Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 634



Nàng ta lạnh lùng nói: “Ta là quận chúa nhưng lại bị người khác ức hiếp, chẳng lẽ không được đánh trả lại sao?”

Tịch Dung cười nhạo: “Ngươi bị ức h.i.ế.p khi nào?”

Nàng ấy nhìn mọi người xung quanh rồi hỏi: “Các ngươi có thấy không?”

Đám người đứng vây xem sôi nổi hét lên: “Ta không nhìn thấy.”

Tịch Dung nhướng mày nhìn Lương Minh Mẫn: “Nghe thấy chưa? Ánh mắt của mọi người sáng như tuyết.”

Nàng lấy cây roi từ thắt lưng ra, nghịch nó trong tay: "Đưa người của ngươi cút, nếu không ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị của roi."

Nàng ấy vừa nói xong, đám nữ tử cưỡi ngựa đồng loạt rút kiếm ra, chỉ về đoàn người của Lương Minh Mẫn.

Lương Minh Mẫn giận muốn chết, nhưng bây giờ đối phương người đông thế mạnh, còn có một đám ngỗng lớn biết cắn người hung hãn như vậy, rõ ràng bên nàng ta không đánh lại.

Vì vật quay đầu nổi giận với Lương Minh Vũ đứng cách đó không xa: "Lương Minh Vũ, ngươi cứ đứng nhìn bọn họ khi dễ ta như vậy sao?"

"Chuyện hôm nay, ta sẽ phái người trở về Bắc Thành nói cho Phụ vương và mẫu phi biết."

Mới vừa rồi tên khốn này còn đứng nhìn nàng bị cắn, quả thật đáng ghét.

Lương Minh Vũ thật sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t đích muội ngu xuẩn nữa.

Nhưng hắn ta lại không có cách nào, chỏ có thể vô tội nói: "Quận chúa, trái lại ta cũng muốn quản, nhưng ngươi nhìn ta có thể đánh thẳng ngỗng hay là đánh thẳng nữ binh mà biểu muội Tịch Dung dẫn đến?"

Trước đó hắn ta có nghe nói, Tịch Dung ở chỗ huyện Hà Dương xây dựng quân đội nữ tử.

Hắn ta và phụ vương đều cảm thấy nàng ấy chính là ăn no rững mỡ, chỉ chơi mà thôi.

Hoàng đế cũng mặc kệ tất nhiên bọn họ sẽ không quản.

Nhưng mặc kệ nói như nào, mấy chục nữ binh cầm kiếm và nha dịch, bọn họ chỉ mang theo hơn hai mươi thị vệ, chỗ nào là đối thủ chứ.

Tiếp đó một đạo cà lơ phất phơ vang lên: "Chậc chậc, Trân quận chúa, uy phong của ngươi cũng thật lớn!"

Hề Duệ mang theo một con ngỗng lớn, cùng với một đám thân vệ của mình và Phỉ Dục Triết đến.

Lại cười như không cười nhìn Lương Minh Mẫn: "Nghĩ thế nào mà gây chuyện như vậy? Chuyện này ta rất thành thạo, ta lúc nào cũng có thể chơi cùng!"

Lương Minh Mẫn biết Hề Duệ, nàng ta trợn to mắt nhìn hắn ta: "Nơi này không có chuyện của ngươi?"

Thật là tiểu bạch kiểm dễ nhìn.

Chẳng qua xưa nay nàng ta không thích nam nhân ăn chơi trác táng, cho nên không có hứng thú với Hề Duệ.

Hề Duệ nhướng mày: "Sao lại không có chuyện của ta?"

"Cha của ngỗng ta nuôi là Ngốc Ngốc, ngươi muốn g.i.ế.c cha của ngỗng ta, ta có thể không quản sao?"

"Hơn nữa Thời Khanh Lạc là bằng hữu tốt của ta, ngươi muốn ỷ vào thân phận bắt nàng ấy, ngươi có hỏi ta đã đồng ý chưa?"

Tịch Dung cũng nói: "Đúng vậy, nơi này là địa bàn của chúng ta, cũng không phải là Bắc Thành, có thể mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm."

"Nếu bàn về thân phận, ngươi là Quận chúa, nhưng ta là Hầu gia, cao hơn ngươi."

Nàng ấy nữ Hầu gia duy nhất của Đại Lương, tất nhiên thân phận cao hơn công chúa.

Còn Hề Duệ cười nói: "Mặc dù ta không có phẩm cấp gì, nhưng cô nãi nãi của ta Thái Hậu, cữu cữu của ta là Hoàng đế, đối phó với quận chúa cho má gì đó, ta cũng không sợ."

Đại Lương phái nam là Hoàng đế lớn nhất, phái nữ thì Thái hậu lớn nhất, đều là thân thích của hắn ta.

Lương Minh Mẫn thành công bị chọc cho phát cáu: "Các ngươi vô sỉ."

Nàng ta luôn đắc ý vì thân phận của mình, thật sự không nghĩ có một ngày sẽ bị người ta lấy thân phận ra áp chế.

Nàng ta cũng biết hôm nay mình không chiếm được chỗ tốt gì.



Thời Khanh Lạc này chẳng những có Tiêu Hàn Tranh và đám dân đen này che chở, còn có Hề Duệ và Tịch Dung làm chỗ dựa, tạm thời nàng ta không có cách nào bắt được đối phương.

Nhưng hôm nay thù bị cắn này, nàng ta sẽ ghi nhớ.

Nàng ta nhìn về phía Thời Khanh Lạc: "Người chỉ là một thường dân, bây giờ ỷ vào những người này, ngươi cho là chuyện hôm nay có thể bỏ qua sao?"

Nàng ta độc ác nói: "Ta là Quận chúa, ngươi và ngỗng của ngươi dám phạm thượng, tội không thể tha thứ, ngươi cứ chờ cho bổn quận chúa."

Thời Khanh Lạc nhướng mày: "Quân chúa thì giỏi lắm sao? Vậy ta cũng sẽ đi lấy một cái quận chúa, ta chờ ngươi, ngươi cứ phóng ngựa đến đây."

Nữ nhân này thật sự cảm thấy thân phận của mình là nhất đẳng, vậy nàng sẽ lấy một cái chức Quận chúa, tuyệt đối có thể làm cho nữ nhân này tức chết.

Lương Minh Mẫn giống như nghe được một chuyện cười: "Ngươi cho rằng Quận chúa là cải trắng sao?

"Một thôn cô như ngươi cũng muốn làm quận chúa, nhất định là suy nghĩ hào huyền, nằm mơ đi."

Trên mặt Thời Khanh Lạc không thèm để ý, cười nói: "Vậy chúng ta cứ chờ xem, ngươi vẫn nên đi tìm phụ vương và mẫu phi của mình tố cáo đi." Lương Minh Mẫn bị thái độ của Thời Khanh Lạc chọc giận, dân đen này cứ chờ đó.

Nàng ta thâm độc nhìn Ngốc Ngốc mấy lần, chờ mẫu phi giúp nàng ta tức giận, con ngỗng này nàng ta muốn trói tự mình hầm thịt.

Ngốc Ngốc cảm nhận được ác ý của nàng ta, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c hung hàn kêu mấy tiếng với nàng ta.

Nếu không phải ma ma không để cho nó cắn, nó thật muốn cho quái vật xấu xí này đau khổ một chút,

Thời Khanh Lạc cũng phát hiện Lương Minh Mẫn có ánh mắt bất thiện với ngỗng nhà mình, trong lòng nghĩ xem ra kế hoạch kia phải nhanh chóng thực hiện.

Lương Minh Vũ thấy người hai bên giành co như vậy, rất sợ lại đánh tiếp.

Hắn ta tiền lên khuyên Lương Minh Mẫn, chủ động cho nàng ta một cái bậc thang đi xuống.

Lúc này Lương Minh Mẫn mới thỏa hiệp: "Hôm nay nở mặt ngươi, ta không so đo với mấy dân đen này." "Đi!" Nàng ta đỡ cho nha hoàn đỡ mình, xoay người đi đến khách điếm.

Lần đầu tiên bị làm cho mấy mặt như vậy, nàng ta sinh ra muốn cổ hận ý muốn g.i.ế.c hết cả huyện thành này.

Còn có Thời Khanh Lạc kia nữa, nhất định nàng ta sẽ không bỏ qua cho đối phương, nàng ta nhất định sẽ ném đổi phương cho đám tướng sĩ trong vương phủ, để cho nữ nhân này bị chà đạp đến chết.

Thời Khanh Lạc cảm giác quận chúa này có ác ý rất sâu với mình, khẳng định đang suy nghĩ ác độc gì đó.

Vậy thì xem ai chơi ai.

Nàng ôm quyền cảm ơn với những người mới vừa rồi bảo vệ mình: "Đa tạ mọi người đã trượng nghĩa đứng ra!"

"Phu nhân khách khí, đây là chuyện nên làm."

"Vốn dĩ chính là quận chúa đó ỷ thế h.i.ế.p người quá đáng, chúng ta chỉ nói sự thật."

"Phu nhân sau này người đề phòng một chút, quận chúa ác độc này sẽ không tính bỏ qua đâu."

"Đúng đúng, nếu phu nhân không có chuyện gì quan trọng, gần đây đừng ra khỏi thành."

Mọi người dồn dập quan tâm để cho Thời Khanh Lạc cẩn thận để phòng.

Thời Khanh Lạc cười gật đầu: "Đa tạ mọi người quan tâm, ta sẽ."

Tiếp đó cùng Tiêu Hàn Tranh, Hề Duệ, Tịch Dung dẫn theo Ngốc Ngốc và một đám ngỗng trở về huyện nha.

Hề Duệ tò mò hỏi: "Khanh Lạc, ngươi thật sự muốn đi lấy một chức Quận chứa sao?

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đúng vậy, không phải Lương Minh Mẫn ỷ vào thân phận quận chúa của mình mới hung hăng như vậy sao, ta thử nếu cùng cấp bậc với nàng ta, xem nàng ta làm thế nào dùng thân phận đè ta."

"Thận tiện tức c.h.ế.t nàng ta."

Nàng lại vươn tay sờ đầu Ngốc Ngốc đứng gần mình: "Cũng không để cho nàng ta tư tiện ra tay với ngỗng của ta."

Không sợ trộm đến, chỉ sợ trộm nhớ.

Ngỗng của nàng lại thích ra ngoài tản bộ cả ngày, nàng phải cho con trai nhà mình một thân phận và hào quang lớn hơn.