Tiếp đó hắn ta không nhịn được mà nhớ lại những lần ở bên cạnh mẹ ruột.
Lòng lại đau đớn, hắn ta vẫn cho rằng mẫu thân sẽ ở cùng mình cho đến già.
Chờ sau khi khóc xong, hắn ta cũng đã tỉnh táo được một chút, mở ra nhìn chuyện mà Nghệ vương điều tra được về mẫu thân mình.
Cũng rốt cuộc đã biết được, tại sao mẹ ruột lại ám sát cha ruột.
Tiếp đó không nhịn được nhớ lại mấy ngày trước hắn ta trở về vương phủ, những lời mẹ ruột nói, còn có đồ mà mẹ ruột giao cho mình...
Lương Minh Vũ chìm vào một loại giãy giụa.
Bên này Lương Minh Vũ vẫn còn đang xoắn xuýt, bên kia Cẩm vương đã tỉnh lại.
Nghệ vương có sắp xếp người gác đêm, cho nên sau khi Cẩm vương tỉnh lập tức yêu cầu gặp Nghệ vương.
Nghệ vương bị đánh thức cũng không có bất ngờ gì, mặc quần áo tử tế đi đến phòng của Cẩm vương.
Sau khi vào phòng, nhìn Cẩm vương sắc mặt tái nhợt không có cách nào nhúc nhích được, vẻ mặt của Lương Vũ Lâm rất bình tĩnh.
Người ca ca này từ nhỏ quen thói phách lối, sau này cũng chỉ có thể sống như vậy.
Ông ngồi xuống méo giường hỏi: "Có chuyện gì?"
Lương Vũ Thuân cảm thấy mình vô cùng yếu sớt, tay chân không có chút sức lựa nào.
Có chút khó khăn mở miệng hỏi: "Ta sao vậy?"
Lương Vũ Lâm nói đúng sự thật: "Cơ thể của ngươi đã bị tàn phá, nuôi dưỡng một đoạn thời gian có lẽ có thể xuống giường đi bộ được, nhưng lúc gặp gió lạnh gì đó, sẽ bị bệnh."
"Nếu như nuôi cẩn thận, sống thêm một hai chục năm cũng không thành vấn đề."
Đây là do con trai lớn của ông nói.
Sau này Cẩm vương có thể đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, đi ra ngoài khẳng định không được, đi mấy bước cũng không được, phải có người đẩy
Một khi lạnh quá hay nóng quá, sẽ bị bệnh.
Lương Vũ Thuân nghe như vậy sắc mặt thay đổi: "Tại sao có thể như vậy? Có phải các ngươi cố ý hay không?"
Lương Vũ Lâm nhún vai, trong giọng nói mang theo mấy phần khinh thường: "Ngươi cảm thấy nếu ta muốn trừng trị ngươi, sẽ dùng cách này sao?"
"Ta và Tranh nhi khinh thường dùng loại thủ đoạn này đối phó với ngươi."
"Chỉ có thể nói ngươi làm bậy quá nhiều, tự đào hố chôn mình."
"Hoa trắc phi không đ.â.m trúng tim ngươi, cố ý dùng loại độc dược này, chắc hẳn đã đoán được Tranh Nhi có thể cứu ngươi."
"Bị người bên gối hận trả thù như vậy, chỉ có thể nói ngươi làm người quá thất bại."
Lương Vũ Thuân nghe được những lời này, sắc mặt vô cùng nhăn nhó.
Bây giờ gã vẫn còn có chút khó tiếp nhận chuyện Hoa thị ra tay với mình, nhưng không khỏi không thừa nhận lời của đệ đệ khốn nạn này.
Bọn họ làm đối thủ bao nhiêu năm, cũng rất hiểu tính cách và tính tình của đối phương.
Cho nên đầu sỏ gây ra tình trạng này của gã chỉ có một mình Hoa thị.
Gã hỏi: "Nàng ta đã c.h.ế.t rồi sao?"
Lương Vũ Lâm gật đầu: "Nàng ta tự đ.â.m vào tim mình, tất nhiên là c.h.ế.t rồi."
Trong mắt Lương Vũ Thuân tràn đầy sự độc ác, cắn răng nghiến lợi nói: "Ta phải nghiền nát tro cốt của nàng ta!"
Lương Vũ Lâm cười nói: "Vậy thật xin lỗi, t.h.i t.h.ể của nàng ta đã bị ta cho người ném vào nước, cũng xem như trúc giận cho ngươi."
Tất nhiên cái này là nói bậy, thật ra thì Thời Khanh Lạc đã để cho người an táng Hoa trắc phi.
Đã xem ngày tốt, ba ngày sau hạ táng.
Lương Vũ Thuân có chút kích động nói: "Ném vào trong nước sao có thể đủ, ta muốn nghiền nát xương cốt của nàng ta, ngươi để cho người vớt t.h.i t.h.ể của nàng ta lên đi."
Lương Vũ Lâm liếc mắt nhìn gã: "Ta cũng không phải thuộc hạ của ngươi, tại sao phải nghe lời ngươi?"
"Hoàng huynh chẳng lẽ ngươi vẫn chưa nhận rõ thực tế sao?"
Ông nhướng mày nhìn Lương Vũ Thuân: "Ngươi nhìn xem bộ dạng bây giờ của mình, còn có thể làm gì?"
"Nếu không phải ta thiện tâm, bây giờ ngươi đã mất mạng rồi."
Lương Vũ Thuân: "..." Đứa đệ đệ vô liêm sỉ và Tiêu Hàn Tranh mà có lòng tốt? Đây là chuyện tức cười nhất mà gã nghe được.
Gã càng ích động hơn: "Rốt cuộc các ngươi cứu ta làm gì? Ta mới không tin các ngươi có lòng tốt như vậy."
Cũng chính vì tâm trạng quá kích động, thân thể không chịu nổi, trực tiếp ngất xỉu.
Lương Vũ Lâm thấy vậy có chút đồng tình cho người này, xem ra chẳng những thân thể yếu ớt không thể ra gió, ngay cả tâm trạng kích động quá lớn cũng không thể.
Ông sợ Cẩm vương xảy ra chuyện gì, vì vậy để cho người mời Tiêu Hàn Tranh đến xem một chút.
Tiêu Hàn Tranh bắt mạch một chút: "Tâm trạng của ông ta quá kịch liệt, thân thể không chịu nổi, cho nên mới ngất xỉu."
Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ: "Ba ngày sau là lúc hạ táng Hoa trắc phi đi."
Lương Vũ Lâm cũng không nói gì: "Ừ vậy chúng ta chờ xem lựa chọn của nó."
Hai người bọn họ cũng không hiểu rõ Lương Minh Vũ, cho nên không đoán được đối phương sẽ lựa chọn như thế nào.
Ngày hôm sau Cẩm vương tỉnh lại muốn gặp Nghệ vương.
Nghê vương phải đi sắp xếp chuyện của Cẩm vương phủ, cho nên hoàn toàn không muốn gặp gã, trực tiếp từ chối, Cẩm vương lại không nhịn được tức giận xỉu.
Chờ tỉnh lại lần nữa, Lương Vũ Thuân sinh ra một cổ cảm giác bi thương.
Gã thật sự không nghĩ đến sẽ có một ngày mình sống không bằng c.h.ế.t như vậy.
Nhưng bây giờ nếu để cho gã chết, gã lại không nỡ, chỉ có thể cố gắng không để cho mình tiếp tục kích động nữa.
Nhẫn nhịn tính tình, thành thật châm cứu và uống thuốc, suy nghĩ chờ người của mình đến cứu.
Chẳng qua gã không biết, chuyện xảy ra ở chỗ kho báu, Nghệ vương đã sớm không cho tiết lộ ra ngoài.
Người của Cẩm vương ở Bắc thành, bây giờ cũng cho là gã mang theo Hoa trắc phi ra bên ngoài làm chính sự.
Thoáng cái đã ba ngày sau.
Thời Khanh Lạc mời thầy phong thủy nhìn một miếng đất cho Hoa trắc phi, sau đó mời người đến hạ táng cho Hoa trắc phi.
Tin tức này che giấu những người khác, nhưng lại cố ý tiết lộ cho Lương Minh Vũ.
Trái lại không phải muốn lợi dụng Lương Minh Vũ đưa ra lựa chọn, mà Thời Khanh Lạc cảm thấy Hoa trắc phi chắc cũng hy vọng con trai mình đưa tiễn mình đi một đoạn đường.
Chỉ cần Lương Minh Vũ không quá tàn nhẫn, vậy sẽ đến.
Quả nhiên lúc gần hạ táng, Lương Minh Vũ một mình cưỡi ngựa đến.
Lúc này nhìn hắn ta rất tiền tụy, râu mọc cũng không cạo, quần áo nhăn nhúm.
Sau khi xuống ngựa, hắn ta dừng lại một chút, sau đó đi nhanh đến.
Lúc này Hoa trắc phi còn chưa đóng quan tài hạ táng, Lương Minh Vũ cũng không có gọi ai, trực tiếp nhào lên quan tài gỗ.
Thấy mẹ ruột an tường nằm đó, còn mỉm cười nữa, hiền nhiên c.h.ế.t rất mãn nguyện.
Mặc dù đã khóc qua một trận, nhưng bây giờ Lương Minh Vũ không khỏi nghẹn ngào.
Đám người Thời Khanh Lạc cũng không làm phiền Lương Minh Vũ.
Trái lại để cho mọi người tạm thời rời đi, để cho hắn ta có không gian ở chung với mẹ ruột của mình.
Lương Minh Vũ mở miệng nói chuyện một tràng dài với mẹ ruột của mình, lúc này hai nhân có chút nhũn ra lui về phía sau, dập đầu mấy cái thật vang về phía quan tài gỗ.
Xong rời đứng dậy nhìn về phía Thời Khanh Lạc: "Đa tạ!"
Thời Khanh Lạc lắc đầu một cái: "Không cần!"
Giờ đã đến, quan tài Hoa trắc phi bị đóng đinh, chỗn vào trong đất.
Mặc dù ba ngày không lâu lắm, nhưng Thời Khanh Lạc vẫn để cho người tăng ca tạo một khối bia mộ.
Nàng còn đốt không ít giấy tiền vàng.
Lương Minh Vũ đỏ mắt đi theo đốt tiền vàng, trước khi đi lại dập đầu mấy cái.
Hắn ta cũng không rời đi một mình, mà là nói với Tiêu Hàn Tranh: "Ta muốn gặp Nghệ vương."
Hôm nay Nghệ vương có chuyện không đến, chỉ có phu thê Tiêu Hàn Tranh.
Tiêu Hàn Tranh đã có dự liệu: "Được, ta dẫn ngươi đi gặp Vương gia."
Đoàn người ngồi xe ngựa trở về phủ Tri phủ, Tiêu Hàn Tranh và Nghệ vương đều sắp xếp người của mình, không cho thám tử phát hiện.
Lúc này Nghệ vương còn chưa trở về, Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ một chút nói với Lương Minh Vũ: "Ngươi có muốn đi gặp Cẩm vương trước hay không? Nửa giờ sau Nghệ vương mới có thể trở về."