Lương Minh Vũ run rẩy một chút, yên lặng hồi lâu mới gật đầu: "Được!"
Vì vậy Tiêu Hàn Tranh dẫn hắn ta đi gặp Cẩm vương.
Lúc này Cẩm vương được gã sai vặt đỡ dậy uống thuốc, gã nửa nằm nửa dựa trên đầu giường.
Hai tay hai chân không có sức lực, ngon tay có thể nhúc nhích, nhưng không giơ lên nổi.
Khi thấy Tiêu Hàn Tranh dẫn Lương Minh Vũ đi vào, sắc mặt gã thay đổi.
Gã cắn răng hung hăng nhìn chằm chằm Lương Minh Vũ, giống như nhìn thấy kẻ thù: "Ngươi, đứa nghịch tử nhà ngươi, sao lại đến đây được?"
Lúc này gã không ngồi dậy nổi, nếu không sẽ không nhịn được rút kiếm c.h.é.m c.h.ế.t đứa nghịch tử này.
Tiêu Hàn Tranh dẫn người rời đi.
Hai cha con ở trong phòng một lát, sau đó Lương Minh Vũ đi ra: "Tiêu đại nhân, Phụ vương ta hôn mê bất tỉnh, xin ngươi đi vào xem thử."
Phụ vương hắn ta mắng hắn ta một trận, hắn ta không nói câu nào, phụ vương đã té xỉu, hắn ta cũng không biết phải làm gì.
Chẳng qua hắn ta nhìn ra được, phụ vương đã bị tàn phế rồi.
Đồng thời còn nhìn ra được, Phụ vương hận hắn ta thấu xương, hận không thể rút gân lột da hắn ta, hiển nhiên vì chuyện mẹ ruột làm mà giận cá c.h.é.m thớt lên người hắn ta.
Còn nói chờ trở về phủ Cẩm vương sẽ đuổi hắn ta ra ngoài, trực tiếp gạch tên ra khỏi gia phải, để cho hắn ta sống không bằng cết.
Lúc này phụ vương bị trúng độc đầu óc không đươc tỉnh táo, ngay trước mặt hắn ta nói ra lời trong lòng.
Vốn dĩ hắn ta còn đang xoắn xuýt, bây giờ cũng không do dự nữa.
Nếu như không hợp tác với Nghệ vương, chờ đợi hắn ta chính là bị gạch tên ra hỏi gia phả, bị Phụ vương cho người hạnh hạ sống không bằng chết.
Hợp tác còn có thể giữ lại một mạng.
Vì vậy chờ Nghệ vương trở lại, Lương Minh Vũ chủ động từ trong lòng lấy ra một phong thư từ trong lòng mình đưa cho ông.
"Đây là mấy ngày trước mẫu thân giao cho ta."
Nghệ vương có chút bất ngờ Lương Minh Vũ lại lựa chọn nhanh như vậy, bọn họ còn chưa bàn bạc gì.
Chẳng qua thay đổi suy nghĩ một chút, suy đoán có thể là Hoa trắc phi có nói chuyện với Lương Minh Vũ.
Ông mở bức thư ra nhìn một chút, bên trong chính là danh sách tất cả thân tín của Cẩm vương.
Trừ một ít người mà ông biết ra, có một phần ba người ông không biết,
Thậm chí còn có hai trọng thần trong triều, cũng là người mà ông và hoàng huynh không phát hiện ra.
Không thể không nói, Hoa trắc phi thật là nữ nhân lợi hại, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, còn làm ra không ít chuyện, ngay cả những chuyện này cũng biết.
Lương Vũ Lâm cảm nhận thành ý của Hoa trắc phi, đây chính là nàng ta để lại đảm bảo sau này cho con trai.
Hiển nhiên Lương Minh Vũ thông minh, cũng đoán được, cho nên mới nhanh chóng làm ra lựa chọn chính xác.
Vì vậy hai người lại trò chuyện một lát, sắp xếp xong mọi chuyện.
Hai ngày sau, Lương Minh Vũ mang theo đôi mắt xưng đỏ dẫn theo một đám người, đưa Cẩm vương đã không nói được về Cẩm vương phủ.
Không nói được, tất nhiên là bị Nghệ vương động tay động chân.
Sau đó người Bắc thành đều biết, công chúa tiền triều cấu kết Bắc vương Cát quốc, ám sát Cẩm vương đang đi du ngoạn ở bên ngoài.
Lúc đám người Lương Minh Vũ và nguòi Cẩm vương chạy đến, Hoa trắc phi vì giúp Cẩm vương ngăn một đao mà chết, Cẩm vương bị trúng kịch độc.
Vì vậy Lương Minh Vũ và Nghệ vương mời Tiêu Hàn Tranh giúp đỡ giải độc cho Cẩm vương, chờ thân thể Cẩm vương có thể ngồi xe ngựa, lúc này mới mang về Cẩm vương phủ.
Trước tiên Nghệ vương đưa Cẩm vương ra thành hội hợp với Lương Minh Vũ, lúc này mới lại vào Bắc Thành, để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Cẩm vương không nói được, hai tay vô lực không có sức viết chữ, vì vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn Nghệ vương trừ đi chướng ngại Cẩm vương phủ vì Lương Minh Vũ, thuận lợi tiếp quản Cẩm vương phủ.
Để cho Cẩm vương không nói chuyện được, Nghệ vương là mượn cách mà Tiêu Nguyên Thạch đối phó với Cát Xuân Di.
Lương Minh Vũ vốn là thế tử, tiếp quản vương phủ và thế lực Cẩm vương chính là danh chính ngôn thuận.
Tử trung của Cẩm vương cũng đã bị Nghệ vương âm thầm giải quyết, cho nên Lương Minh Vũ làm việc rất thuận lợi.
Mặc dù cũng có người nghi ngờ, nhưng lúc Nghệ vương vào Bắc thành, còn dùng xe tù kéo công chúa tiền triều và Bắc vương vào Bắc thành.
Như vậy đại đa số cũng tin, không tin cũng không có cách nào.
Nghệ vương lại nghe Tiêu Hàn Tranh đánh đòn phủ đầu, gửi một bức thư cho hoàng thất Cát quốc, lên án mạnh mẽ bọn họ thật quá đáng lại dám ám hại Cẩm vương.
Đến lúc đó Cát quốc cũng không có cách nào lấy Bắc vương làm lý do trả đũa.
Dù sao muốn đánh cũng có thể, chúng ta lại không đứng ở phe làm sai.
Nếu Cát quốc muốn khai chiến, vậy thì là làm sai mà còn không thay đổi, cũng có thể kích thích huyết tính của dân chúng và tướng sĩ ở Bắc Cương.
Sau khi Cẩm vương biết, lại tức đến hôn mê bất tỉnh.
Bây giờ gã cảm thấy thật sự chính là sống không bằng chết.
Trước tiên Hoàng thái phi đi thăm con trai.
Nhìn thấy con trai người không thể nhúc nhích, miệng không thể nói, Hoàng thái phi đau lòng không nhịn được.
Lúc này Nghệ vương cũng không rời đi.
Hoàng thái phi không nhịn được giơ tay muốn tát Nghệ vương, hiển nhiên vốn không tin những lời giải thích này.
Nghệ vương cũng không có động tác gì, nhưng khi tay của Hoàng thái phi đưa đến đã bị tùy tùng bắt được.
Ông lạnh lùng nhìn bà ta: hHoàng thái phi làm càn, lúc trước ngươi không có tư cách đánh bổn vương, chứ đừng nói đến bây giờ."
Khi tiên hoàng còn tại thế, Hoàng thái phi còn là quý phi, đã xem ông ta như cái gai trong mắt.
Nhưng tiên hoàng cũng không cho phép bà ta đánh hoàng tử, bây giờ không có tiên hoàng làm chỗ dựa, Cẩm vương bị tàn phế, bà ta càng không làm được gì.
Hoàng thái phi giận đến mức phát run: "Lương Vũ Lâm, tại sao ngươi lại ác độc như vậy, nó chính là hoàng huynh của ngươi, sao ngươi lại hại nó thành như vậy."
Lương Vũ Lâm chế nhạo nhìn bà ta: "Xem ra đầu óc Hoàng thái phi không tỉnh táo, đây chính là Bắc vương và công chúa tiền triều hại Hoàng huynh, có quan hệ gì với ta?"
Hoàng thái phi trợn tròn mắt nhìn ông: "Ngươi, tên vô sỉ nhà ngươi!"
Bà ta không tin lời của Lương Vũ Lâm.
Lương Vũ Lâm cong môi mỉm cười: "Hoàng thái phi lo lắng cho con trai mình không bằng lo lắng cho chính mình đi."
Hoàng thái phi ngẩn ra: "Ngươi muốn làm gì?"
Bà ta mang theo mấy phần giễu cợt: "Sao, ngươi còn muốn hạ độc phi tử của tiên hoàng là ta nữa à?"
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Nghệ vương bất kính với phi tử của tiên hoàng, còn hạ độc thủ, danh tiếng của Hoàng đế sẽ bị bôi xấu, cho nên bà ta không sợ.
Lương Vũ Lâm cười như không cười nhìn và ta: "Trái lại không đến nổi hạ độc thủ, nói thế nào đi nữa ngươi cũng là thiếp của phụ hoàng ta."
"Chẳng qua ngươi không giữ phụ đạo, sau khi tiên hoàng qua đời, lại ở Bắc thành nuôi trai lơ, bổn vương cảm thấy phải để cho người trong thiên hạ đều biết chuyện này."
Lời này của ông thành công làm cho Hoàng thái phi thay đổi sắc mặt.
Nhưng rất nhanh Hoàng thái phi đã thu liễm lại sắc mặt
Bà ta lạnh lùng nhìn Lương Vũ Lâm: "Chuyện như vậy truyền ra ngoài, mất mặt cũng là hoàng gia."
Bà ta cũng không tin Hoàng đế và Nghệ vương muốn mất mặt như vậy.
Lương Vũ Lâm nghe vậy lại cười nói: "Mất mặc thì mất mặt đi, người ta mắng thì cũng sẽ mắng tiên hoàng có mắt không tròng, sủng ái một nữ nhân lẳng lơ như ngươi."
"Muốn cười nhạo thì cười nhạo ngươi đã là nữ nhân lớn tuổi, lại nuôi nhiều trai lơ như vậy, không tuân thủ phụ đạo còn phóng đãng, có quan hệ gì với chúng ta."
"Ngươi đã từng không phải muốn bôi xấu danh tiếng của mẫu hậu ta sao, ta dùng thủ đoạn tương tự đáp trả lại ngươi."
"Dù sao mẫu hẫu ta bị ngươi oan uổng, nhưng chuyện ngươi nuôi trai lơ là thật."
Lúc trước Hoàng thái phi vẫn còn là sủng phi, từng vu oan hãm hại mẫu hậu của ông và biểu ca mình có tư tình, làm hại mẫu hậu bị biếm vào lãnh cung một đoạn thời gian.
Tuy sau đó được chứng minh không có chuyện như vậy, nhưng tiên hoàng cũng vì chuyện này mà ngày càng lạnh nhạt với mẫu hậu, trong lòng có vướng mắc.
Bây giờ rốt cuộc đến lượt bọn họ làm cho tiên hoàng và Hoàng thái phi ghê tởm.
Mặc dù phụ hoàng kia của ông đã chết, nhưng ông không chỉ muốn cho cả Đại lương biết chuyện của Hoàng thái phi làm, còn sẽ để cho người viết thành thư đốt xuống cho phụ hoàng của mình.
Cũng để cho tiên hoàng nhìn xem, rốt cuộc ai không giữ phụ đạo, rốt cuộc nữ nhân mà ông ta sủng ái là loại gì.