Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 448



Mấy giám khảo cau mày, vẻ mặt ngờ vực nhìn cậu ta.

 



 

"Ngay cả những điều này cậu cũng không biết, rốt cuộc cậu viết bài hát này như thế nào?"

 



 

Câu hỏi này giống như trực tiếp đ.â.m vào chỗ đau của Cố Thao, cậu ta tức giận bắt đầu mắng nhiếc trên sân khấu.

 



 

"Các người đều thông đồng với nhau! Cố tình hãm hại tôi!"

 



 

Nghe thấy lời này, ngay cả hai giám khảo ban nãy còn nói giúp Cố Thao cũng nổi giận, sắc mặt tối sầm:

 



 

"Tôi chưa từng thấy một người sáng tác nào lại không nói được chính bài hát mình viết có ý gì."

 



 

Cố Thao trong nháy mắt cuống quýt.

 

"Nhưng rõ ràng là Vực Sâu do tôi tự nộp bản thảo, tự trình diễn, vậy tại sao Tống Phi Quang lại có thể nói đó là do cậu ta viết? Tôi không phục cuộc thi này!"

 



 

Nhìn thấy cậu ta còn tự cho mình là người sáng tác bài hát này, anh Kiếm tức giận trong lòng.

 



 

"Đến nước này rồi mà vẫn không chịu thừa nhận! Tôi sẽ bảo người lôi cậu ta xuống!"

 



 

Xắn tay áo, quay người định hành động nhưng bị Tiêu Hòa ngăn lại.

 



 

“Đừng vội, em làm việc chưa bao giờ không chuẩn bị cả.”

 



 

Nói xong, nhanh chóng bắt đầu thao tác trong phòng điều khiển, kết nối với chiếc điện thoại đã nứt màn hình.

 



 

Một thư mục lập tức hiện ra.

 



 

Anh Kiếm nhìn kỹ, trong nháy mắt hít vào một hơi thật sâu.

 



 

"Có thứ này rồi thì Cố Thao không thể cãi chày cãi cối được nữa."

 



 

Lúc này, Cố Thao trên sân khấu đang thúc giục người dẫn chương trình trao giải.

 



 

Đang trong lúc giằng co, màn hình lớn sau lưng đột nhiên nhấp nháy một cái, logo của chương trình ban đầu biến mất, thay vào đó là một thư mục đã được mở ra.

 



 

Nhấp chuột mở bản ghi âm đầu tiên, âm thanh truyền ra ngoài.

 



 

[Năm 20xx, ngày 16 tháng 5, tôi xuất viện.]

 



 

Là giọng của Tống Phi Quang.

 



 

Tất cả khán giả đều ngẩng đầu nhìn kỹ, thấy trên màn hình lớn liệt kê rất nhiều tệp ghi âm, thời gian thậm chí còn có thể truy ngược đến năm năm trước.

 



 

Khi đó, giọng của Tống Phi Quang còn rất ngây thơ, đang ghi lại từng quá trình sáng tác của mình.

 



 

[Bác sĩ nói tôi hồi phục rất tốt, nhưng tôi thấy mình đang chìm trong vực sâu, không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào, trong đầu lại xuất hiện một giai điệu, tôi muốn dùng chiếc điện thoại mẹ tặng tôi để ghi lại.]

 



 

Tiếp theo là một đoạn ngân nga đơn giản.

 

Mọi người đều sững sờ, đây không phải là Vực Sâu sao?

 



 

Phiên bản gốc nhất, thậm chí còn chưa có lời bài hát, chỉ là một đoạn giai điệu.

 



 

Lúc này, các tệp ghi âm trên màn hình vẫn đang phát.

 



 

[Ngày 30 tháng 5 năm 20xx, bài hát đầu tiên trong đời tôi đã hoàn thành, tôi quyết định đặt tên cho nó là Vực Sâu, cuộc sống hiện tại của tôi chính là vực sâu, đau khổ, tuyệt vọng.]

 



 

Nói xong, Tống Phi Quang đã thể hiện trọn vẹn ca khúc, bài hát tuyệt vọng và đau buồn như ở trong vực sâu.

 



 

Nỗi đau này khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

 



 

[Ngày 12 tháng 6 năm 20xx, bố mẹ từng nói với tôi, dù gặp phải khó khăn lớn đến đâu thì cũng không được từ bỏ hy vọng, tôi muốn sửa lại bài Vực Sâu. Mặc dù tôi đang ở trong vực sâu nhưng tôi không muốn những người nghe bài hát này cũng phải chịu đau khổ như tôi.]

 



 

Tống Phi Quang lại biểu diễn một lần nữa.

 

Lần này, giọng hát bớt đi vài phần đau buồn, thêm vào đó vài phần hy vọng.

 



 

Mọi người nghe xong đều nhận ra, đây chính là bản "cover" của Tống Phi Quang khi phát trực tiếp.

 



 

Không.

 



 

Cậu ta chính là người hát gốc!

 



 

Nếu như trước đây còn tranh cãi thì sự xuất hiện của những tệp ghi âm này giống như đóng đinh vào sắt, trực tiếp đóng đinh Cố Thao lên cột.

Một lúc sau, tiếng mắng chửi nổi lên khắp nơi.



 



 

"Cậu ta còn lấy cắp ca khúc người ta hát tặng mẹ, cậu ta là người à?"

 



 

"Nếu cậu ta là người, có thể làm ra chuyện như vậy không? Đúng là chúng ta đều bị cậu ta lừa, trước kia còn thấy cậu ta có năng lực sáng tác cao, không ngờ toàn là đồ giả."

 



 

"Tổng cộng có hai bài hát, hai bài đều ăn cắp, may mà phát hiện sớm, nếu không mọi người đều bị cậu ta lừa hết rồi!"

 



 

"Tôi đã nói mà, lúc trước nghe cậu ta hát luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, thì ra thực sự là cover à?"

 



 

"Cái này có phải do mình viết không, xem là biết liền."

 



 

......

 



 

Cố Thao mặt tái nhợt đứng trên sân khấu.

 

Kể từ khi bản thu âm đó xuất hiện, cậu ta hoàn toàn sững sờ.

 



 

Chiếc điện thoại di động của Tống Phi Quang trông rất cũ kỹ, cậu ta trước đây từng chế giễu nó biết bao lần, không ngờ bên trong toàn là bản ghi âm!

 



 

Xong rồi.

 



 

Bây giờ cậu ta hoàn toàn xong rồi.

 



 

Nghe những lời chỉ trích không ngừng vang lên, Cố Thao hoảng loạn.

 



 

Cậu ta hoảng hốt chạy xuống sân khấu, la hét như đêm hôm đó năm năm trước.

 



 

"Mẹ! Phải làm sao bây giờ? Họ phát hiện rồi! Mẹ, nhanh giúp con, con phải làm nhà vô địch! Con mới là nhà vô địch thực sự!"

 



 

La Ứng Liên vẻ mặt u ám, tức giận nhìn người trên sân khấu.

 



 

Đầu óc đột nhiên nhớ đến lời Tống Phi Quang nói trước khi rời đi hôm đó.

 



 

“Một ngày nào đó, tôi sẽ quay lại tìm các người, không một ai chạy thoát!”

 



 

Bây giờ, cậu ta thực sự đã trở về.

 



 

Cố Thao bên cạnh vẫn đang khóc lóc.

 

"Là con mang Vực Sâu lên chương trình, là con hát bài hát đó nổi tiếng, nếu không có con, bài hát này sẽ mãi mãi không nổi được! Giải vô địch đó rõ ràng là của con!"

 



 

Nghe vậy, ngay cả nhân viên công tác đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà nhìn cậu ta.

 



 

Đây là lý lẽ ở đâu chứ?

 



 

Không ngờ La Ứng Liên còn liên tục gật đầu.

 

"Đúng rồi, nếu không có con, Tống Phi Quang bây giờ đã chẳng là gì, đúng là đồ vong ơn phụ nghĩa! Mẹ sẽ giúp con đòi lại công bằng."

 



 

Nói xong liền dẫn cậu ta đi tới hậu trường.

 



 

Lúc này, ê-kíp chương trình vừa thừa nhận thân phận sáng tác của Tống Phi Quang, trực tiếp tuyên bố hủy tư cách thi đấu của Cố Thao, cho Tống Phi Quang thế chỗ, tiếp tục tham gia thi đấu.

 



 

Cậu ta trở lại phòng chờ, Hoắc An và mấy người khác cũng từ khán đài chạy đến.

 



 

Vừa rồi lúc thi đấu trên sân khấu, bọn họ vẫn luôn ở phía dưới, hồi hộp cổ vũ cho Tống Phi Quang.

 



 

Đang ăn mừng thì cửa đột nhiên bị đẩy ra.

 



 

La Ứng Liên một tay nắm lấy Cố Thao, bất chấp sự ngăn cản của nhân viên công tác, xông thẳng vào trong.

 



 

"Tống Phi Quang!"

 



 

Bà ta quát to, vừa định đi tới thì bị Tiêu Hòa ngăn lại.

 



 

"Các người đã bị hủy tư cách thi đấu rồi, đây là phòng chờ của thí sinh, không phải nơi các người có thể vào."

 



 

La Ứng Liên nhìn thấy Tiêu Hòa, tức giận la lối:

 



 

"Tôi nói Tống Phi Quang lấy đâu ra chủ ý lại đi lên chương trình rồi phát bản ghi âm, hóa ra là do cô ở sau bày trò! Con trai tôi vất vả khổ sở thi đấu, toàn bộ đều bị các người phá hỏng! Đáng lẽ nó phải là quán quân!"

 



 

Nghe vậy, Từ Nhất Chu bật cười.

 

"Còn nghĩ đến quán quân sao? Nếu không phải Tống Phi Quang năm năm nay không thi đấu thì Cố Thao cả đời này cũng chỉ là á quân thôi!"

 



 

Lời nói này tức khắc khiến La Ứng Liên tức đến nỗi bốc hỏa.