Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 449



"Tống Phi Quang! Mày lập tức theo tao về nhà!" Bà ta ra lệnh.

 



 

Tiêu Hòa nắm lấy cổ tay Tống Phi Quang, nhìn hai người kiêu căng ngạo mạn đối diện, không hề nao núng, trực tiếp hô lớn:

 

"Là tự hai người tìm đến tận cửa, đóng cửa lại! Ra hết đây nào, Tiểu Hoắc, Tiểu Từ, Tiểu Ôn, Tiểu Chung, Tiểu Triều!"

 



 

William vốn đã chuẩn bị xông lên, nghe vậy, đột nhiên phanh gấp, ngoan ngoãn nhường chiến trường.

 



 

Tiểu Hoắc, Tiểu Từ, Tiểu Ôn, Tiểu Chung, Tiểu Triều:..

 



 

Quay đầu, ngơ ngác nhìn Tiêu Hòa.

 



 

Tiêu Hòa: "Nuôi quân nghìn ngày, dùng trong một giờ, đến lượt các cậu ra tay rồi."

 



 

Tiêu Hòa cho bọn họ tăng cường huấn luyện mấy ngày nay chính là đợi ngày hôm nay, lúc này từng người xắn tay áo, đi về phía hai người đó.

 



 

Anh Kiếm là nhà sản xuất của Ca Sĩ Sáng Tác.

 



 

Sau khi vòng hai kết thúc, đám người Tiêu Hòa rời đi, anh ta liền bắt đầu bận rộn.

 



 

Trước tiên ra lệnh cho phòng tuyên truyền công bố kết quả ra bên ngoài, hủy tư cách thi đấu của Cố Thao, để Tống Phi Quang tham gia thi đấu, đồng thời cũng phải luôn theo dõi động thái trên mạng.

 



 

Nhưng may là sau khi sự thật được công bố, chín phần mười khán giả đều chế giễu Cố Thao, hơn nữa vô cùng hoan nghênh Tống Phi Quang gia nhập.

 



 

Chuyện này mang đến mức độ hot kinh người, vừa kết thúc cuộc thi thì liên tiếp một hơi lọt vào mấy cái hot search, trực tiếp giành kỷ lục chủ đề cao nhất trong lịch sử.

 



 

Xử lý xong công việc tiếp theo, anh ta lại đi gặp cấp cao của công ty.

 



 

Ban đầu còn tưởng họ sẽ không vui, nhưng vừa đến nơi, anh Kiếm phát hiện nỗi lo lắng của mình hoàn toàn là dư thừa.

 



 

Mấy người đang tụ tập với nhau xem dữ liệu hậu trường.

 



 

"Sản phẩm đồ uống điện giải mới của công ty chúng ta sắp ra mắt rồi, mới chỉ tuyên truyền có mười phút mà doanh số đã vượt mười nghìn."

 



 

"Quả nhiên câu khẩu hiệu của cản trước xe ô tô hay thật, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của hãng xe, bọn họ nói muốn đến thực địa khảo sát, hợp tác với chúng ta."

 



 

"Quảng cáo cho đồ dùng hàng ngày cũng không tệ, tính ra như vậy là chúng ta tiết kiệm được tiền triệu phí quảng cáo, lời to rồi!"

 



 

"Hôm nay chúng ta đến đây đúng là may mắn!"

 



 

"Chuyện tốt thế này không biết bao giờ mới có nữa."

 



 

.....

 



 

Mấy người cười toe toét, hưng phấn bàn tán.

 

Anh Kiếm nghe thấy đoạn đối thoại này, lặng lẽ rút chân mình về.

 



 

Quả nhiên là lũ thương nhân chỉ biết có tiền.

 

Anh ta quay đầu nhìn một vòng, mới phát hiện ra La Ứng Liên và Cố Thao đều biến mất.

 



 

"Vừa xuống sân khấu là họ đi thẳng đến phòng nghỉ rồi ạ, nói là đi tìm Tống Phi Quang tính sổ." Nhân viên công tác bên cạnh nói.

 



 

Anh Kiếm lập tức hoảng hốt.

 

"Vậy sao được?!"

 



 

Tống Phi Quang nhìn có vẻ yếu đuối, chắc chắn không đánh lại hai tên côn đồ La Ứng Liên và Cố Thao.

 



 

Là người phụ trách chương trình, anh ta sao có thể để chuyện này xảy ra được?

 



 

Anh Kiếm ngay lập tức gọi đạo diễn đến, tức giận đi cứu người.

 



 

"Chúng ta phải nhanh lên, nếu không Tống Phi Quang sẽ bị đánh c.h.ế.t mất!"

 



 

Nói rồi, anh ta đẩy cửa phòng nghỉ ra.

 



 

"Tống Phi Quang, chúng tôi tới..."

 



 

Anh Kiếm vừa mới đi vào, lời vừa nói được một nửa, đột nhiên nhìn thấy tình hình bên trong.

 



 

Hoắc An và Từ Nhất Chu mỗi người giữ một tay của Cố Thao, kẹp chặt không cho cậu ta động đậy, rồi thúc giục Tống Phi Quang đang ở phía trước.

 



 

"Tống Phi Quang! Lên! Đánh nó!"

 





 

Chung Tử Xuyên ở góc phòng đứng trên thang, vừa mới che một tấm vải lên camera, ngượng ngùng nói: "Che camera thì sẽ không để lại chứng cứ."

 



 

Tống Phi Quang đứng ngây ra tại chỗ, trên tay cầm một cây gậy sắt không biết do ai nhét vào, lúng túng, mở to mắt, có vẻ như bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.

Bên kia phòng, La Ứng Liên thấy Cố Thao gặp nguy hiểm, muốn xông vào giúp nhưng bị Ôn Khả Khả và Triều Nhan phối hợp giữ lại.

 



 

La Ứng Liên thân hình bệ vệ, hôm đó đánh nhau với Tống Phi Quang, bà ta chỉ hất tay một cái là có thể nhấc người ta lên, lúc này thấy Ôn Khả Khả người nhỏ nhắn đáng yêu, hoàn toàn không để vào mắt, còn muốn động thủ.

 



 

Ôn Khả Khả cười nhạt, không nói hai lời, trực tiếp lấy một viên gạch trong chiếc túi da bản giới hạn của mình, quyết đoán dùng nắm đ.ấ.m đập vỡ làm đôi.

 



 

La Ứng Liên lập tức sợ đến tái mặt.

 



 

Lúc này, mọi người nghe thấy tiếng mở cửa, đồng loạt quay đầu lại nhìn.

 



 

Lời của anh Kiếm nói được một nửa thì đột ngột dừng lại, trừng mắt nhìn họ.

 



 

Một giây.

 



 

Hai giây.

 



 

Sau đó lặng lẽ lùi lại một bước, đóng sập cửa phòng nghỉ.

 



 

Đạo diễn đi theo sau anh ta thấy vậy, vội vàng nói: "Anh Kiếm, chúng ta mau vào đi, không phải nói là cứu Tống Phi Quang sao?"

 



 

Anh Kiếm cười ngượng ngùng.

 



 

"Không cần đâu, bên trong không còn gì hết, không cần chúng ta đến giúp."

 



 

Đạo diễn vẫn còn nghi ngờ, muốn vào xem lại nhưng bị anh Kiếm ngăn lại.

 



 

"Đừng xem nữa, tôi mời anh đi ăn cơm."

 



 

Nói xong, tiện tay cũng kéo cả nhân viên công tác bên ngoài đi luôn.

 



 

Trong phòng nghỉ không còn gì hết.

 



 

Bên ngoài phòng nghỉ, sau khi vòng thi thứ hai kết thúc đã gây nên một hồi chấn động lớn.

 



 

Trên mạng, tiếng chỉ trích Cố Thao ngày càng nhiều.

 



 

Không ít người hâm mộ yêu thích bài hát của cậu ta trực tiếp chửi bới.

 



 

[Thì ra tôi thích không phải là Cố Thao mà là những bài hát đó, nghe xong bản thu âm sáng tác của Tống Phi Quang, cảm thấy bài hát "Vực Sâu" này còn cảm động hơn, Cố Thao hoàn toàn không hát ra được tình cảm trong đó.]

 



 

[Tống Phi Quang đúng là đáng thương, cả bài hát viết cho mẹ cũng bị người khác lấy mất, mẹ cậu ấy hình như đã mất rồi.]

 



 

[Chuyện này ở địa phương ai cũng biết, năm năm trước trận hỏa hoạn đó, bố mẹ của Tống Phi Quang đã mất rồi, chỉ còn mình cậu ta được gia đình Cố Thao nhận nuôi, lúc đó nhà Cố Thao còn được khen là gia đình nghĩa hiệp.]

 



 

[Không đúng, trong "Chín Triệu Sáu" có một câu hát, thế giới hai thước vuông... Hai thước vuông, Tống Phi Quang ở chỗ nào vậy?]

 



 

[Hai thước vuông... Lớn bằng phòng chứa đồ nhà tôi.]

 



 

[Không thể nào?]

 



 

......

 



 

Bài hát thể hiện rõ nhất tâm cảnh của người sáng tác, đặc biệt là phần lớn sáng tác của Tống Phi Quang đều dựa trên cảm ngộ thực tế, dường như mỗi lời bài hát đều có thể tìm ra nguồn gốc.

 



 

Có người đã dùng kính hiển vi nghiên cứu kỹ lưỡng tác phẩm sáng tác của Tống Phi Quang trong từng giai đoạn, phát hiện ra một số manh mối.

 



 

Có vẻ như cậu ta sống không tốt ở nhà Cố Thao.

 



 

Có vẻ như cậu ta sống trong phòng chứa đồ.

 



 

Trận hỏa hoạn năm năm trước có vấn đề!

 



 

Ngay khi mọi người bắt đầu nghi ngờ, ngày thứ hai sau khi cuộc thi kết thúc, Tiêu Hòa trực tiếp đưa Tống Phi Quang đến đồn cảnh sát, vụ án được mở lại.

 



 

Vụ án phóng hỏa năm năm trước có nghi vấn, phải điều tra lại.

 



 

Cảnh sát Trần Xuân Lai thấy Tống Phi Quang xuất hiện thì dường như không hề ngạc nhiên, chỉ thở dài.

 



 

Nói với Tiêu Hòa: "Thật ra lần trước cô hỏi tôi về vụ án này, sau khi về tôi đã nghiên cứu rất kỹ, thực sự còn rất nhiều nghi vấn. Cho dù hai người không tới, tôi cũng định đi tìm Tống Phi Quang."