Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 459



Mãi đến khi kết thúc, con gái tìm đến, anh ta mới tỉnh lại từ trong sự vui mừng, vội vã đưa con về nhà.

 



 

Vừa về đến nhà đã lập tức gọi điện cho anh Kiếm.

 



 

"Sao anh không nói sớm với tôi là Tống Phi Quang hát hay như vậy?"

 



 

Mấy hôm nay, mỗi lần nhận được điện thoại của Du Âm, anh Kiếm đều bị mắng một trận, oan ức vô cùng.

 



 

"Tôi đã nói mà, Tống Phi Quang có năng khiếu ca hát, khả năng sáng tác mạnh, là thiên tài có một không hai, anh không tin thôi."

 



 

Nghe vậy, Du Âm im lặng hai giây.

 



 

Hình như đúng là vậy.

 



 

"Vậy bài hát tôi nghe được trong phòng thu rốt cuộc là ai hát?"

 



 

"Là nghệ sĩ khác của Tiêu Hòa, là một diễn viên, hôm đó đến tìm Tống Phi Quang song ca, tập tin được lưu cùng nhau." Anh Kiếm giải thích.

 



 

Giọng của Du Âm rất vội vã.

 

"Sao các anh không nói sớm hơn? Lỡ hôm nay tôi không đến hiện trường cuộc thi thì sẽ bỏ lỡ Tống Phi Quang mất!"

 



 

Anh Kiếm: "Chúng tôi đã nói rồi mà, anh có tin không?"

 



 

"..."

 



 

Không tin.

 



 

Một chữ cũng không tin.

 



 

Tình hình lúc đó, làm sao anh ta có thể tin được?

 



 

Nhưng anh ta vẫn rất hùng hồn.

 



 

"Các anh nên kiên định hơn mới phải, thậm chí có thể trực tiếp xông tới nhà tôi, một cước đá văng cửa, trói tôi đến trước mặt Tống Phi Quang, tôi sẽ không trách các anh đâu."

 



 

Nghe vậy, anh Kiếm im lặng hồi lâu rồi nói: "Làm sao anh biết chúng tôi không nghĩ như vậy?"

 



 

Cách làm này y hệt như lời Tiêu Hòa nói trước đó.

 



 

Nhưng sau đó tình cờ gặp được con gái Du Âm, cô mới chịu từ bỏ.

 



 

"Nói như vậy, anh đã đồng ý hợp tác với Tống Phi Quang, sản xuất album riêng cho cậu ấy rồi sao?" Anh Kiếm thuận thế hỏi.

 



 

"Đồng ý đồng ý! Tôi nhất định đồng ý."

 



 

Du Âm vội gật đầu, vỗ n.g.ự.c nói: "Bây giờ cả nền âm nhạc này, ngoài tôi ra, không ai có thể làm được album cho cậu ấy. Tôi dám đảm bảo, chỉ cần phát hành là chắc chắn sẽ khiến nền âm nhạc chấn động!"

 



 

Anh ta tự tin nói.

 



 

Nghe vậy, anh Kiếm lúc này mới an tâm.

 

"Được, vậy tôi đi báo tin vui này cho Tiêu Hòa ngay."

 



 

Nhưng thực ra anh ta không cần nói, sau khi cuộc thi vừa kết thúc, Tiêu Hòa đã lập tức gọi điện thoại cho Du Nhạc Nhạc, hỏi thăm tình hình của thầy Du Âm.

 



 

Du Nhạc Nhạc chỉ nói một câu: "Lúc bố em đón em ra ngoài, đã mua hẳn một bộ đồ cổ vũ Tống Phi Quang, nào là poster, gậy phát sáng, rồi cả bưu thiếp in hình, đầy đủ hơn cả em. Bố em vui lắm, trên đường về nhà, trong xe toàn bật bài hát của Tống Phi Quang."

 



 

Nghe được câu này, Tiêu Hòa biết rằng, chuyện làm album đã thành công!

 



 

Vạn sự đã đủ, chỉ còn chờ thời.

 



 

Ngay sau khi cuộc thi Ca Sĩ Sáng Tác kết thúc, Du Âm đã không thể trì hoãn thêm nữa, đích thân đến Giải trí Lam Tinh, vào phòng thu lắng nghe Tống Phi Quang biểu diễn trực tiếp.

 



 

Sau khi nghe xong, mấy người đến phòng họp, Du Âm trực tiếp giao bản kế hoạch sản xuất album do anh ta làm cho Tiêu Hòa.

 



 

"Đây là bản kế hoạch tôi hoàn thành ngày hôm qua, tất cả đều được thực hiện theo phong cách của Tống Phi Quang, mọi người xem có phù hợp không."

 



 

"Hôm qua?!"

 



 

Tiêu Hòa nhìn tập kế hoạch dày cộp trên tay, vô cùng kinh ngạc.

 



 

Hôm qua, cuộc thi Ca Sĩ Sáng Tác vẫn tiếp tục đến tận mười giờ mới kết thúc, sáng nay, Du Âm đã viết xong bản kế hoạch.

 





 

Có phải là viết suốt đêm không?

 



 

Lúc này, anh Kiếm nhỏ giọng nói: "Tôi đã rất nhiều năm chưa thấy thầy Du Âm phấn khích như vậy rồi, thậm chí còn sốt ruột hơn chúng ta."

Một nhà sản xuất âm nhạc như Du Âm, muốn hoàn thiện một album khiến bản thân hài lòng là cực kỳ khó khăn.

 



 

Ca sĩ giỏi có thể gặp nhưng không dễ tìm, tìm được ca sĩ giỏi rồi, lại phải tìm được bài hát hay.

 



 

Xét đến toàn bộ sự nghiệp của Du Âm, các album làm anh ta cảm thấy tự hào cũng chỉ có hai album mà thôi.

 



 

Đến tuổi này rồi, anh ta cũng muốn thông qua album của Tống Phi Quang, đặt dấu chấm hoàn hảo cho sự nghiệp của mình.

 



 

"Kế hoạch cũng chuẩn bị xong rồi, chuyện khác cũng không nhiều, vấn đề khó khăn nhất chính là các bài hát trong album." Du Âm nói.

 



 

Theo tìm hiểu của anh ta, Tống Phi Quang đã tham gia tổng cộng năm vòng thi Ca Sĩ Sáng Tác, đã trình diễn tổng cộng năm bài hát mới, năm bài đều đạt chất lượng cực cao, có thể đưa vào album.

 



 

Nhưng một album cần mười bài hát, còn thiếu năm bài chưa có nguồn.

 



 

Anh ta thúc giục: "Chúng ta phải tranh thủ thời gian tìm bài hát, thị trường âm nhạc bây giờ ế ẩm, người viết nhạc ngày càng ít, muốn tìm bài hát hay là vô cùng khó khăn."

 

Tiêu Hòa lại cười.

 



 

"Chuyện này không cần lo."

 



 

Vừa nói, vừa lấy những bài hát mà Tống Phi Quang từng viết trước đây ra đưa cho anh ta.

 



 

"Đây là những bài hát do chính Tống Phi Quang sáng tác, tổng cộng có mười ba bài, anh xem có bài nào phù hợp không?"

 



 

Du Âm vừa nghe, lập tức trợn tròn mắt.

 

"Bao nhiêu?!"

 



 

Anh ta vội vàng cầm lấy, cẩn thận lật xem.

 



 

Ngoài năm bài hát mà Tống Phi Quang đã trình diễn trong chương trình, tám bài còn lại cũng vô cùng đặc sắc.

 



 

Tay Du Âm cầm bản nhạc mà run run.

 

"Những bài này đều do cậu ta viết hết?!"

 



 

Tiêu Hòa gật đầu.

 



 

Du Âm không nhịn được hít vào một hơi, cảm thán: "Cậu ta mới mười tám tuổi thôi mà!"

 



 

Mới mười tám tuổi mà đã sở hữu tài năng như vậy, tương lai thật không thể nào đong đếm nổi!

 



 

Anh ta vừa kích động nghĩ ngợi, vừa quay đầu nhìn, mới phát hiện Tống Phi Quang không có trong phòng họp, không đi cùng Tiêu Hòa đến.

 



 

"Tống Phi Quang đâu rồi? Tôi muốn gặp cậu ta một chút."

 



 

Tiêu Hòa nói: "Sau khi cuộc thi kết thúc, người hâm mộ có gửi một ít thư và quà, cậu ấy cùng nhân viên công tác xuống khuân đồ rồi."

 



 

Nghe vậy, mắt Du Âm đột nhiên mở to.

 

"Các người để hy vọng tương lai của làng nhạc đi khuân đồ á?! Thật là lãng phí!"

 



 

Nói xong, vội vàng đứng dậy muốn đi tìm người.

 



 

Vừa chưa ra khỏi phòng họp, đã bị Tiêu Hòa gọi lại.

 



 

"Do chính cậu ấy muốn đi, đó là thư của người hâm mộ, cậu ấy muốn xem hết."

 



 

Du Âm lúc này mới từ từ bình tĩnh lại, gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta tiếp tục bàn đến việc sản xuất album, đây là một công việc lớn đấy!"

 



 

Những ngày sau đó, Tiêu Hòa phải liên tục họp cùng những nhạc sĩ khác mà thầy Du Âm tìm đến, bàn bạc việc sản xuất album cho Tống Phi Quang.

 



 

Còn Tống Phi Quang thì ở lại công ty, lật xem từng lá thư người hâm mộ gửi đến, sau đó hồi âm lại.

 



 

Thư của người hâm mộ không ngừng được chuyển đến, lần nào cũng nhét đầy hòm thư của công ty, sư huynh sư tỷ đi ngang qua cũng tiện tay lấy lên giúp cậu ta.

 



 

Rất nhanh sau đó, nửa căn phòng đã chất đầy thư.

 



 

Ôn Khả Khả vung tay, nhẹ nhàng giúp cậu ta chồng mấy thùng thư lại với nhau, chất thành hình kim tự tháp.

 



 

Ngay cả Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam cũng đến giúp một tay.

 



 

Sau này Tống Phi Quang mới phát hiện ra, những người mà Tiêu Hòa dẫn dắt người nào người nấy đều mạnh mẽ khỏe khoắn, giá trị sức mạnh level max, chỉ có cậu ta là gầy yếu, không thể bê không thể vác, thân thể yếu ớt, cũng trở thành đối tượng được bọn họ đặc biệt bảo vệ.