Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 460



Nhìn Ôn Khả Khả nhỏ bé lại có thể dễ dàng nhấc bổng cái thùng mà cậu ta phải vật lộn nửa ngày vẫn không nhấc nổi, sau đó nhẹ nhàng đặt lên bục, Tống Phi Quang vô cùng ghen tị.

 



 

"Giá mà em có thể cùng mọi người luyện tập."

 



 

Do di chứng bỏng, cậu ta không thể vận động mạnh, mỗi lần mọi người tập hợp lại để luyện tập, những người khác chạy vượt dã, cậu ta chỉ có thể đi dạo bên cạnh.

 



 

Những người khác bơi nước rút, cậu ta theo yêu cầu của Tiêu Hòa, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

 



 

Mặc dù Tiêu Hòa đã cố gắng áp dụng phương pháp điều trị bằng thực phẩm để cải thiện tình trạng sức khỏe của cậu ta, tuy đã tốt hơn so với trước đây nhưng vẫn không thể chạy được, không thể vận động luôn là nỗi đau trong lòng Tống Phi Quang.

 



 

Nghe vậy, Ôn Khả Khả không thể tin được quay đầu lại: "Cậu là người duy nhất trong số chúng tôi muốn đội trưởng huấn luyện."

 



 

Tống Phi Quang vẻ mặt mơ màng: "Huấn luyện có thể rèn luyện sức khỏe, không tốt sao ạ?”

 



 

Ôn Khả Khả lắc đầu lia lịa: "Cậu thử tưởng tượng xem, nếu có một con hamster khổng lồ bám theo cậu, cái đuôi nó cứ đánh bôm bốp trên mặt đất thúc cậu chạy nhanh hơn, lúc cậu chạy không nổi nữa thì nó đột nhiên từ trên trời rơi xuống dọa cậu, cậu còn thích không?"

 



 

Lại là hamster nữa.

 



 

Tống Phi Quang nghi hoặc.

 



 

Cậu ta dường như thường xuyên nghe thấy sư huynh sư tỷ thảo luận về hamster, hơn nữa mỗi lần nhắc đến đều vẻ mặt kinh hoàng, mơ hồ khó hiểu.

 



 

Nhưng cậu ta đã ký hợp đồng với Tiêu Hòa một tháng rồi, đừng nói là hamster, ngay cả lông hamster cũng chưa thấy.

 



 

"Chỉ là hamster thôi mà, dù có to đến mấy thì to được bao nhiêu?" Tống Phi Quang nói.

 



 

Ôn Khả Khả nghiêm túc nói từng chữ: "To hơn cậu tưởng tượng đấy!"

 



 

Tống Phi Quang không tưởng tượng nổi.

 



 

Nhưng rất nhanh sau đó, cậu ta không còn tâm trí để nghĩ đến hamster nữa, vì cậu ta gặp phải một chuyện càng khiến người ta khó hiểu hơn.

 



 

Gần đây, Tiêu Hòa vẫn luôn chuẩn bị sản xuất album cùng thầy Du Âm, ngày nào cũng sớm ra tối về, bận rộn đến nỗi thường chẳng thấy bóng dáng đâu.

 



 

Nhưng kỳ lạ là, đã có mấy lần Tiêu Hòa bận việc không có thời gian về nhà, Tống Phi Quang định đảm nhiệm nhiệm vụ chăm sóc cặp song sinh, định nấu cơm cho hai đứa nhưng kết quả là lần nào về đến nhà cũng thấy trên bàn đã bày sẵn cơm nóng hổi.

 



 

Một lần hai lần thì không nói, nhưng lần nào cũng vậy.

 



 

Thậm chí thức ăn trên bàn còn ngon hơn đồ Tiêu Hòa nấu!

 



 

Không chỉ nấu cơm, mỗi lần ăn xong, chỉ trong chốc lát là bát đũa đã được rửa sạch.

 



 

Quay đầu nhìn lại, hai anh em Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam đang chăm chú làm bài tập, không giống như hai đứa làm.

 



 

Chẳng lẽ Tiêu Hòa đã thuê giúp việc?

 



 

Nhưng người giúp việc này có phép tàng hình ư?

 



 

Giữa đêm, còn giặt đồ trong nhà!

 



 

Tống Phi Quang đầy bụng nghi ngờ, thêm mấy ngày nữa, khi cậu ta một lần nữa rời công ty trở về nhà, vừa đẩy cửa ra, bất ngờ đối mặt với thứ khổng lồ đang bận rộn trong bếp.

 



 

Ham... hamster? !

 



 

Cậu ta mở to mắt, kinh ngạc đứng đó nhìn con hamster cao hơn cả người trưởng thành đang đứng trong bếp.

 



 

Cơ thể tròn trịa buộc một chiếc tạp dề không hợp với dáng người, hai chiếc móng vuốt bấu chặt vào sạn nồi đang xào rau.

 



 

Trên bàn đã có sẵn hai món, còn đang bốc hơi nóng.

 



 

Trước cảnh tượng kỳ dị đáng sợ như thế, Tống Phi Quang sợ đến nỗi suýt hét lên, Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam lại rất bình tĩnh, đứng ở cửa bếp nũng nịu gọi món.

"Anh Tiểu Quai, anh là con hamster đáng yêu nhất thế giới, có thể làm cho em món sườn xào chua ngọt không?"

 



 

Con hamster rõ ràng rất thích thú, cái đuôi vui vẻ ve vẩy, đập bôm bốp xuống sàn nhà.

 



 

Trong đầu Tống Phi Quang vẫn ong ong.

 



 

Bỗng nhớ đến lời Ôn Khả Khả nói trước đây.

 

Hãy tưởng tượng xem, có một con hamster khổng lồ dí theo sau cậu, cái đuôi đập bôm bốp xuống đất, thúc giục cậu chạy nhanh hơn.

 



 

Cậu ta lập tức hét toáng lên.

 



 

Cậu ta hình như biết được sư huynh sư tỷ đang sợ cái gì rồi...…

 



 

Rầm!



 



 

Cánh cửa một lần nữa đóng sầm lại.

 



 

Tống Phi Quang đứng ngoài cửa, sợ hãi tột độ.

 



 

Cho dù bất cứ ai chứng kiến cảnh này cũng sẽ sợ đến hoảng loạn.

 



 

Một tay cậu ta vỗ về ngực, trấn an chính mình, tay còn lại run rẩy cầm điện thoại, nhắn tin cho Tiêu Hòa:

 



 

[Đội trưởng, khi nãy về nhà mở cửa, em thấy một con vật rất giống hamster...]

 



 

Câu trả lời của Tiêu Hòa vẫn nhanh chóng như mọi khi, lời lẽ bình tĩnh và điềm đạm, tựa như núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không đổi sắc.

 



 

[Trước đây tôi đã nói với cậu rồi mà, tôi có nuôi một con hamster.]

 



 

Nhìn thấy tin nhắn này, tim Tống Phi Quang đập thình thịch.

 



 

Ngày đó, Tiêu Hòa nói rằng cô có nuôi một con hamster nhỏ, rất đáng yêu.

 



 

Nhưng con quái vật trong bếp lúc này, nhỏ ở chỗ nào?

 



 

Đáng yêu ở đâu?

 



 

Cậu ta ổn định lại tinh thần, cố gắng chịu đựng.

 



 

Tống Phi Quang: [Nhưng mà, nó đang nấu cơm!]

 



 

Hơn nữa lại còn là bốn món ăn một canh, có cả thịt lẫn rau, có cả nóng lẫn lạnh!

 



 

Đây là chuyện mà hamster nên làm sao?

 



 

Với tư cách một con hamster, không phải nên ngồi trong lồng chạy vòng vòng rồi gặm hạt dưa và gỗ hay sao?

 



 

Tiêu Hòa rất bình tĩnh: [Lúc tôi bận sẽ nhờ nó làm giúp một số việc vặt, sau khi làm xong nó sẽ về chỗ nghỉ ngơi, cậu cứ coi như không thấy là được.]

 



 

Tống Phi Quang: [...]

 



 

Một vật thể đen ngòm, tròn vo khổng lồ, cậu ta làm sao có thể coi như không thấy?

 



 

Ngay sau đó, cậu ta đột nhiên phản ứng lại.

 

Thời gian gần đây, người quét nhà, giặt quần áo, rửa bát, thậm chí cả nấu cơm trong nhà, đều là con hamster đó làm ư?

 



 

Tống Phi Quang sững người.

 



 

Hơn nữa, đồ ăn do hamster làm lại ngon hơn cả Tiêu Hòa, thật quá vô lý.

 



 

Hèn gì mấy ngày nay nhà cửa không còn một hạt bụi, mọi thứ đâu vào đấy.

 



 

Tống Phi Quang vừa nghĩ vừa chần chừ một lát, cuối cùng vẫn đẩy cửa vào.

 



 

Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam vừa dọn bát đũa xong, vẫy tay gọi cậu ta.

 



 

"Anh ơi, anh mau đến ăn cơm đi."

 



 

Hai đứa trẻ rất bình tĩnh, có vẻ như đã quen với chú hamster khổng lồ kia.

 



 

Tống Phi Quang cứng đờ đi tới, trông thấy hamster làm xong cơm, tháo tạp dề treo lên, sau đó lặng lẽ về phòng.

 



 

"Tiểu Quai là thú cưng của chị nuôi, rất đáng yêu và ngoan ngoãn, không cắn người đâu." Thấy cậu ta có vẻ sợ hãi, Hạ Tri Bắc giải thích.

 



 

Nhưng Tống Phi Quang vẫn đầy nghi hoặc.

 

"Bình thường nó ở đâu? Trước đây sao anh không thấy nó?"

 



 

"Ở khu rừng chúng em vẫn luyện tập."

 



 

Nghe vậy, Tống Phi Quang khẽ gật đầu.

 



 

Nhưng dẫn một con vật lớn như vậy về nhà chắc chắn sẽ là một rắc rối lớn.

 



 

Nếu rêu rao khắp nơi, chắc chắn sẽ bị người ta bắt đi làm vật nghiên cứu.

 



 

Cậu ta vừa nghĩ vừa ăn xong cơm, chuẩn bị đứng lên dọn dẹp thì cửa phòng ngủ của Tiêu Hòa lại mở ra, hamster Tiểu Quai đi ra, thành thạo cho bát đũa vào máy rửa bát.

 



 

Làm xong hết mọi việc, lau sạch móng vuốt nhỏ của mình, sau đó lại quay về phòng.