Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 465



Người đó trông khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc rất tinh tế, tay xách một chiếc túi, vừa vào đến văn phòng thấy Đóa Đóa liền vội vàng chạy tới.

 



 

"Mẹ! Con thấy hai anh trai rồi!" Đóa Đóa không hề sợ sệt vì mình bị lạc, ngược lại còn nói rất hào hứng.

 



 

Nghe vậy, người phụ nữ mới quay sang nhìn cặp song sinh đứng đối diện, cuối cùng cũng phản ứng lại được, cô ta cười ngượng ngùng với Tiêu Hòa.

 



 

"Xin lỗi cô, tôi tên là Tiết Như Tâm, đây là con gái tôi, Đóa Đóa, năm nay năm tuổi. Hôm nay nghe nói trường học có hội chợ gia đình, tôi mới định dẫn con bé qua xem. Kết quả là vừa nhìn thấy anh em Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam, nó bỏ rơi mẹ chạy một mạch. Đóa Đóa trước đây từng xem "Món Quà Của Thượng Đế", rất thích hai anh em Tiểu Bắc Tiểu Nam."

 



 

Cho đến bây giờ, Đóa Đóa vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cặp song sinh, miệng cười toe toét rất đáng yêu.

 



 

Đây là lần đầu tiên Tiêu Hòa nhìn thấy một người hâm mộ nhỏ tuổi như vậy, ánh mắt cô bỗng dịu dàng.

 



 

"Không sao, đứa bé không sao là được."

 



 

Tiết Như Tâm cảm thán nói: "Thấy anh trai mà Đóa Đóa thích cũng học ở đây, xem ra sau này tôi nhất định phải cho con bé theo học ở trường này rồi."

 



 

"Cô không ngại trường có nghệ sĩ sao?"

 



 

Tiêu Hòa hơi ngạc nhiên.

 



 

Rất nhiều phụ huynh lo lắng con cái mình không chuyên tâm học hành, đều cố tình tránh xa những ngôi trường có nghệ sĩ đang theo học, để tránh bị người hâm mộ làm phiền.

 



 

"Tất nhiên là không ngại."

 



 

Tiết Như Tâm cười tủm tỉm, thoải mái chia sẻ: "Thật ra khi còn trẻ, tôi cũng từng thích một minh tinh nổi tiếng, còn cuồng nhiệt hơn cả con gái tôi, lúc đó còn làm rất nhiều chuyện điên rồ. Chỉ là sau này tuổi tác ngày càng cao, cũng ổn định lại, mới quyết định kết hôn sinh con, quay về với gia đình."

 



 

Nhớ lại chuyện cũ, cô ta cười tự giễu, khoát tay.

 



 

"Đều đã là chuyện quá khứ rồi."

 



 

Nói xong, cô ta quay sang nhìn con gái mình, thấy con bé vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cặp song sinh, đành đề nghị: "Tôi có thể để Đóa Đóa đi theo mọi người tham gia hội chợ không?"

 



 

Tiêu Hòa gật đầu: "Được, chúng tôi cũng mới bắt đầu thôi."

 



 

Nói xong, mọi người lập thành một nhóm, Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam nắm tay Đóa Đóa dẫn đầu chơi trò chơi, còn Tiêu Hòa và Tiết Như Tâm đi theo sau.

 



 

Phải đến khi hội chợ kết thúc thì Đóa Đóa mới luyến tiếc rời đi.

 



 

Tiêu Hòa dẫn cặp song sinh ra khỏi cổng trường, vừa ngẩng đầu đã thấy bố của Đóa Đóa đến đón hai đứa trẻ về nhà, hai mẹ con ngọt ngào lên xe rời đi, thoạt nhìn giống như một gia đình nhỏ hạnh phúc.

 



 

Dường như hầu hết người hâm mộ đều như vậy, hồi còn trẻ đều vì một minh tinh mà si mê và cuồng nhiệt.

 



 

Còn bản thân người nghệ sĩ cũng sẽ bị hành vi của người hâm mộ tác động, trở thành động lực cho nhau, trở thành ánh sáng trong lòng nhau, rồi dần dần trở nên tốt đẹp hơn.

 



 

Mặc dù có khả năng theo thời gian, cuối cùng sẽ lựa chọn quay về trở thành người của gia đình, nhưng mỗi lần nhớ lại, đều có thể nhớ đến người đã thay đổi cuộc đời mình.

 



 

Tiêu Hòa đến từ mạt thế, nơi đó không có giới giải trí, không có người hâm mộ, không hiểu được ý nghĩa tồn tại của nghệ sĩ.

 

Nhưng sau khi đích thân dẫn dắt rất nhiều nghệ sĩ, dường như cô cũng dần hiểu ra phần nào, có lẽ đây chính là mối quan hệ đẹp nhất giữa nghệ sĩ và người hâm mộ.

Album của Tống Phi Quang bán rất chạy, sau đó là chạy show và chạy thông cáo, có không ít ca sĩ gạo cội cũng lần lượt ném cành ô liu về phía cậu ta.

 



 

Rất nhanh, Tống Phi Quang cũng liên tục phát hành một vài ca khúc kết hợp, đều đạt được thành tích không tệ.

 



 

Toàn bộ làng nhạc dường như dần trở nên sôi nổi, không ít ca sĩ đang định chuyển nghề đã lần lượt lấy lại sự tự tin, một lần nữa quay về với làng nhạc.

 



 

Không biết là có phải vì chìm lắng quá lâu hay không, hay là vì có Tống Phi Quang đi đầu, nhất thời toàn bộ làng nhạc như trăm hoa đua nở.

 



 

Ca khúc xuất sắc mọc lên như nấm sau mưa, lần lượt được phát hành.

 



 

Đây mới thực sự là hồi xuân.

 





 

Tháng 7, đêm nhạc cá nhân đầu tiên của Tống Phi Quang sắp được tổ chức.

 



 

Quy mô của đêm nhạc này không lớn, từ hai tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị.

 



 

Đêm nhạc sẽ biểu diễn tổng cộng 20 bài hát, bao gồm các ca khúc trong album, các ca khúc hợp tác và có cả hai bài hát mới chưa từng ra mắt.

 



 

Đêm nhạc cá nhân là dự án bất kỳ ca sĩ nào cũng muốn thực hiện.

 



 

Lúc Tống Phi Quang ký hợp đồng quản lý, Tiêu Hòa đã từng nói sẽ để cậu ta lên chương trình, đứng trên sân khấu hát, sau đó tổ chức đêm nhạc của riêng mình.

 



 

Khi đó cậu ta vẫn tưởng rằng muốn thực hiện phải cần rất nhiều năm, nào ngờ lại đến nhanh như vậy.

 



 

Hôm bắt đầu bán vé, Tống Phi Quang lo lắng ngồi trước máy tính, sợ vé của mình bán không hết, hoặc căn bản không có ai mua vé.

 



 

Đang băn khoăn lo lắng thì điện thoại đổ chuông, là một vị tiền bối từng hợp tác gọi đến.

 



 

"Tiểu Tống, chuẩn bị cho đêm diễn thế nào rồi?"

 



 

Tống Phi Quang có chút nghi hoặc.

 



 

Tiền bối từng hợp tác với cậu ta sao tự nhiên lại gọi điện tới.

 



 

"Chuẩn bị gần xong rồi, thầy có việc gì không ạ?"

 



 

Đối phương ngại ngùng cười cười.

 



 

"Tôi chỉ muốn hỏi, đêm diễn của cậu còn vé không? Có thể bán cho tôi hai vé được không?"

 



 

Tống Phi Quang ngẩn ra: "Vé ư? Em cũng không có, hay là em mua hộ thầy một vé nhé."

 



 

Ban đầu cậu ta có tám vé, nhưng đều tặng hết rồi.

 



 

Nghe vậy, bên đầu điện thoại lại thở dài.

 

"Còn mua gì nữa? Không mua được rồi. Cậu không biết à, mới bắt đầu bán năm phút thôi mà đã bị cướp sạch, tôi còn ngồi canh trước máy vi tính đây này, máy bị đơ, vụt một cái thế là hết vé... "

 



 

Vị tiền bối bất lực phàn nàn về tình hình cướp vé của mình, vừa hối hận vừa bất lực.

 



 

Nhưng Tống Phi Quang lại nghe được một câu trong đó.

 



 

"Đã bán hết rồi ư?"

 



 

"Phải."

 



 

Nghe thấy câu trả lời này, Tống Phi Quang lập tức mở trang bán vé, quả nhiên thấy trên đó có hai chữ cực lớn——hết vé.

 



 

Lúc này mới bắt đầu bán được năm phút.

 

Vậy mà đã bán hết rồi ư?

 



 

Có bốn nghìn vé đấy!

 



 

Cậu ta cúp điện thoại, vẫn đang ngẫm lại lời của tiền bối lúc nãy, bỗng thấy trên điện thoại lại có thêm mấy tin nhắn.

 



 

Đều là bạn bè cướp không được vé, chỉ còn cách đến tìm cậu ta.

 



 

"Tôi đã nói rồi, cậu không cần lo lắng đâu." Tiêu Hòa nói.

 



 

Vì Tống Phi Quang không tham gia nhiều chương trình, ngay từ khi cậu ta phát hành album đầu tay không lâu, đã có người hâm mộ thúc giục cậu ta mau chóng tổ chức đêm diễn, đến lúc đó có thể tha hồ nghe.

 



 

Dù sao người đã đến hiện trường cuộc thi Ca Sĩ Sáng Tác đều biết, Tống Phi Quang hát live còn hay hơn thu âm, nổi tiếng về chất lượng cao.