Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 321: Dạy học và trồng người.



Lúc đầu mặc dù pháo có đủ loại khuyết điểm, uy lực cũng rất có hạn, tuy nhiên Triệu Nhan vẫn như cũ quyết định ủng hộ Tê Du nghiên cứu hỏa pháo triều đình, dù sao đây mới là hỏa khí chính đạo, ngày sau có thể phát triển ra pháo uy lực lớn hơn, so sánh với nỏ pháo hắn thiết kế chỉ là một vũ khí thú xảo, trên cơ bản không có tiền đồ phát triển.

Đối với chuyện Triệu Nhan ủng hộ nghiên cứu pháo, Tô Thức lại có cách nhìn khác biệt, y cho rằng bây giờ nỏ pháo đã đầy đủ rồi, lại tiêu phí rất nhiều nhân lực vật lực nghiên cứu pháo có chút quá mức lãng phí, dù sao hai loại vũ khí này công năng và sử dụng gần như là trùng lặp, hơn nữa bản thân y đối với vũ khí hiểu rất có hạn, cho nên bất luận Triệu Nhan giải thích thế nào, y vẫn như cũ không thể giải thích vì sao pháo quan trọng.

So sánh với Thẩm Quát, so với Tô Thức chuyên nghiệp hơn, đối với giải thích của Triệu Nhan y cũng có thể nghe hiểu được, thậm chí lúc trước y sớm đã phát hiện tính hạn chế của nỏ pháo, chỉ có điều vẫn không tìm thấy biện pháp giải quyết, bây giờ nghe Triệu Nhan đề xuất ý tưởng dùng pháo thay nỏ pháo, Thẩm Quát cũng lập tức cảm thấy tự mình như mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới, thông qua cánh cửa này có thể đẩy vũ khí hỏa dược lên đỉnh cao.

Cũng chính bởi vì Thẩm Quát ủng hộ, hơn nữa Triệu Nhan tự mình kiên trị, cho nên Tô Thức cứ việc phản đối, nghiên cứu pháo rốt cục vẫn bắt đầu ở trong Quân Khí Giám, tuy nhiên nghiên cứu pháo cũng không phải một chuyện đễ dàng, Tê Du mặc dù đưa ra ý tưởng pháo sớm nhất, nhưng y là một thợ thủ công bình thường, năng lực của bản thân có chút không đủ, cho nên cuối cùng Triệu Nhan và Thẩm Quát cũng cùng gia nhập trong nghiên cứu, tuy nhiên Triệu Nhan chỉ phụ trách đề xuất ý tưởng, những thứ khác đều cần Tè Du và Thẩm Quát bọn họ đi thực hiện.

Trong mấy ngày kế tiếp, Triệu Nhan gần như mỗi ngày đều dành thời gian đi hỏa dược thự một chuyến, đem một số ít tư liệu về pháo tự mình có thể nghĩ đến đều nói cho bọn Thẩm Quát, nhân tiện cũng đề xuất ý tưởng về súng kíp, dù sao hai loại vũ khí này bản chất cũng không khác nhau quá lớn. Để cho bọn họ tự mình suy xét và tiêu hóa là được, mặt khác hẳn còn vẽ một số bản vẽ pháo và súng kíp, tuy nhiên có thực hiện được không hẳn cũng không chắc chẩn, chỉ có thể xem năng lực của bản thân bọn Thẩm Quát. 

Triệu Nhan đối với phát triển vũ khí cũng không có nhiệt tình quá lớn, vài ngày sau đó, hẳn sẽ ném chuyện pháo ra sau đầu. Đối với thái độ không chịu trách nhiệm này của hẳn, bọn Thẩm Quát cũng sớm đã thành thói quen, chỉ có khi gặp vấn đề thật sự không thể giải quyết, mới có thể chạy tới hướng Triệu Nhan thỉnh giáo, đương nhiên Triệu Nhan cũng không nhất định có biện pháp, nhưng cho dù không có cách nào, Triệu Nhan cũng có thể cung cấp cho bọn hắn một ý nghĩ mới, không đến mức khiến nghiên cứu của bọn họ đi vào ngõ cụt.

Quân Khí Giám và trường quân đội đều không căn Triệu Nhan quá để tâm, Tây Hạ tuy rằng nóng lòng rửa sạch nhục năm đó đã bị Liêu quốc sỉ nhục, nhưng Lý Lượng Tộ đối với chuyện này vẫn hết sức cẩn thận, rong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không đối với Liêu quốc phát động chiến tranh, theo tình báo Hoàng Ngũ Đức phân tích đưa tới, Tây Hạ khả năng nhất sáu tháng cuối năm phát động chiến tranh đối với Liêu quốc, cho nên Triệu Nhan cũng không cần phải mỗi ngày chú ý chuyện này.

Mặt khác trong nhà mặc dù nhiều hơn một Âu Dương Uyển Linh, nhưng có Tào Dĩnh các nàng mỗi ngày ở cùng, ngược lại làm cho Triệu Nhan không thể, tiếp cận đổi phương, kể từ đó Triệu Nhan chợt phát hiện mình rảnh rỗi, tuy nhiên như vậy cũng tốt. Hắn có thể dành nhiều thời gian hơn cùng con gái Tiểu Tư Nguyệt, nhóc con này thật sự đáng yêu, chỉ cần nhìn thấy Triệu Nhan sẽ cười không ngừng, có khi Triệu Nhan ôm nhóc cả ngày đều không cảm thấy mệt.

- Phu quân, ta có chuyện muốn thương lượng với chàng một chút!

Tiết Ninh Nhỉ bỗng nhiên mở miệng nói.

- Chuyện gì?

Triệu Nhan trêu đùa Tiểu Tư Nguyệt trong lòng nói, hôm nay khí trời tốt nhiệt độ không khí cũng có hơn mười độ, cho nên Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi ôm Tư Nguyệt đi vào hoa viên phơi nắng, như vậy giúp trẻ con hấp thu canxi.

- Thật ra cũng không phải đại sự gì, phu quân cũng biết chuyện của ta, lúc trước thôn chúng ta gặp phải cường đạo. Ta dẫn theo đệ đệ cùng với một số đứa nhỏ trong thôn vừa vặn ở trong núi chơi, cho nên mới tránh được một kiếp, sau ta lại mang theo bọn đệ đệ dọc đường ăn xin đi vào kinh thành, chịu vô số khổ cực, vì nuôi sống đệ đệ muội muội này, ta mới bất đắc dĩ bán thân.

Khi nói tới đây, trong ánh mắt của Tiết Ninh Nhỉ cũng tràn ra vài giọt nước mắt, điều này làm cho Triệu Nhan cũng rất thương tiếc, nhẹ nhàng ôm nàng ở trong lòng, lúc này chỉ thấy Tiết Ninh Nhi lại mở miệng nói.

- Sau ta kiểm chút tiền, liền nuôi dưỡng những đệ đệ muội muội này trong một trang ở ngoài thành, mướn vài người trông nom, và xin tiên sinh dạy bọn họ đọc sách, hiện tại trong những người kia, hai đứa lớn nhất đã mười ba tuổi, đọc sách cũng vô cùng cố gắng, cho nên muốn mời phu quân đề cử bọn họ vào Quốc Tử Giám, ngày sau lăn lộn có được một xuất thân tốt hơn.

- Ha ha, hoá ra là chuyện này, việc rất nhỏ, bây giờ còn chưa đến lúc Quốc Tử Giám nhận tú tài, chờ đến thời điểm, ta tự mình đề cử hai người bọn họ đi Quốc Tử Giám!

Triệu Nhan nghe đến đó cũng cười nói.

Quốc Tử Giám là học phủ cao nhất Đại Tống, hơn nữa nhất định phải có quý tộc hoặc quan viên đề cử mới có thể nhập học, vốn trước kia Quốc Tử Giám thu nhận học sinh vô cùng nghiêm khác, số lượng cũng. không nhiều, nhưng từ năm đó Phạm Trọng Yêm phát động Khánh Lịch tân chính, thư viện phủ Ứng Thiên tăng số lượng Quốc Tử Giám, khiến cho Đại Tống lập tức có ba Quốc Tử Giám, và gia tăng số lượng sinh đồ, cho nên hiện tại tiến vào Quốc Tử Giám cũng không phải một việc khó.

- Đa tạ phu quân!

Tiết Ninh Nhi mặc dù biết Triệu Nhan nhất định sẽ đồng ý, tuy nhiên hiện tại chính tai nghe được hẳn đồng ý, vẫn vui vô cùng, những đứa trẻ này theo nàng cùng nhau trốn tới đều là đồng tộc của nàng, về sau nếu có thể có một xuất thân, hơn nữa nàng và Tiết Lang giúp đỡ, ngày sau Tiết gia các nàng nói không chừng cũng có thể xuất hiện vài nhân vật, vậy cũng là làm vẻ vang cửa nhà rồi.

- Ninh Nhi, các đệ đệ muội muội này của nàng có bao nhiêu người, hiện tại ở nơi nào?

Triệu Nhan lúc này bỗng nhiên mở miệng nói, lại nói tiếp rất là hổ thẹn, Triệu Nhan cưới Tiết Ninh Nhi thời gian dài như vậy, lại cũng chỉ gặp qua một mình Tiết Lang, những người còn lại đều chưa từng gặp qua, cũng không biết những đứa trẻ kia sẽ nghĩ như thế nào?

- Lúc trước khi trốn ra được có mười bảy người, trên đường có hai đứa nhỏ bệnh chết, còn có một người bị tên buôn người bắt cóc rồi, còn lại ngoại trừ ta cùng đệ đệ, cũng chỉ có mười hai. 

Tiết Ninh Nhi nói tới đây cũng là thở dài, lúc trước nàng mang theo một đám đứa nhỏ lưu lạc tứ xứ, nguy hiểm gì đều có thể gặp, thậm chí đến giờ nàng đều có chút không dám tin, tự mình đã chịu đựng được.

Triệu Nhan nghe tới đây lại ôm chặt Tiết Ninh Nhi, sau đó bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng nói:

- Ninh Nhị, Tiết Lang đã trưởng thành, đã có việc phải bận bịu, căn bản không có thời gian tới thăm tỷ tỷ nàng, nàng lại không thích kết giao với những người khác, cho nên không bằng đón các đệ đệ muội muội của nàng này về, như vậy bình thường nàng cũng có thể nói chuyện nhiều với một số người.

Nghe Triệu Nhan nói như thế, Tiết Ninh Nhi cũng tim đập thình thịch, kỳ thật nàng sớm muốn đón các đệ đệ muội muội về rồi, nhưng ngại nói ra, hiện tại Triệu Nhan chủ động nói, nàng tự nhiên vô cùng vui lòng, lập tức gật đầu mở miệng nói:

- Đa tạ phu quân thông cảm, ta cũng rất nhớ các đệ đệ muội muội đó, tuy nhiên mấy muội muội nhận không có vấn đề gì, nhưng mấy đệ đệ ít nhất cũng đều mười tuổi rồi, lớn lại mười ba tuổi, nhận cũng không tiện, cho nên bọn họ cũng không cần ở trong này lâu.

Trẻ em nam cổ đại đều trưởng thành sớm, có một số đứa nhỏ mười tuổi cũng có thể thành thân rồi, ở trong biệt viện Triệu Nhan đều là thê thiếp của hẳn, tự nhiên không tiện để nam tử khác tiến vào, cho nên Tiết Ninh Nhi mới nói như thế. Tuy nhiên Triệu Nhan nghe đến đó cũng cười cười nói:

- Không sao, chỗ tiền viện lớn như vậy, cũng đủ cho bọn họ ở đấy, mặt khác nàng không phải nói có hai đệ đệ lớn muốn đi Quốc Tử Giám ấy ư, vừa vặn khoảng thời gian từ giờ đến khi Quốc Tử Giám chiêu sinh còn rất ngắn, ta cũng có nhiều thứ muốn truyền thụ ra ngoài, nếu hai đệ đệ kia có hứng thú, có thể cho bọn họ đi theo ta học tập một thời gian ngắn!

Triệu Nhan vốn chính là một thầy giáo, ở tiền kiếp hắn chủ động đi dạy, chính vì ưa thích cuộc sống dạy học và trồng người này, chỉ tiếc sau khi xuyên việt vẫn bận bịu, căn bản không có cơ hội lại làm nghề cũ, làm ra trường quân đội hẳn cũng không xen tay vào được, hiện tại cuối cùng rảnh rỗi, điều này làm cho Triệu Nhan rốt cục lại có ý niệm dạy học trong đầu.

Mặt khác Triệu Nhan cũng không muốn để cho tri thức mình mang đến từ hậu thế mục nát  trong bụng, kiến thức số học, vật lý, hóa học và sinh vật này ở hậu thế hết sức bình thường, cũng là tiền nhân hao tốn vô số năm thăm dò tích lũy lại, nếu có thể ở Đại Tống phổ biến rộng khắp ra, tuyệt đối sẽ sinh ra ảnh hưởng khó có thể tưởng tượng, hơn nữa loại kiến thức này truyền bá, tuyệt đối sẽ có ảnh hưởng lớn hơn nhiều so với hỏa dược hay trường quân đội hẳn đã gây dựng, thậm chí từ ý nghĩa nào đó mà nói, đến hai loại khoai lang và cây ngô có thể cần cho mạng sống con người này cũng không thể so sánh với việc truyền bá tri thức.

- Vậy cũng đều là trí thức của chúng ta, truyền cho người ngoài chẳng phải là làm đau lòng người, còn không bằng lưu cho con gái của chúng ta đây này?

Tiết Ninh Nhi nghe Triệu Nhan muốn công khai truyền thụ, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt vô củng đau lòng nói.

- Ha ha, Ninh Nhi nàng cứ yên tâm đi, thứ phu quân hiểu khá nhiều, chỉ dựa vào con gái của chúng ta chỉ sợ là học không hết đấy.

Triệu Nhan nghe đến đó lại cười lớn nói, có nhiều thứ có thể truyền thụ ra ngoài, có nhiều thứ lại không thể truyền thụ ra ngoài, ví dụ như hướng đi đối với xã hội loài người, đối với phát triển khoa học kỹ thuật nắm chắc thế nào, vân vân... những thứ này là một phần lễ vật quan trọng nhất hắn chuẩn bị cho đám con cháu.