~ Phu quân thật sự dự định đi dạy những đứa trẻ trong trang học sao?
Sáng hôm sau, Tào Dĩnh vừa mặc áo cho Triệu Nhan vừa hỏi, mấy ngày trước nàng có nghe hẳn nói chuyện này. Lúc đó nghĩ là hắn đang nói chơi, nhưng không ngờ là hôm nay hắn thật sự đi dạy cho những đứa trẻ đó.
- Đương nhiên rồi, dù sao mỗi ngày ta đều rảnh rỗi nhàm chán, kiếm việc cho mình làm không phải tốt hơn sao?
Triệu Nhan cười và nói, làm lại việc dạy học cho bọn trẻ, điều này khiến cho hắn toàn thân đều hăng hái, có lẽ đây là cuộc sống thích hợp cho bản thân nhất.
~Nghe được Triệu Nhan nói như vậy, Tào Dĩnh cũng không biết nói gì hơn, tuy là nàng ấy cảm thấy Triệu Nhan đường đường là 1 Quận Vương mà đi dạy học cho những đứa trẻ tá điền có chút khập khiễng, nhưng mà so sánh chút thì còn tốt hơn những người con cháu quý tộc mỗi ngày đều ăn chơi.
Vào bữa sáng thì Bảo An công chúa họ cũng biết việc Triệu Nhan đi dạy học, đối với việc này thì phản ứng của Bảo An công chúa và Gia Luật Tư cũng như nhau, tuy cảm thấy Triệu Nhan có chút làm liều, nhưng cũng không biết làm sao khuyên hẳn, ngược lại thì Thọ Khang công chúa lại cảm thấy vui, nàng nói nàng muốn giúp đỡ, với chuyện này thì Triệu Nhan cũng hết cách.
Cỡ 8h sáng sớm, Triệu Nhan đến cái viện vốn di là chăn nuôi, nhưng mà hiện nay cái viện này đã được Triệu Nhan cho người tu sửa lại, bên phải cánh cửa có treo 1 cái bảng, trên đó có viết 4 chữ Thanh Thuỷ tiểu học, nhìn có vẻ có vài nét giống trường tiểu học ở thế kỷ sau rồi, còn về tên của trường học thì lấy từ tên con sông Thanh Thủy trước cửa biệt viện.
Sau khi tiến vào cửa chính, thì ra là được lão Tô Mã lật những miếng gạch đất lên sau đó lại làm cho băng phẳng, và phủ lên 1 lớp xỉ than đá khá dày, một con đường đá nhỏ thông suốt qua trước cửa phòng chính, 3 cái phòng chính này được Triệu Nhan chia ra 2 phòng học trái phải, trong đó bên trái là cho em của Tiết Ninh Nhi học, bên phải là phòng học dành cho mấy đứa nhỏ trong Thượng Thủy trang.
Sở dĩ phân như vậy không phải là vì Triệu Nhan có thành kiến, mà là vì em của Tiết Ninh Nhi có sẵn cơ sở, không những biết chữ mà còn biết tính toán cơ bản, so sánh với nhau thì những đứa trẻ ở Thượng Thủy trang đều không biết chữ, chỉ có thể dạy từ cơ bản, cho nên những đứa trẻ này không thể dạy chung rồi.
Triệu Nhan khi đến trường học, Tiết Lễ và 14 người đã đến rồi, ngoài ra còn ổn định ngồi bên lớp học bên trái chờ hẳn đến lên lớp. So sánh với nhau thì lớp học bên phải lộn xộn, những đứa trẻ trong Thượng Thủy trang tương đối nhiều, bây giờ có khoảng 30-40 đứa, phần lớn là nam khoảng 7-8 tuổi đến 11-12 tuổi, hơn nữa những đứa trẻ không biết học là gì, chỉ xem lớp học là nơi vui chơi, thậm chí còn có những đứa trẻ mắc tiểu, đứng trong lớp học trực tiếp phóng ra bên ngoài cửa sổ.
- Tam đệ, em của Ninh Nhỉ thì rất là biết quy định, còn những đứa trẻ ở Thượng Thủy trang thì rất là cuồng dã, nếu như tiếp tục như vậy thì cả căn phòng đều bị chúng phá cho sập mất.
Lúc này, Thọ Khang công chúa theo Triệu Nhan cùng đến cười và lên tiếng nói, nàng không ngờ là vừa mới vào đã có cảnh tượng hay như vậy.
Tuy nhiên Triệu Nhan lại khí định thần nhàn, thậm chí ngay cả nhìn thấy đứa trẻ tiểu trên cửa sổ cũng không nối giận, thân là 1 giáo viên, đứa trẻ quậy phá nào hẳn cũng gặp qua, thậm chí những đứa trẻ đó còn chọc ghẹo giáo viên, so với cái hộp thuốc lá lúc mình xuyên việt đến đây bị để đầy bột ớt, tuy những đứa học sinh đó muốn giúp hẳn bỏ thuốc nhưng đồng thời cũng đầy trêu ghẹo trong đó, cho nên đối với những đứa trẻ quậy phá đó hẳn đã quen rồi
- Tam tỷ, tỷ đi qua bên Tiết Lễ bên đó nói chuyện với họ chút đi, đệ phải làm cho phòng học đối diện yên lặng trở lại!
Triệu Nhan cười và nói, tuy là hẳn không nổi giận nhưng cũng không thể để bọn trẻ đó như vậy được, trường học vốn là nơi dạy cho họ biết phép tắc.
Triệu Nhan nói xong, bước đến căn phòng bên Thượng Thủy trang, kết quả là những đứa trẻ đó khi thấy Triệu Nhan đích thân bước vào thì liền giật mình, đứa nào cũng ngồi im không nhúc nhích, tuy nói là chúng biết Quận Vương là 1 người tốt nhưng trước sự khác biệt lớn về thân phận thì chúng vẫn có cảm thấy sợ Triệu Nhan.
Nhìn thấy những đứa trẻ sợ mình, Triệu Nhan rong lòng càng thêm chắc chẵn, vì như vậy thì dễ làm việc hơn, chỉ thấy hẳn bước lên bục giảng, đập mạnh vào bàn 1 cái, khiến cho chúng sợ run rẩy, lúc này Triệu Nhan mới mở miệng nói:
- Trường học là nơi truyền đạt kiến thức, các ngươi đến đây thì thứ nhất là phải biết tuân thủ kỷ luật của trường học, bây giờ nghe lệnh của ta, tất cả mọi người đều đứng dậy, ta phân chia chỗ ngồi cho các ngươi!
Nghe được lời dặn của Triệu Nhan, bọn họ liền lộn xôn đứng lên, đứa trẻ đứng trên cửa số đó cũng không quan tâm đến cài quần, trực tiếp nhảy xuống đứng sau người khác, đợi sau khi mọi người đứng lên hết, Triệu Nhan mới phân chia chỗ ngồi theo thân hình cao thấp của chúng, cuối cùng những đứa trẻ đều ngồi xuống hết rồi thì cả phòng học mới giống phòng học.
-Tuy nhiên lúc này Triệu Nhan đánh giá 1 chút những đứa trẻ ở Thượng Thủy trang, phát hiện những đứa trẻ này mặc không rách, dù gì 2 năm nay cuộc. sống của Thượng Thủy trang cũng có cải thiện, đa phần là những đứa trẻ có y phục tốt mặc, hôm nay cha mẹ của chúng cũng cho chúng mặc y phục mới, dù gì đối với những tá điền như họ mà nói, biết chữ là chuyện thần thánh, nhưng mà những đứa trẻ lại không có sự giác ngộ này, y phục mặc trên người xong lại làm cho vừa dơ vừa cũ, đặc biệt là những đứa trẻ trên khuôn mặt vừa là bùn vừa là nước mũi, “Oạch, oạch” tiếng rút nước mũi bên tai không dứt.
Triệu Nhan không yêu cầu học trò của mình mặc đẹp, nhưng ít nhất cũng phải sạch sẽ, cho nên khi nhìn thấy những đứa ăn mặc dơ giống con khi thì liền đưa tay chỉ vào hai đứa hơi lớn nói:
~ Hai người ra bên ngoài lấy 2 thùng nước vô, sau đó cho tất cả mọi người rửa tay rửa mặt!
Hai học sinh đồng ý, liền chạy nhanh ra ngoài, rong vườn vốn có cái giếng nên không bao lâu sau thì chúng vác 2 thùng nước vào, sau đó xếp hàng rửa sạch sẽ và lại ngồi xuống chỗ, lúc này nhìn thì thấy thuận mắt hơn.
Nhìn đến đây, Triệu Nhan cuối cùng cũng gật đầu nói:
- Rất tốt, nói vậy các ngươi đều biết ta là ai, nhưng mà từ giờ trở đi, ta không phải là Quận Vương điện hạ trong mắt các ngươi, mà là tiên sinh của các ngươi, hồi nãy thầy có dạy quy tắc thứ nhất, đó chính là trong trường học phải chú ý vệ sinh, mỗi ngày đều phải vệ sinh sạch sẽ mới có thể vào trường, ngoài ra y phục trên người cũ rách chút không sao, nhưng tốt nhất là thay đối và giặt sạch thường xuyên, hiểu hết chưa?
Triệu Nhan hỏi xong, vốn tưởng là sẽ nghe được sự trả lời đồng thanh ở bên dưới, nhưng không ngờ những học trò bên dưới ai nấy đều nhìn nhau, không ai lên tiếng, điều này khiến cho Triệu Nhan có chút ngượng, nhưng mà sau đó hắn lại nghĩ, những học trò trước mắt đều là ngày đầu đến trường, căn bản không hiểu được quy củ của trường học.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan chỉ có thể lại mở miệng nói:
- Khi thầy đặt câu hỏi cho các trò, các trò phải lớn tiếng trả lời, bây giờ thầy hỏi lại các trò lần nữa, các trò có nhớ chưa?
Lần này các học sinh cuối cùng cũng có phản ứng, những đứa trẻ can đảm lác đác trả lời
~ Nhớ rồi ạ!
- Lớn tiếng một chút, tất cả mọi người đều phải trả lời!
Triệu Nhan lại lên tiếng mệnh lệnh.
- Nhớ kỹ ạ!
Lần này cuối cùng cũng đạt được hiệu quả muốn có của hẳn, tất cả học sinh đều mở miệng nói, tuy tiếng vẫn còn nhỏ, nhưng mà đối với chúng thì đã là rất tốt rồi.
Kế tiếp Triệu Nhan nói về sự chuẩn bị trước khi vào học, ví dụ như là phát cho mỗi học sinh 1 tấm bảng đen to như máy tính bảng ở thế kỷ sau, ngoài ra còn có phấn, đây là những thứ họ dùng khi luyện chữ, tuy hẳn có thể để học sinh đều sử dụng giấy trắng và bút lông, nhưng mà vốn không có cần thiết, hơn nữa cũng rất lãng phí, thà dùng bảng đen và phấn còn tiện lợi hơn, đối với cách làm phấn thì càng đơn gián, trước đó Triệu Nhan có cho người chế tạo ra rất nhiều
Mỗi người đều đã có bảng đen và phấn, Triệu Nhan lại tiếp tục viết ra chữ “Nhân, khẩu, thú” trên bảng đen ở sau bục, sau đó giải thích cho chúng một chút ý nghĩa của 3 từ đó, và dạy chúng đọc mấy lần, tiếp theo sau đó là lăn lượt kêu chúng đứng lên đọc lại, lựa ra 1 người đọc âm chuẩn nhất, cho người đó đứng trước lớp đọc lại mấy lần, cuối cùng là cho chúng luyện tập viết chữ.
Những đứa trẻ ở Thượng Thủy trang tính cách hơi hoang dã, nhưng mà có thể trước khi chúng đến cha mẹ chúng có dặn dò trước, thêm nữa là thân phận của Triệu Nhan, khiến cho chúng rất nghe lời, Triệu Nhan bảo chúng làm gì thì làm theo, khiến cho Triệu Nhan cũng nhẹ nhõm, so với tiểu học ở thế kỷ sau, học sinh ở Đại Tổng thì quá là dễ dạy.
Nhân cơ hội mọi người đều đang luyện chữ, Triệu Nhan lại đến bên Tiết Lễ, kết quả là thấy Thọ Khang công chúa đang trò chuyện náo nhiệt với Nhã Nhi tiểu nha đầu, không có một chút giác ngộ là đang đi học gì cả, điều này làm cho Triệu Nhan giận mà lại không còn cách nào, chỉ có thể gõ lên bảng đen, mới khiến cho Thọ Khang công chúa yên lặng, nhưng mà nàng không có rời khỏi, mà lại ngồi chung với Nhã Nhi họ, coi bộ là muốn xem Triệu Nhan dạy học.
Đối với Thọ Khang công chúa, Triệu Nhan chỉ có thể lựa chọn không nhìn thấy, sau đó hỏi Tiết Lễ:
- Tiết Lễ, bình thường các trò học sách gì?
- Khởi bẩm Quận Vương, con và Đào đệ đã học xong cuốn Luận ngữ, Đại học, Mạnh tử và Ngũ kinh ạ, còn đối với những đứa em còn lại thì ít nhất cũng có thể trả bài Luận ngữ ạ...
- Dạ. đa tạ thầy đã nhắc nhở, Nhã Nhi nhớ rồi ạ.
Nhã Nhi rất thông minh, nghe được lời nói của Triệu Nhan lại suy 1 ra 3, ngay cả xưng hô cũng thay đổi theo, điều này khiến cho Triệu Nhan đối với nha đầu thông minh này cũng có cách nhìn khác.
- Được rồi, tiếp theo sau chúng ta chính thức lên lớp, nhưng mà thầy muốn dạy các trò không phải là Luận ngữ hay Mạnh tử gì, mà là toán học, toán học là trong các lục nghệ, toán học có tên gọi là bách khoa chỉ mẫu (môn quan trọng), có thể hiện giờ các trò không hiểu được ý nghĩa của câu này, nhưng mà không sao, bây giờ thầy dạy các trò cách tính toán mới nhất.
Triệu Nhan nói xong, cầm phấn lên và viết từ số 0-9 mười số Ả Rập này trên bảng ở đẳng sau.