Nghe thấy Triệu Thự bất chợt tỉnh lại, Triệu Húc và Triệu Nhan cũng đều lộ ra vẻ vui mừng, liền bước nhanh vào đại điện, khi họ đến tẩm cung của Triệu Thự, cuối cùng nhìn thấy Triệu Thự đang nằm dựa vào giường, chỉ thấy Triệu Thự lúc này sắc mặt nhợt nhạt, chốc chốc lại phát ra một tràng tiếng ho khan dữ dội, nghe qua quả thực giống như ho hết nội tạng ra ngoài.
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng!
Triệu Húc và Triệu Nhan sau khi vào lao đến bên giường Triệu Thự, sau đó đồng thanh khom lưng hành lễ.
- Khụ khụ, không cần đa lễ, bây giờ tin ta lâm bệnh đã truyền ra ngoài chưa?
Triệu Thự đầu tiên ho hắng dữ dội vài tiếng, câu đầu tiên mở miệng đã hỏi bệnh tình của ông đã truyền ra ngoài chưa, xem ra ông cũng đang lo lắng chuyện mình lâm bệnh sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến Đại Tống.
- Phụ hoàng yên tâm, Hàn tướng công đã phong tỏa tin tức rồi, bây giờ ngoài số ít người trong cung ra, người khác không hề biết tin phụ hoàng lâm bệnh!
Triệu Húc lập tức lên trước một bước nói, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ xúc động, vừa nãy y còn đang lo mình có thể xử lí tốt chuyện này không, nhưng bây giờ phụ thân Triệu Thự đã tỉnh, thì trách nhiệm trên người y cũng nhẹ hơn nhiều.
- Chưa truyền ra là tốt, nhưng ta đoán cũng không giấu được mấy ngày đâu, vạn nhất khi bên ngoài biết được chuyện ta lâm bệnh, Húc nhỉ con nên biết làm thế nào, nhất định phải trấn tĩnh đại thần trên triều, đám người Hàn Kỳ bọn họ sẽ giúp con, chỉ cần đại thần trên triều đình không loạn, thì Đại Tống sẽ không loạn, biết chưa? Khụ khụ...
Triệu Thự nghe thấy vậy gật đầu nói, sau đó lại ho một tràng kịch liệt, thậm chí thân hình vốn gầy yếu của ông cũng còng xuống, thoạt nhìn vô cùng đau đớn.
Triệu Nhan và Triệu Húc nhìn thấy vậy, cũng vội vã lên trước người vỗ lưng người xoa ngực, rất lâu sau mới khiến Triệu Thự thở hổn hển dừng ho, lúc này Triệu Nhan hơi áy náy nói:
- Phụ hoàng, đều trách nhi thần vô dụng, vốn cho rằng có thể chữa khỏi bệnh cho phụ hoàng, không ngờ lại không triệt tiêu căn bệnh cho phụ hoàng, mới dẫn đến tình trạng tái phát hôm nay.
- Ha ha, Nhan nhi con đừng tự trách mình, sức khỏe của ta ta tự biết, lúc trước nếu không có con trị liệu, e là hai năm trước ta đã không chống cự được rồi, đều nhờ con kéo dài thêm hai năm cho ta, mới có thể giúp phụ hoàng tiêu diệt Tây Hạ, cũng coi như đạt được ước nguyện rồi!
Triệu Thự cuối cùng khi nhắc đến tiêu diệt Tây Hạ, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ tự hào, đây chắc là thành tựu lớn nhất trong cuộc đời ông, thiết nghĩ hậu thế khi bình phẩm về ông, chắc chắn không thiếu những mĩ từ ca ngợi.
- Phụ hoàng...
Triệu Húc và Triệu Nhan nghe thấy những lời giống như trăn trối này của Triệu Thự, đều đau lòng khôn xiết, liền không khỏi cao giọng hô, sau đó bật khóc nức nở.
- Được rồi, hai con đừng khóc nữa, mặc dù ta vừa tỉnh lại, nhưng đã cảm thấy cơ thể của mình không còn dùng được nữa, bây giờ các con thành thật nói với ta, bệnh của ta còn có thể kéo dài đến bao lâu?
Triệu Thự lúc này lại lên tiếng, ông cũng mới tỉnh lại, không biết Tào Dật và Trực Lỗ Cổ đã chẩn đoán cho ông. Tuy nhiên ông dựa vào cảm giác của mình đã biết, lần này bệnh tình của mình e rằng vô cùng trầm trọng, cho nên ông muốn biết tình hình sức khỏe cụ thể của mình, cũng tiện đưa ra kế sách đối phó.
Đối với câu hỏi của Triệu Thự, Triệu Húc và Triệu Nhan cũng không dám giấu diếm, liền thuật lại một lần lời của Tào Dật nói với họ, kết quả khi Triệu Thự nghe thấy cho dù Tào Dật và Trực Lỗ Cổ hợp tác, cũng chỉ có thể giúp mình trụ được ba tháng. Sau ba tháng mình có thể chết bất cứ lúc nào, khiến ông không khỏi thở. dài, ông còn nhiều lí tưởng và hoài bão chưa thực hiện, thời gian ba tháng thực sự quá ngắn.
Chỉ thấy thần sắc Triệu Thự băn khoăn suy nghĩ giây lát, cuối cùng bỗng nhiên cười nói:
- Húc nhi, nếu ông trời đã chỉ cho ta ba tháng, thì ba tháng này con phải chăm chỉ học tập làm thế nào để trở thành một đế vương chân chính, kể ra con may mắn hơn ta nhiều, hồi xưa khi ta đăng cơ, không có ai chìa tay ra dạy ta.
- Phụ hoàng...
Triệu Húc nghe đến đây lại đau buồn khóc rống lên, tuy y bình thường thể hiện vô cùng trưởng thành điềm tĩnh, nhưng không được quên, y vẫn chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, hơn nữa cũng là lần đầu tiên trải qua chuyện người thân sinh li từ biệt, đặc biệt người đó còn là người cha mà y kính trọng nhất, khiến y không thể kiềm chế tình cảm của bản thân.
Tuy nhiên tiếng khóc của Triệu Húc mặc dù khiến Triệu Thự rất cảm động, nhưng ông lập tức nghiêm mặt nói:
- Nam tử hán đại trượng phu khóc cái gì, huống hồ con thân là thái tử, tất cả mọi người cả Đại Tống đều có thể khóc, nhưng chỉ riêng con thì không được khóc, mau tỉnh lại cho cha, Đại Tống cần con gánh vác trọng trách này!
- Vâng, nhi thần... nhi thần tuân mệnh!
Triệu Húc nghe thấy lời căn dặn của phụ hoàng, liền kiềm chế nỗi đau nói, ban nãy ở bên ngoài, Triệu Nhan cũng nói người khác có thể khóc, nhưng y thì không thể khóc, bây giờ lại được Triệu Thự giáo huấn một trận, khiến Triệu Húc cuối cùng tỉnh ngộ, bắt đầu ép bản thân bình tĩnh, không được bị ảnh hưởng bởi cảm xúc.
Triệu Thự thấy Triệu Húc dần dần thoát khỏi nỗi đau buồn, liền gật gật đầu, đối với người con trai này của mình, đồng thời cũng là người thừa kế của mình, ông cũng vô cùng hài lòng, đương nhiên trên người Triệu Húc cũng có không ít khuyết điểm, ví dụ tính cách hơi nóng vội, có lúc còn đặc biệt cố chấp, ... nhưng những thứ này đều là vấn đề nhỏ, nói tóm lại Triệu Húc vẫn vô cùng ưu tú.
Sau đó Triệu Thự quay đầu nhìn Triệu Nhan bên cạnh Triệu Húc, rồi ánh mắt trầm ổn nói:
- Nhan nhi, con học rộng tài cao hơn nữa túc trí đa mưu, có ý kiến riêng với một số chính sự, nếu sau này đại ca con lên ngôi, nó có chỗ nào không phải, con cũng không được quên nhắc nhở nó!
- Phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định dốc sức trợ giúp đại cal
Triệu Nhan liền mặt mày kiên định nói, chỉ có điều trong lòng hắn lại hơi lo ngại, ngộ nhớ Triệu Húc thật sự bất chấp cải cách giống trong lịch sử, thậm chí đến Tào thái hậu và Cao hoàng hậu phản đối cũng không được, đến lúc đó e rằng ý kiến của người đệ đệ này y cũng rất khó nghe vào tai, nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ tới những chuyện này, điều quan trọng nhất bây giờ là để Triệu Thự an †âm, ngoài ra cũng phải giúp Đại Tống có một sự chuyển giao quyền lực yên bình.
Nhìn thấy Triệu Nhan cũng đồng ý phụ tá Triệu Húc, Triệu Thự hài lòng gật đầu, sau đó có chút xúc động nói:
- Vốn dĩ huynh đệ các con là rồng phượng trong loài người, nếu sinh trong gia đình bình thường sẽ không có gì, nhưng hai hoàng tử tài hoa cùng sinh ra trong hoàng gia, lại dễ dàng nảy sinh tai họa nhất, có điều may mà huynh đệ các con tình cảm sâu đậm, hai bên đối xử chân thành, trước giờ chưa từng vì hoàng vị mà xảy ra chuyện gì xấu, đây cũng là điểm khiến phụ hoàng vừa ý nhất.
Khi nói tới đây, Triệu Thự ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Tuy nhiên kể ra huynh đệ các con mỗi người có sở trường riêng, Húc nhi cần cù cái nhìn bao quát, vô cùng có hứng thú với chính sự, vì thế là người kế thừa hoàng vị xứng đáng nhất, Nhan nhi con tài hoa hơn người, nhưng lại hơi lười nhác, càng không có chút hứng thú gì với chính sự, cho nên con thực sự không phù hợp làm vua, nhưng lại có thể đứng sau đại ca con hiến kế.
- Phụ hoàng nói chí phải, nhỉ thần xưa nay lười biếng quen rồi, nếu bảo con hằng ngày đều vùi đầu vào chính vụ như đại ca, thì thà giết con đi còn hơn.
Triệu Nhan nghe thấy nhận xét của Triệu Thự với mình cũng không khỏi cười nói, hắn hiểu rõ bản thân hơn ai hết, một mặt hắn không muốn vì hoàng vị mà tranh chấp với Triệu Húc, mặt khác hắn cũng đích thực không thích hợp làm hoàng đế.
- Khụ khụ, con tự biết là tốt!
Triệu Thự nghe thấy Triệu Nhan không chút chống chế thừa nhận khuyết điểm của mình, liền không kìm được buồn cười, nhưng lại không ngờ một trận ho ập đến, khó khăn lắm mới mở miệng nói được.
Sau khi nói xong về Triệu Nhan, Triệu Thự lại tựa đầu chuyển sang Triệu Húc nói:
- Húc nhi, chuyện hôn sự chỉ là một trong số đó, ngoài ra ta phát hiện thời gian này con giao lưu thân thiết với Vương An Thạch, hơn nữa còn quan tâm khác thường đến việc cải cách, vốn dĩ ta cho rằng mình còn có thời gian khiến con dần dần hiểu ra khiếm khuyết của cải cách, từ đó thay đổi thái độ đối với cải cách, nhưng không ngờ ông trời không cho phép ta, con bây giờ nói với ta, nếu sau khi đăng cơ, có phải có kế hoạch tin dùng cải cách của Vương An Thạch không?
Triệu Thự khi nói đến cuối, sắc mặt cũng trở nên cực kì nghiêm nghị, ông rõ hơn ai hết cải cách có thể gây nên ảnh hưởng ác liệt đến Đại Tống, đương nhiên nếu cải cách thành công, đích thực sẽ loại bỏ một số tệ nạn trong nội bộ Đại Tống, chỉ là Triệu Thự lại nghĩ rằng những nguy hiểm gặp phải bất cập với lợi ích đạt được, hơn nữa khả năng thành công của cải cách thực sự quá nhỏ, cho nên ông mới đem bỏ xó đề nghị cải cách của Vương An Thạch, đối với Vương An Thạch chỉ sắp xếp một chức quan thanh quý, căn bản không có ý định trọng dụng.
Triệu Nhan nghe thấy Triệu Thự hỏi thẳng đến thái độ của Triệu Húc với cải cách, liền đứng hình, sau đó iếc sang Triệu Húc, hắn cũng hết sức quan tâm đến vấn đề này, nên cũng rất chăm chú theo dõi phản ứng của Triệu Húc.
Chỉ thấy Triệu Húc nghe xong câu hỏi của Triệu Thự, sắc mặt cũng thay đổi liên tục, trên thực tế y qua tiếp xúc với Vương An Thạch thời gian này, đích thực vô cùng hướng tới cải cách, tuy y vẫn chưa quyết định là sau khi đăng cơ có tiến hành cải cách không, nhưng lại đã có thiên hướng về mặt này, chỉ là y cũng biết Triệu Thự kiên quyết phải đối cải cách, vì vậy y nhất thời cũng không biết nên trả lời câu hỏi này của phụ thân như thế nào.