Nghe thấy Triệu Thự hỏi đến mình có ý định cải cách không, thần sắc trên mặt Triệu Húc thay đổi liên tục, rất lâu sau chưa trả lời, còn ánh mắt Triệu Thự nhìn y cũng càng ngày càng nghiêm nghị. Triệu Nhan nhìn thấy vậy, vội vàng lên tiếng chen vào:
- Phụ hoàng, chuyện lớn như cải cách không phải nhất thời có thể đưa ra quyết đoán, cho nên phụ hoàng hay là cho đại ca chút thời gian suy nghĩ đi!
Triệu Húc nghe thấy Triệu Nhan nói đỡ cho mình, không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, liền hành lễ với Triệu Thự nói:
- Phụ hoàng, tam đệ nói chí phải, nhi thần tuy có chút hứng thú với cải cách, nhưng cũng hiểu rõ chuyện cải cách liên lụy to lớn, cho nên bây giờ vẫn đang do dự, nhất thời không biết nên trả lời phụ hoàng thế nào.
Triệu Thự nghe thấy những lời này của Triệu Húc, chỉ nhìn y một cái thật sâu, sau đó dường như vô cùng mệt mỏi nhắm mắt không nói gì nữa, một lúc lâu sau, Triệu Thự mới yếu ớt mở miệng:
- Ta mệt rồi, các con đều lui cả đi, ngoài ra Nhan nhỉ nói cho các tỷ tỷ con chuyện ta lâm bệnh, để chúng mấy hôm nữa thường xuyên vào cung trò chuyện với tai
- Vâng, nhi thần tuân mệnh! Triệu Nhan liền trả lời một tiếng, rồi cùng Triệu Húc lui ra khỏi điện Thùy Củng.
Chỉ có điều đợi sau khi Triệu Húc và Triệu Nhan rời đi, Triệu Thự vốn nhắm mắt bất chợt mở đôi mắt hơi đục ngầu, nhìn về hướng hai huynh đệ Triệu Húc rời đi, sau đó lại mệt mỏi thở dài một tiếng, tuy Triệu Húc không trực tiếp trả lời câu hỏi của ông, nhưng sắc thái của y đã bán đứng y, trong lòng Triệu Húc chắc chắn thiên về cải cách, không thì sẽ không nghĩ ngợi lâu như thế.
Vừa nghĩ đến những điều trên, Triệu Thự liền cảm thấy tâm trạng bực bội, thậm chí lại ho khan dữ dội, vốn dĩ ông vô cùng hài lòng người thừa kế hoàng vị như Triệu Húc, không ngờ đến cuối cùng lại xuất hiện một Vương An Thạch, mê hoặc Triệu Húc tiến hành cải cách gì đó, nhưng quốc pháp tổ tông nào dễ thay đổi chứ? Một phút lơ là sẽ khiến cả Đại Tống rơi vào vực sâu vạn kiếp không ngóc đầu lên được.
Triệu Húc rời đi mà không biết phụ thân đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình, sau khi ra khỏi điện Thùy Củng, y còn cảm ơn Triệu Nhan:
- Tam đệ, lúc nấy đa tạ đệ giải vây cho ta trước mặt phụ hoàng, nếu không ta thật sự không biết nên trả lời thế nào.
- Đại ca khách khí rồi, có điều chuyện cải cách dính dáng đến nhiều thứ, đại ca vẫn nên nghiêm túc suy nghĩ mới được, hơn nữa sức khỏe phụ hoàng thời gian này không tốt, đại ca và Lâm Xuyên tiên sinh cũng không nên qua lại quá nhiều, tránh khỏi phụ hoàng biết được lại tức giận.
Triệu Nhan lúc này cũng lên tiếng khuyên giải, tuy hắn biết lời khuyên của mình e rằng khó lọt tai Triệu Húc, nhưng đây cũng coi như là mình đã dốc cạn tình nghĩa huynh đệ rồi.
Quả nhiên, Triệu Húc nghe thấy lời của Triệu Nhan không biểu hiện gì, chỉ nói cho có lệ mình sẽ chú ý kéo dãn khoảng cách với Vương An Thạch thời gian này, nhưng không hề nhắc đến chữ nào về chuyện cải cách, khiến Triệu Nhan thầm thở dài một tiếng, xem ra quyết tâm của Triệu Húc đối với cải cách đã định, thậm chí có thể so sánh với lúc trước y quyết định phải cưới Hoa Chỉ, chỉ dựa vào một câu nói căn bản không thể thuyết phục y.
Ngay sau đó Triệu Nhan và Triệu Húc chia tay ở trước cửa cung, sau đó đem theo phiền muộn về tiền đồ Đại Tống về nhà, lúc này vẫn chưa đến buổi trưa, Triệu Nhan vốn định đi tìm Thọ Khang công chúa và Bảo An công chúa, sau đó nói cho. họ nghe chuyện Triệu Thự sinh bệnh. Chỉ là lại không ngờ đi chuyến phí công, hỏi tỳ nữ mới biết, hóa ra Thọ Khang công chúa được Tào Tung hẹn đi dạo công viên, Thọ Khang công chúa lại lo Bảo An công chúa cứ ở nhà tự kỉ sinh bệnh, thế là kéo nàng đi cùng.
Thấy hai tỷ tỷ đều không có nhà, Triệu Nhan buộc lòng đợi họ trở về rồi nói, nhưng sau khi ra khỏi viện của Bảo An công chúa, bước chân của Triệu Nhan vô tình dừng trước cửa phòng Tào Dĩnh. Nghe thấy tiếng Tào Dĩnh đang dạy dỗ tiểu Triệu Giai ở bên trong, hắn không kìm được đẩy cửa bước vào, kết quả nhìn thấy 'Tào Dĩnh một tay cầm thước, một tay cầm sách vở, nghiêm chỉnh dạy Triệu Giai học chữ. Mỗi khi đọc sai một chữ đều bị ăn một thước, tuy Tào Dĩnh không nhẫn tâm đánh quá đau, nhưng hai cái tay nhỏ của Triệu Giai cũng đỏ ửng lên, xem ra là đọc sai rất nhiều chữ.
- Cha...
Tiểu Triệu Giai vẫn chưa tròn hai tuổi nhìn thấy Triệu Nhan đi vào, lập tức mặt mày ấm ức kêu, cùng lúc nhảy từ trên ghế xuống bổ nhào vào người Triệu Nhan, đoán là trong lòng nó lúc này, Triệu Nhan chính là Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
- Nương tử, nàng quá vội vàng rồi, Giai nhi còn chưa đến hai tuổi, nói còn chưa rõ chữ, sao có thể dạy nó học chữ sớm như vậy chứ?
Triệu Nhan ôm Triệu Giai rồi nhìn bàn tay đỏ au của nó, liền không khỏi xót xa nói, trẻ con lúc này vốn dĩ là độ tuổi thích chơi đùa nhất, bây giờ lại bị Tào Dĩnh ép học chữ, đây không phải chuyện tốt gì.
- Sao không được, Nhị tiểu tử của nhà tam tỷ khi lớn bằng Giai nhi, đã nhận biết được rất nhiều mặt chữ, Giai nhỉ là vương thế tử, nếu bây giờ không dạy dỗ tốt, mai kia sẽ làm mất mặt người làm cha mẹ như chúng ta.
Tào Dĩnh mặt mày tỏ vẻ đương nhiên nói, nàng kì vọng rất lớn vào con trai mình, hơn nữa trong quan niệm của nàng, dạy con phải từ thuở còn thơ, lớn thêm chút nữa bướng rồi, muốn dạy cũng không dạy nổi.
- Phương pháp giáo dục này của nàng là không đúng, con còn nhỏ, đang là thời gian cần được tự do phát triển bản tính, bản tính ở độ tuổi này của nó là vui chơi, cho dù muốn dạy dỗ, cũng phải dạy trong chơi, chứ không phải cầm thước ra đánh như nàng!
Những việc khác Triệu Nhan đều nghe Tào Dĩnh, nhưng chỉ duy phương diện dạy dỗ con cái, thì tuyệt đối không thể thỏa hiệp.
- Nhưng con trai ở nhà mẹ đẻ thần thiếp đều dạy như vậy cả, thậm chí đến thiếp cũng được dạy như vậy, có vấn đề gì đâu?
Tào Dĩnh lúc này lại mạnh miệng nói, chỉ là trong mắt nàng thoáng qua một ý cười khó phát giác. - Sao lại không vấn đề, Tào Tung không phải là một ví dụ sao, ta nghỉ ngờ y sở
dĩ thích trộm đồ, có liên quan đến cách giáo dục sai lầm của nhà nàng!
Triệu Nhan không hề giật tít, mà có căn cứ khoa học đàng hoàng, bệnh tâm lí tắt mắt của Tào Tung thực chất chính là có liên quan đến môi trường và giáo dục lúc nhỏ, mới khiến y sinh bệnh tâm lí.
- Vậy làm thế nào, thiếp chỉ biết dạy con như vậy thôi!
Tào Dĩnh lúc này vô cùng tủi thân nói, chỉ là bây giờ ý cười trong mắt nàng càng đậm hơn, chỉ đáng tiếc Triệu Nhan không hề phát hiện ra.
- Nàng không biết ta biết, sau này Giai nhi sẽ ở bên cạnh ta, chắc chắn sẽ không để nó thua kém những đứa trẻ khác!
Triệu Nhan liền không chút do dự nói, hắn hằng ngày dạy biết bao học sinh, tất nhiên không thể mặc kệ phó thác con trai ruột của mình.
- Khanh khách, chỉ đợi câu nói này của phu quân thôi, sau này việc chỉ dạy Giai nhi giao cho phu quân đó!
Tào Dĩnh nghe đến đây bỗng nhiên vui vẻ cười nói, thời gian này nàng bắt Giai nhi học chữ, thực ra chủ yếu là muốn nhắc nhở Triệu Nhan coi trọng việc dạy dỗ Giai nhi một chút, dù sao Giai nhi cũng đến lúc bắt đầu dạy dỗ được rồi.
- Lại trúng k‹ rồi!
xem nương tử nàng vì Giai nhỉ đúng thật hao tổn tâm huyết
Triệu Nhan nghe thấy vậy cuối cùng ngộ ra, liền bất đắc dĩ cười nói, Giai nhi không hiểu cha mẹ mình đang nói cái gì, chỉ có thể mở to đôi mắt ngước nhìn người này rồi sang người kia, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hoang mang.
Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Giai nhỉ, Triệu Nhan cúi người vỗ vỗ khuôn mặt nó, sau đó sai nhũ mẫu đưa nó đi tìm tỷ muội Tư Nguyệt và Tư Lăng chơi, lúc này Tào Dĩnh cũng phát hiện Triệu Nhan có tâm sự, liền lên tiếng:
- Phu quân, có phải trong cung xảy ra chuyện gì không, vừa rồi thấy chàng lòng đầy tâm sự?
- Ừm, phụ hoàng đột nhiên bệnh nặng, hơn nữa tình hình rất không tốt!
Triệu Nhan không có gì phải giấu Tào Dĩnh, liền kể lại chuyện Triệu Thự lâm trọng bệnh, cuối cùng đến chuyện sau khi hắn và Triệu Húc vào điện gặp Triệu Thự cũng không che giấu, vì hắn muốn nghe suy nghĩ của Tào Dĩnh về chuyện này.
- Đại ca bình thường là người rất thông minh, sao lại bị cải cách làm cho. mông muội?
'Tào Dĩnh nghe xong lại nhíu mày nói, nàng không có thiện cảm gì với Vương An Thạch, đối với cải cách càng kiên quyết phản đối, cho nên nghe thấy Triệu Húc. lại muốn cải cách, cũng có chút buồn rầu, dù sao nàng cũng vô cùng rõ hậu quả của cải cách thất bại tạo nên, điều này đối với những quý tộc như nàng mà nói không tốt đẹp gì.
Ôi, tâm tư của đại ca ta cũng có thể đoán được một phần, huynh ấy là người cực kì tự tin, cho rằng mình có thể trở thành một vị hoàng đế ưu tú, đặc biệt là sau khi tiêu diệt được Tây Hạ, càng khiến dã tâm của huynh ấy dâng cao, một lòng muốn làm một vị hoàng đế không thua kém Đường Thái Tông, nhưng tệ nạn trong nước Đại Tống lại níu kéo bước chân của huynh ấy, mà huynh ấy lại không muốn bỏ quá nhiều thời gian đi thay đổi từng chút một, thế là loại cải cách tuy mạo. hiểm, nhưng lại thu lợi cực lớn này trở thành sự lựa chọn tốt nhất của huynh ấy, hơn nữa huynh ấy tin có mình ở đằng sau ủng hộ, cải cách nhất định thành công, cho nên mới ngoan cố với cải cách như vậy.
Triệu Nhan liền phân tích, đối với tâm lí của Triệu Húc cũng nghiên cứu kĩ càng, thế là kết luận được những điều bên trên.
- Thì ra là thế, đại ca đã không còn là tự tin, mà là tự đại rồi, từ cổ chí kim người đề ra cải cách tuy không ít, nhưng có thể thành công chỉ có một Thương Ưởng, hơn nữa cho dù vậy Thương Ưởng cũng không có kết cục tốt đẹp.
Tào Dĩnh lúc này càng nhíu chặt mày hơn, nàng đã suy nghĩ đến trong trận cải cách này, quận vương phủ của họ sẽ chịu đựng những tổn thất gì, hơn nữa nên vượt qua đợt phong ba này thế nào?
Buổi tối Thọ Khang công chúa và Bảo An công chúa cuối cùng quay về, khi họ biết tin Triệu Thự lâm trọng bệnh, đều khóc thất thanh, muốn vào cung ngay tức khắc, nhưng bị Triệu Nhan cản lại, dù sao bây giờ trời đã tối, nếu họ vào cung giờ này, thứ nhất quấy rầy Triệu Thự nghỉ ngơi, thứ hai cũng khiến một số người chú ý sẽ đoán ra cái gì đó.
Chỉ có điều khiến ba tỷ muội Triệu Nhan không ngờ tới là, đúng tối ngày hôm đó, chợt có một vị khách thần bí giá lâm quận vương phủ.