Đức Ninh công chúa ngồi dưới mái che ở đầu thuyền, nằm trên ghế năm thưởng thức phong cảnh tuyệt mĩ đằng xa, thi thoảng nhấp một chút nước hoa quả đá lạnh, khiến nàng không kìm được cảm giác khoan khoái thở một hơi dài, tất bật ở cảng Thâm Thủy hơn một năm, coi như cải tạo cảng Thâm Thủy hoàn toàn mới, hoạt động của cảng cuối cùng trở lại bình thường, nàng và chồng là Vương Sư Ước cuối cùng có thể quay về Quảng Châu nghỉ ngơi, đến lúc đó lại quyết định xem lúc nào về kinh thành, kể ra nàng thực sự quá nhớ con trai Thù Nhi của mình rồi.
- Nương tử thật biết hưởng thụ, vi phu đáng thương lại phải ở trong khoang thuyền nóng bức xử lí công việc, mồ hôi chảy ròng ròng bao nhiêu rồi.
Đúng lúc này, Vương Sư Ước mồ hôi nhễ nhại đi ra từ trong khoang thuyền, khi nhìn thấy thê tử vẻ mặt mãn nguyện, liền không khỏi phàn nàn nói, đây là nơi cao nhất của thuyền, cũng chỉ có phu thê họ và tỳ nữ thân cận ở, nên phu thê họ nói chuyện cũng khá thoải mái.
- Khanh khách, đây không phải kiểu cách thiếp nghĩ ra đâu, mà là tam đệ tình cờ nhắc đến trong thư, thiếp áp dụng lời đệ ấy nói thử chút, quả nhiên thấy hết sức dễ chịu, kể ra ai ai cũng nể phục học vấn của tam đệ, nhưng thiếp thấy tài hoa của đệ ấy về mặt hưởng thụ mới thật sự là hơn người.
Đức Ninh công chúa nghe thấy lời của phu quân lại cười nói, nàng và Triệu Nhan vẫn luôn thư từ qua lại, không phải là nói tình cảm tỷ đệ giữa họ cực kì sâu đậm, chỉ là Thù Nhi đang ở chỗ Triệu Nhan, nên Đức Ninh công chúa muốn hỏi thăm tình hình của con trai mình bất cứ lúc nào.
- Hóa ra là tam đệ, hèn chỉ.
Vương Sư Ước cũng từng lĩnh giáo tài năng biết hưởng thụ của Triệu Nhan, liền lộ ra biểu cảm sáng tỏ, nhưng ngay sau đó y lại chợt thở dài nói:
- Nương tử, kể ra tam đệ tuy mọi mặt đều khỏi chê, nhưng lại quá biết tính kế, chúng ta vốn dĩ hơn một năm trước đã có thể hồi kinh, chính vì đệ ấy đề cử chúng †a đi quản chuyện Tử Hạ, kết quả bận tối mắt tối mũi đến bây giờ mới có thời gian về Quảng Châu, muốn về kinh thành còn không biết phải chờ đến bao giờ.
Nghe thấy lời trách móc của phu quân, Đức Ninh công chúa lại mỉm cười nói:
- Tam đệ và phụ hoàng cũng hết cách, họ là muốn chọn ra một sứ giả trên triều đình, đáng tiếc những quan lại đó căn bản không am hiểu tình hình phía nam, càng mù tịt về biển cả, nếu để họ đi đàm phán, e rằng cùng lắm khiến Tử Hạ bồi thường chút tiền, vừa hay chúng ta hiểu biết về những thứ này, lại đang ở Quảng Châu, vì vậy tam đệ và phụ hoàng nghĩ tới chúng ta cũng là chuyện thường tình, hơn nữa từ việc này có thể thấy sự coi trọng mà triều đình dành cho phu quân, phu quân không phải là bận cũng thấy vui sao?
- Ta... ta nào có?
Vương Sư Ước nghe thấy vậy lập tức giảo biện, nhưng ánh mắt hấp háy của y lại nói lên y đang nói dối. Kể ra Vương Sư Ước tuy không ham muốn công danh lợi lộc giống như Vương Sân, nhưng là một nam nhị, tất có khát vọng lập nên công trạng, trước đây vì bị thân phận phò mã kìm cặp, nên không thể quá tham dự vào. việc triều chính, tuy nhiên lần này triều đình không những giao cho y trọng trách đàm phán, còn để y đốc thúc việc xây dựng lại cảng Thâm Thủy, có thể nói vô cùng tín nhiệm, cho nên trong hơn một năm này, y cũng cảm thấy vô cùng vui mừng, đặc biệt là khi nhìn thấy cảnh phồn hoa của cảng Thâm Thủy, càng khiến y có cảm giác thành công, thậm chí lần này về Quảng Châu, y còn mang một đống công việc của cảng Thâm Thủy theo bên mình để xử lí, từ đó có thể thấy nhiệt huyết của y đối với cảng Thâm Thủy.
Đức Ninh công chúa tất nhiên đi guốc trong bụng trượng phu mình, bây giờ nhìn thấy bộ dạng ấp a ấp úng không muốn thừa nhận của y cũng không khỏi buồn cười, nhưng nàng không chọc ghẹo y nữa, mà cười nói:
- Phu quân nếu đã thấy trong khoang thuyền oi bức, thì chi bằng chuyển công việc lên boong thuyền, vừa hứng gió biển vừa uống nước trái cây mát lạnh, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
- Đúng thế, sao ta lại không nghĩ ra chứ!
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Vương Sư Ước nghe thấy lời nhắc nhở của thê tử cũng không khỏi hưng phấn vỗ đầu nói, lập tức sai nữ tỳ đem đồ mình ra, đồng thời y cũng hơi ảo não, nếu sớm nghĩ ra cách này, thì y trước đấy cũng không cần mồ hôi nhễ nhại trong khoang tàu.
- A, nương tử nàng xem đây là bản tình báo mà người Hoàng Thành ty gửi đến!
Vương Sư Ước ngồi xuống làm việc chưa bao lâu, bỗng nhiên cầm một bản tình báo dày đưa đến trước mặt Đức Ninh công chúa nói, đây là một bản tình báo. mà mật thám của Hoàng Thành ty ẩn náu ở Tử Hạ cung cấp, bên trong giới thiệu chỉ tiết một số động thái trong nước Tử Hạ.
Đức Ninh công chúa nhận tình báo xem qua, sau đó có chút khinh thường ném phăng bản tình báo nói:
- Xem ra lần trước dạy dỗ Lưu Thiên Đạo chưa đủ, để gã vẫn chưa hết dã tâm với chúng ta, ngày đêm âm mưu thu phục cảng Thâm Thủy, lần này còn cấu kết với Tinh Thành, thiếp thực sự tò mò hai kẻ thù không đội trời chung này sẽ hợp tác như thế nào?
Tình báo mà người Hoàng Thành ty gửi tới giới thiệu vô cùng tỉ mỉ một số hoạt động gần đây của Tử Hạ, trong đó chủ yếu là chuyện Tử Hạ âm thầm liên minh với Tinh Thành, kể ra sau khi Đại Tống đánh bại Tử Hạ, còn bắt Tử Hạ cắt đất bồi thường không lâu, giữa các tiểu quốc của Nam Dương bắt đầu đồn thổi Đại Tống muốn thôn tính toàn bộ Nam Dương, tuy lời đồn đại này căn bản không đáng cân nhắc, nhưng lại bị một số kẻ có dã tâm gây xôn xao huyên náo, Tử Hạ có vai trò tác động rất lớn trong đó.
Theo lời đồn Đại Tống thâu tóm Nam Dương lan truyền, cũng khiến các nước. nhỏ trên bán đảo Nam Dương vô cùng khiếp sợ, vì thế lần lượt tìm cách tự bảo vệ mình, trong đó một số nước bắt đầu ra sức lấy lòng Đại Tống, thỉnh thoảng lại phái sứ giả mang lễ vật đến Đại Tống thăm hỏi Triệu Thự, nhân tiện bày tỏ lòng thành của mình với Đại Tống, ngoài ra còn có một số tiểu quốc đề xướng liên kết hai bên, chỉ cần thực lực của họ đủ mạnh, thì Đại Tống sẽ không dám manh động, trong đó Tử Hạ cũng chính là nước chủ yếu đề xướng liên minh.
Vốn dĩ ngày trước Tử Hạ vô duyên vô cớ lại phát động chiến tranh với những nước xung quanh, gần như đắc tội hết với những nước láng giềng, cho nên khi Tử Hạ đề xuất liên minh mới đầu chả ai hưởng ứng, Đại Tống đối với điều này cũng chỉ coi như trò cười, không hề để mắt đến, nhưng không ngờ lần này Tinh Thành không biết ăn phải cái gì, lại liên minh với kẻ địch của họ, phải biết vài năm trước quốc đô của Tinh Thành mới bị Tử Hạ cướp sạch sành sanh, trong số chiến lợi phẩm mà đại quân của Lư Doãn mang đi từ thành Thăng Long, có một phần lớn là lấy từ của cải ở Tinh Thành.
Vương Sư Ước hiểu rõ về Tinh Thành hơn Đức Ninh công chúa, nghe thấy lời của thê tử cũng không khỏi bật cười nói:
- Nương tử có điều không biết, Tinh Thành sớm đã bắt đầu suy sụp rồi, đặc biệt là trước đấy bị Tử Hạ công phá quốc đô, khiến thực lực của quốc vương Tinh Thành tổn hại, các tôn trưởng và quan lại có thực lực của từng vùng thừa cơ lần lượt tự lập, toàn bộ Tinh Thành có thể nói rơi vào tình trạng chia năm xẻ bảy, cho nên ta đoán lần này liên kết với Tử Hạ chỉ là một thế lực nào đó trong Tỉnh Thành, người của Hoàng Thành ty không am hiểu tình hình của Tỉnh Thành, nên mới hiểu nhầm là tất cả Tinh Thành sắp liên minh với Tử Hạ.
- Thì ra là thế, thiếp đã nói giữa Tinh Thành và Tử Hạ sớm đã hình thành nên cục diện không chết không dừng, sao có thể dễ dàng hòa giải chứ, không ngờ lại là một phản tặc trong nội bộ Tinh Thành liên minh với Tử Hạ, kể ra Lưu Thiên Đạo cũng thật sự ngày càng xuống dốc rồi, đường đường là quốc vương Tử Hạ lại phải liên minh với một phản tặc của nước địch, cũng không sợ bị người khác cười chê.
Đức Ninh công chúa lúc này vẻ mặt bừng tỉnh nói, nhân đó cũng thể hiện sự khinh bỉ của mình với Lưu Thiên Đạo.
- Ha ha, tam đệ chẳng phải từng nói, giữa quốc gia với quốc gia không có tình bạn vĩnh cửu, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, câu này lật ngược lại vẫn chính xác, Lưu Thiên Đạo xưa nay tự cao tự đại, lại suýt bị Đại Tống chúng ta hủy diệt đất nước, trong lòng gã nhất định không cam tâm, nên vì muốn lấy lại danh dự, y kết minh với kẻ địch trước kia của mình cũng có thể lí giải.
Vương Sư Ước thong thả nói đến thế cục xung quanh Tử Hạ, hiển nhiên tràn đầy tự tin với phân tích của mình.
- A, không ngờ phu quân lại tinh thông như vậy về cục diện trên bán đảo Nam Dương, xem ra để phu quân làm phò mã thực sự quá thiệt thòi rồi.
Đức Ninh công chúa thấy dáng vẻ tự tin của chồng mình, liền không khỏi trêu ghẹo.
- Ha ha, nương tử thật biết nói đùa, chút tài cán này của ta đều là được nương tử chỉ giáo, bây giờ chỉ cần nói đến kinh doanh trên biển, có ai không biết tiếng tăm của nữ vương Nam Dương chứ?
Vương Sư Ước nghe thấy vậy cũng không kém cạnh cười đáp lễ nói. Cái gọi là nữ vương Nam Dương, chính là biệt hiệu các thương nhân trên biển dành cho Đức Ninh công chúa, nàng quản lí vận hành Hải Mậu Hành của Đại Tống, một câu nói có thể quyết định sống chết của vô số thương gia, có thể nói là quyền lực tối cao, thêm nữa Đức Ninh công chúa làm việc quyết đoán, có chút khí khái đàn ông, nên mới được những người thích buôn chuyện gọi là nữ vương, lại vì Hải Mậu Hành chủ yếu là giao dịch ở triều đình Nam Dương, thế là có danh hiệu nữ vương Nam Dương.
Hai phu thê Đức Ninh công chúa trêu đùa không ảnh hưởng đến hành trình của thuyền, lúc này vừa hay thuận buồm xuôi gió, vì thế tốc độ thuyền chạy rất nhanh, mấy ngày sau cuối cùng đến được Quảng Châu, nhưng khi thuyền của họ vừa cập bến Quảng Châu, thì lập tức nghe thấy cả bến thuyền đều đang thảo luận một chuyện khiến người ta chấn động, hơn nữa chuyện này liên quan đến quân La Sát.
Càng khiến Đức Ninh công chúa không ngờ là, khi họ nghe thấy chuyện này, đang định đến chỗ tri châu Quảng Châu hỏi thăm tình hình, không ngờ trên bến thuyền đột nhiên có người lớn giọng hét:
- Thật nhiều thuyền!
Khi hai phu thê Đức Ninh công chúa quay đầu lại, thì phát hiện ngoài biển xa xuất hiện một đội tàu thuyền vô cùng hùng vĩ, thoạt nhìn che khuất cả bầu trời, gần như phủ kín cả mặt biển, hơn nữa nhìn hướng bọn họ đi, điểm đến chính là cảng Quảng Châu mà họ đang đứng.