Vương Đán đứng bên ngoài lều của Triệu Hạo bẩm báo. Vì họ rút lui quá gấp nên có rất nhiều lều trại không kịp thu lại, hơn nữa trong khi rút lui cũng bị mất không ít đồ đạc khiến cho họ rất thiếu thốn lều trại. Hiện giờ Vương Đán và mấy người Tào Chỉ huy sứ đều phải chen chúc cùng nhau trong một căn lều vải, chỉ có Triệu Hạo mới được một mình một lều.
- Ừ!
Triệu Hạo đáp một tiếng, sau đó từ trong lều đi ra. So với trước kia ở phủ thành chủ thì căn lều nhỏ này đơn sơ hơn nhiều, thậm chí khi ở trong lều đến lưng còn không thể thẳng lên được. Nhưng ở trong hoàn cảnh này, Triệu Hạo cũng không thể kêu than gì được. Dù sao so với phủ Hạ Vũ bị ngập nước thì nơi này ít nhất còn có một chỗ khô ráo để ngủ.
Triệu Hạo và Vương Đán đi tới khoảng đất trống phía tây bắc sườn núi. Ở đây, mọi người đã đốt không ít đống lửa, trên mỗi ngọn lửa là những chiếc nồi, trong nồi là hoa quả, rau dại lẫn với nhau cùng với một chút gạo. Đó chính là thức ăn hàng ngày của họ.
Vương Đán múc cho Triệu Hạo một bát cháo rau quả dại, sau đó ngồi ngay bên cạnh Triệu Hạo và cùng ăn. Toàn bộ ngọn núi đã được bố trí bốn phòng tuyến, họ là phòng tuyến cuối cùng. Mấy người Tào Chỉ huy sứ phân chia nhau mỗi người phụ trách một phòng tuyến nên không ở đây.
Triệu Hạo nhìn những loại hoa quả màu sắc sặc sỡ trong bát bỗng cảm thấy chua loét trong dạ dày. Mùi vị của rau dại thì không cần phải nói, chua ngọt cay đắng vị nào cũng có, còn các loại quả dại thì phần lớn đều là vị chát, sau khi nấu chín thì vị càng trở nên kỳ dị. Triệu Hạo được nuông chiều từ bé, những thứ này đối với Triệu Hạo quả thực không khác gì thức ăn cho lợn.
Tuy Triệu Hạo ăn không vào nhưng Vương Đán ở bên cạnh và các tướng sĩ thì đã tranh thủ húp từng ngụm lúc cháo vẫn còn nóng, hơn nữa còn không cảm thấy có chút khó chịu nào. Nhìn họ ăn ngon lành như đang ăn thứ sơn hào hải vị gì đó chứ không phải đang ăn cháo rau quả dại.
- Vương Tướng quân, ta thực sự ăn không nổi. Thấy Tướng quân ăn ngon như vậy, bát này ta tặng cho Tướng quân!
Triệu Hạo liền đưa bát cháo trong tay cho Vương Đán. Triệu Hạo thực sự ăn không nổi, hơn nữa y cũng hết sức hài lòng với biểu hiện của Vương Đán. Trong lòng Triệu Hạo đã sớm muốn chiêu dụ Vương Đán nên đưa cho y bát cháo này cũng coi như là một công đôi việc.
Đối với hành động của Triệu Hạo, Vương Đán cũng sững sờ, nhưng lập tức kịp phản ứng, nhận lấy bát cháo từ tay Triệu Hạo, cười nói:
- Đa tạ Điện hạ đã ban thưởng!
Vương Đán nhận bát cháo rồi lại húp lấy húp để. Hiện giờ lương thực không đủ nên thức ăn hàng ngày cho mỗi người đều được quy định rõ ràng. Ngay cả Triệu Hạo cũng phải cùng ăn cùng ở với các binh lính chớ nói chi là Vương Đán, một bát cháo rau dại căn bản không đủ ăn.
Sau bữa cơm tối, Vương Đán chỉ huy thuộc hạ đi bố trí canh phòng buổi tối. Triệu Hạo không có việc gì nên chỉ có thể đi lòng vòng trong doanh địa, đợi sau khi trời tối thì trở về lều của mình. Vì không ăn gì nên lúc này Triệu Hạo cảm thấy mình đang đói sắp lả đi, nhưng y cố gắng không nghĩ đến thức ăn, chỉ nhắm mắt lại để cho đầu óc trống rỗng, cuối cùng không biết đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào.
Ngủ một mạch đến nửa đêm, Triệu Hạo chợt bị cơn đói làm tỉnh giấc. Lúc trước, cơn đói chỉ khiến cho bụng cảm thấy trống rỗng rất khó chịu, nhưng bây giờ lại giống như ai đó đang cầm dạ dày mà xoắn lại, đau lên từng cơn. Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên Triệu Hạo nếm trải cảm giác đau khổ này. Hơn nữa, lúc trước Triệu Hạo đã bị tiêu chảy, cơ thể vốn đã hết sức yếu, bây giờ trong bụng lại khó chịu khiến người không ngừng đổ mồ hôi, thậm chí cảm tưởng như sắp bất tỉnh.
Nhưng đúng lúc Triệu Hạo cảm giác mình sắp bị cơn đói tra tấn đến phát điên thì chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sau đó là một giọng nói quen thuộc:
- Điện hạ, ngài đã ngủ chưa?
- Vương Đán?
Nghe thấy giọng nói bên ngoài, Triệu Hạo lập tức ngồi dậy. Triệu Hạo không nghĩ ra tại sao ôy lại tìm mình lúc nửa đêm như thế này, cuối cùng vẫn đáp:
- Chưa. Vương Tướng quân có chuyện gì sao?
- Khởi bẩm Điện hạ, mạt tướng vừa rồi đi tuần tra bắn được một con báo. Tối nay Điện hạ không ăn được cơm nên mạt tướng đem tới cho Điện hạ một cái chân sau.
Lúc này chỉ nghe Vương Đán nói, khi vừa mới tới họ còn có thể bắn được một số thú rừng, nhưng càng lúc càng nhiều động vật bị săn bắt nên những con còn lại đều trốn đi hết, cho nên mấy ngày nay rất khó săn được thú rừng.
Nghe Vương Đán nói đem tới cho mình một cái chân báo, Triệu Hạo gần như bật ra khỏi chăn lao ra khỏi lều với vẻ mặt mừng như điên. Quả nhiên, Triệu Hạo thấy Vương Đán đang đứng ở bên ngoài, trong tay cầm một cái đùi động vật vẫn còn nhỏ máu.
- Đạ tạ ý tốt của Vương Tướng quân, bổn vương mà từ chối thì bất kính rồi.
Triệu Hạo vừa nhìn thấy chiếc đùi báo liền nói, thậm chí không kịp nói một câu khách khí. Triệu Hạo cũng sắp chết đói rồi, hành động của Vương Đán chẳng khách gì đưa than sưởi ấm trong ngày gió tuyết.
- Ha ha, Điện hạ chờ một chút. Mạt tướng xử lý cái chân này một chút sau đó sẽ nấu chín cho Điện hạ.
Đúng lúc Vương Đán cũng đang không có việc gì, hơn nữa thân vệ của Triệu Hạo đã chết trận hơn một nửa, những người còn lại đều đã được Triệu Hạo sắp xếp vào các phòng tuyến cho nên hiện giờ bên cạnh Triệu Hạo không có ai hầu hạ. Vương Đán đoán một mình Triệu Hạo cũng không thể làm được nên mới đề xuất nấu giúp.
- Vẫn là Vương Tướng quân chu đáo, vậy thì cảm ơn!
Triệu Hạo càng thêm vừa lòng với Vương Đán. Người này không những biết đánh giặc mà còn là người tận tâm tỉ mỉ. Mấy ngày nay cũng nhờ có y chiếu cố nên mình mới có thể trụ được đến ngày hôm nay. Cho nên, trong lòng Triệu Hạo đã quyết định, nhất định phải chiêu dụ Vương Đán trở thành người của mình.
Triệu Hạo và Vương Đán cùng đi tới đống lửa bên ngoài căn lều. Vương đán cho người đi tìm một chiếc nồi nhỏ, sau đó tự tay rửa chiếc chân báo và cắt thành các miếng nhỏ rồi đặt vào trong nồi luộc. Vì không có đồ để nêm, thậm chí cả muối cũng không có nên chỉ có thể luộc bằng nước trắng. Nhưng Vương Đán đã hái thêm một số loại lá dại và quả dại, thậm chí còn có cả vỏ cây, không ngờ lại khiến cho mùi thịt thơm hơn rất nhiều làm Triệu Hạo muốn chảy cả nước miếng.
Sau khi nấu thịt xong, Triệu Hạo cũng không để ý tới cái gì gọi là phong độ nữa, bê cả nồi đến trước mặt gặm lấy gặm để. Con báo tuy không lớn lắm nhưng một chân sau cũng hơn năm cân vậy mà bị Triệu Hạo ăn hết gần một nửa, sau đó còn uống một nửa nồi nước canh thịt, lúc này mới thỏa mãn đặt xuống nói:
- Vương Tướng quân, tài nấu nướng của Tướng quân thực sự không thể chê vào đâu được. Mặc dù đến cả muối cũng không có vậy mà thịt luộc vẫn ngon. Đây là món thịt luộc ngon nhất trên đời mà ta được ăn.
- Ha ha, Điện hạ quá khen rồi. Chút tay nghề này mạt tướng học được ở trong bếp quân đội, sao có thể so với ai được.
Vương Đán nghe vậy cũng cười nói. Thực ra, Vương Đán biết không phải mình luộc thịt ngon mà bởi Triệu Hạo đã quá đói.
Đã ăn no bụng, tâm trạng của Triệu Hạo cũng trở nên vô cùng vui vẻ, lập tức muốn nói vài câu chuyện phiếm cùng với Vương Đán, sau đó bỗng nhiên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vương Tướng quân, lần này bổn vương đến Lăng Châu làm nhiệm vụ, có thể nói là đã hoàn toàn thất bại, ngược lại còn thiếu chút nữa thì nguy hiểm đến tính mạng của bản thân. Nhưng thời gian này đã khiến cho bổn vương học được không ít điều.
Nói tới đây, Triệu Hạo lại ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Lúc trước, bổn vương đã tin lầm người như Cao Chỉ huy sứ, suýt nữa thì đã gây họa lớn. Nhưng trong quân bổn vương cũng không có tướng lĩnh nào thân thuộc, không biết Vương Tướng quân có đồng ý giúp ta?
Ban ngày, Triệu Hạo còn cảm thấy hối hận vì muốn tranh quyền mà đến Lăng Châu, nhưng bây giờ ăn no rồi, Triệu Hạo lại cảm thấy mình đã chịu nhiều khổ sở như vậy mà trở về tay không thì những khổ sở này chẳng phải vô ích hay sao? Hơn nữa, Triệu Hạo cũng hết sức vừa ý với Vương Đán, cho nên mới đích thân mời chào y.
Nghe những lời Triệu Hạo nói, Vương Đán đầu tiên là sửng sốt, sau đó vẻ mặt lại tỏ ra hết sức kỳ lạ. Một hồi lâu sau, Vương Đán mới hỏi lại một câu không hề liên quan:
- Điện hạ có biết mạt tướng là người ở đâu không?
- Hả? Chuyện này… chuyện này bổn vương không biết.
Triệu Hạo nghe Vương Đán nói xong cũng ngạc nhiên, không hiểu tại sao đột nhiên Vương Đán lại hỏi câu hỏi này.
- Ha ha, Điện hạ không biết cũng rất bình thường. Thật ra mạt tướng cũng là người kinh thành, hơn nữa nhà của mạt tướng còn ở Đông Giao kinh thành.
Vương Đán liền cười nói.
- Ồ? Thì ra là thế, thảo nào ta cảm thấy tiếng Quan thoại của ngươi rất chuẩn, hóa ra cũng là người kinh thành. Vậy thì chúng ta là đồng hương rồi!
Triệu Hạo nghe đến đây không khỏi có chút ngạc nhiên nói. Kinh thành của Đại Tống là Khai Phong, tiếng Quan thoại dĩ nhiên là tiếng của Khai Phong, hễ là quan viên bất kể văn võ bình thường nói chuyện đều chủ yếu dùng tiếng Quan thoại, thậm chí nói tiếng Quan thoại cũng là một biểu tượng cho thân phận.
Nghe Triệu Hạo nói mình là đồng hương, Vương Đán cũng không biểu cảm gì, chỉ mỉm cười nói:
- Thực ra, mạt tướng xuất thân rất thấp kém, là tá điền trong trang, vì một chuyện không may, cha mẹ trong nhà đều đã qua đời, chỉ còn một người bà đang mắc bệnh nặng, lúc ấy mạt tướng mới mười mấy tuổi đã phải nghĩ cách kiếm tiền chữa bệnh cho bà.
- Không ngờ Vương Tướng quân lại có thân thế bi thảm như vậy. Nhưng hiện giờ Tướng quân đã có thể trở thành Chỉ huy sứ trong quân, nắm trong tay mấy ngàn người, như vậy cũng đã có thể khiến cha mẹ Tướng quân ở dưới suối vàng an tâm rồi.
Triệu Hạo nghe đến đó liền chen vào một câu. Nhưng trong lòng Triệu Hạo cũng cảm thấy kỳ lạ, vì theo như Triệu Hạo biết thì Vương Đán đã tốt nghiệp Trường quân đội, nhưng với gia thế của Vương Đán, làm sao có thể vào được trường đó?
- Đúng vậy, phụ mẫu mạt tướng nhất định sẽ rất vui mừng. Nhưng để có được địa vị ngày hôm nay, mạt tướng cần cảm ơn một người khác, người đó chính là chủ nhân của mạt tướng, là người đã thu nạp trong lúc mạt tướng khó khăn nhất và cho mạt tướng tiền để chữa bệnh cho bà.
Vương Đán chậm rãi nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích khi nhắc đến chủ nhân của mình.
- Người tốt ắt sẽ có kết quả tốt. Vương Tướng quân có thể gặp được người chủ tốt như vậy nói không chừng chính là do cha mẹ Tướng quân ở dưới suối vàng phù hộ!
Triệu Hạo lại nói. Nhưng trong lòng Triệu Hạo lúc này càng cảm thấy kỳ lạ hơn, không biết những điều Vương Đán vừa nói có ý gì.
Vương Đán tỏ ra thờ ơ với lời nói của Triệu Hạo, trái lại lại nghiêm mặt nói:
- Chủ nhân đối với ta rất tốt, cho ta đi theo một vị tướng quân họ Dương để học võ học viết, sau đó vị Dương tướng quân đó được chủ nhân của ta chỉ bảo đã xây dựng một ngôi trường quân đội. Chủ nhân thấy ta rất có hứng thú với binh pháp nên đã cho ta vào Trường quân đội. Chính vì vậy đã khiến cho một đứa trẻ xuất thân là tá điền như ta có thể trở thành một Vương Tướng quân như bây giờ.
- Ngươi… ngươi…
Triệu Hạo chỉ vào Vương Đán mãi không nói nên lời, trong đầu cảm thấy đầy hỗn loạn. Triệu Hạo không ngờ người mình nhìn trúng lại chính là người hầu của Triệu Nhan, sớm biết như vậy y đã không tốn sức làm gì. Chỉ có điều, Triệu Hạo nghĩ mãi mà không ra, nếu đối phương đã là người của Triệu Nhan thì vì sao lại chiếu cố mình như thế, hơn nữa còn mấy lần cứu mình trong lúc nguy nan?
Vương Đán dường như cũng nhìn ra nghi vấn trong lòng Triệu Hạo liền nói:
- Điện hạ, thực ra trước khi ngài tới đây, Lăng Vương Điện hạ đã gửi thư cho mạt tướng, nói mạt tướng nhất định phải bảo vệ cho sự an toàn của Điện hạ, cho nên mấy ngày nay mạt tướng làm mọi chuyện đều là theo lời căn dặn của Lăng Vương Điện hạ!