Hô Diên Bình dẫn đầu đại quân vất vả lắm mới vào đến phủ Hạ Vũ lại phát hiện ra nơi này đã biến thành một tòa thành chết ngập trong nước, trong thành khắp nơi đều là nước ngập không quá đầu gối, hơn nữa còn có rất nhiều xác chết, những xác chết này có một số là của phản quân Tử Hạ, một số là tướng sĩ Đại Tống, nhưng phần lớn là những dân chúng trong thành.
Mấy người Hô Diên Bình vốn dĩ cho rằng Triệu Hạo đã gặp bất trắc, nhưng họ nhanh chóng nhận ra xác người trong thành có rất ít người Tống, hơn nữa họ còn phát hiện ra dấu vết lui quân của Vương Đán. Lần theo dấu vết này, trinh thám dễ dàng tìm ra Triệu Hạo đang cố thủ ở trên một ngọn núi. Nhưng khi họ tới chân núi thì phản quân Tử Hạ vốn dĩ bao vây ngọn núi đã rút lui sạch sẽ, xem ra Lưu Càn Thiên đã sớm biết tin họ đến đây.
- Mạt tướng bái kiến Ngụy vương Điện hạ!
Hô Diên Bình lên núi lập tức đi gặp Triệu Hạo. Lúc trước, Hô Diên Bình vẫn lo lắng Triệu Hạo đã rơi vào tay người Tử Hạ, bây giờ nhìn thấy Triệu Hạo tuy rất tiều tụy nhưng ít ra vẫn bình an vô sự thì mới yên lòng.
- Khụ, Hô Diên huynh không cần đa lễ!
Triệu Hạo nhìn thấy Hô Diên Bình lại có chút lúng túng nói. Bởi vì hoàn cảnh hiện giờ của Triệu Hạo có thể nói là hết sức khổ sở. Từ sau khi chạy khỏi phủ Hạ Vũ cả người đầy bùn, chạy lên trên núi thì bởi nguồn nước có vấn đề nên đến nước rửa mặt cũng không có, bởi vì còn phải dùng để uống. Hơn nữa, mấy ngày nay ăn uống thiếu thốn, cho dù không có gương thì Triệu Hạo cũng tự biết bộ dạng hiện giờ của mình không còn có chút uy nghi nào của một thân vương.
Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Triệu Hạo, Hô Diên Bình cũng cười thầm trong lòng. Gã từ nhỏ lớn lên cùng với Triệu Nhan nên đương nhiên cũng biết Triệu Hạo, Triệu Hạo này bình thường đều rất kiêu ngạo, luôn tỏ thái độ không ưa gì bọn họ. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ khổ sở này của y khiến cho Hô Diên Bình không khỏi có cảm giác buồn cười.
- Tướng quân, trước tiên đừng nói gì vội, có lương thực không, mau nấu cho bọn ta một bữa cơm đi. Bao nhiêu ngày nay ta không có một bữa cơm vào bụng rồi.
Đúng lúc này, Tào chỉ huy sứ chợt lên tiếng, Tào chỉ huy sứ cũng là thuộc hạ cũ của Hô Diên Bình, bây giờ thấy cấp trên cũ đích thân đến giải cứu mình đương nhiên cũng cảm thấy hết sức vui mừng, tuy nhiên điều khiến cho y vui mừng nhất là sẽ không phải chịu đói nữa.
Hô Diên Bình nghe vậy cũng cười lớn rồi lập tức cho người đi chuẩn bị đồ ăn, đợi sau khi đám Triệu Hạo ăn uống như hổ đói sói lang no nê xong mới tập trung mọi người lại một chỗ để bàn chuyện. Triệu Hạo cũng tham gia. Dù sao Lưu Càn Thiên cũng đã khởi binh tạo phản, tuy rằng đã chạy trốn nhưng đối với Đại Tống thì không thể cho phép một tên phản tặc tiếp tục sống sót trên lãnh thổ của mình như vậy. Lần này, Hô Diên Bình đưa quân đến, ngoại trừ giải cứu Triệu Hạo còn phải tiêu diệt Lưu Càn Thiên. Hơn nữa, Hô Diên Khánh cũng đã đem quân đi truy tìm tung tích của Lưu Càn Thiên.
Lấy thân phận của Triệu Hạo đương nhiên chính là cao nhất trong những người tham gia hội nghị lần này, hơn nữa y lại là người mang trọng trách trấn an Lăng Châu, vì vậy từ bất kể góc độ nào mà nói, hành động tiêu diệt Lưu Càn Thiên lần này chính là do y làm chủ, tuy nhiên Triệu Hạo hiện giờ đã tự biết lượng sức mình, biết mình trong phương diện quân sự căn bản không thể so sánh với những tướng lĩnh trước mắt, vì vậy trong toàn bộ hội nghị, từ đầu đến cuối y vẫn chưa nói một lời nào, chỉ khi nào Hô Diên Bình xin chỉ thị của y, y mới nói vài câu tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi hội nghị chấm dứt, sắc trời cũng đã hoàn toàn đen kịt, Triệu Hạo trở lại trướng bồng của mình nghỉ ngơi. Tuy nhiên lều vải đã không còn là lều nhỏ đơn sơ như trước kia, mà chính là soái trướng mà Hô Diên Bình mang đến, nhưng Triệu Hạo nằm trên giường vẫn lăn qua lăn lại không ngủ được, trong đầu y vẫn đang lo lắng không biết kế tiếp mình nên làm như thế nào.
Vốn lúc trước khi bị phản quân Tử Hạ vây khốn, y tính chỉ cần có thể thoát khỏi vòng vây liền sẽ lập tức trở về kinh thành, không bao giờ rời khỏi nữa, nhưng hiện tại sau khi thoát khỏi vòng vây, y lại cảm thấy mình phải chịu nhiều khổ cực, nếu cứ như vậy mà trở về, thật sự có lỗi với những khổ cực trước đó phải chịu, vì vậy khiến cho y hết sức không cam lòng.
Tuy nhiên nghĩ đến những chuyện gặp phải trong khoảng thời gian này, liền khiến Triệu Hạo có chút nản chí thất vọng, sự tình trấn an Lăng Châu chẳng những không hoàn thành, ngược lại thiếu chút nữa để phản loạn Lưu Càn Thiên bắt được mình, càng làm cho y cảm thấy thất vọng hơn chính là, y vốn định mời chào Vương Đán làm thủ hạ của mình, tuy nhiên lại tuyệt đối không ngờ đến đối phương lại là người làm của Triệu Nhan, y có thể có được ngày hôm nay chính là do một tay Triệu Nhan bồi dưỡng mà nên, người như vậy tất nhiên không có khả năng phản bội Triệu Nhan.
Nghĩ đến những việc không như ý sau khi mình đến Lăng Châu, khiến cho Triệu Hạo vốn không cam lòng cũng phải nổi lên một loại cảm giác nản trí thất vọng, tuy nhiên cũng đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh của thị vệ bẩm báo:
- Điện hạ, Hình tả ti cầu kiến!
Nghe thấy Hình Thứ đến gặp mình, Triệu Hạo liền lập tức đứng dậy, vừa rồi y cùng với Hình Thứ đã gặp mặt một lần, chỉ là lúc ấy mấy người Hô Diên Bình đều có mặt, vì vậy y và Hình Thứ cũng không nói gì nhiều với nhau, hiện tại trong đầu y đang rất loạn, đúng lúc cần đến mưu sĩ như Hình Thứ đến giúp mình bày mưu tính kế, vì vậy lúc này y liền mời đối phương tiến vào.
- Lão thần đến cứu viện chậm, khiến Điện hạ chịu khổ rồi!
Hình Thứ vừa mới tiến vào liền lập tức hành lễ với Triệu Hạo nói.
- Hình tả ti nói quá lời rồi, bổn vương cũng ít nhiều biết ngươi đích thân chạy đến Quỳnh Châu cầu viện Hô Diên Bình, viện quân mới có thể đến kịp thời như vậy, nếu không ta đã gặp nguy hiểm rồi.
Triệu Hạo lập tức nâng Hình Thứ dậy nói, tuy rằng y biết rằng Hình Thứ cứu mình nhất định là có tư tâm, nhưng bất kể như thế nào thì đúng là ông ta đã cứu mình một mạng.
Nghe thấy Triệu Hạo cảm tạ mình như vậy, Hình Thứ cũng vội khiêm tốn nói vài câu, tuy nhiên lúc này chỉ thấy Triệu Hạo cau mày mở miệng nói:
- Hình tả ti, lần này hành trình đến Lăng Châu vô cùng không như ý, trấn an Lăng Châu lại biến thành cái dạng như thế này, ngươi cảm thấy kế tiếp chúng ta nên làm gì?
- Chuyện này…
Hình Thứ nghe đến đây cũng lộ ra vẻ mặt do dự, một lát sau mới mở miệng nói:
- Điện hạ, lúc trước chúng ta đối với Lăng Châu bên này, thậm chí là cả toàn bộ thế cục phương nam phân tích đã có sai lầm lớn rồi, vốn chúng ta nghĩ rằng sau khi Lăng Vương rời khỏi phương nam sẽ từ từ mất đi quyền lực hắn nắm trong tay ở nơi này, trên thực tế lại không phải như vậy.
Khi nói đến đây, chỉ thấy Hình Thứ dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Lão thần cũng là mấy ngày gần đây mới suy nghĩ cẩn thận lại, từ khi chúng ta bắt đầu đến Quảng Châu, bất kể là hai vị công chúa hay là Hô Diên Bình đều trong mọi thời khắc nhắc nhở chúng ta phương nam là địa bàn của bọn họ, chẳng qua là lúc ấy ta cho rằng Lăng Vương làm như vậy là biểu hiện của chột dạ, vì vậy cũng không để ở trong lòng, nhưng sau khi đi đến Lăng Châu, Điện hạ thêm một lần nữa gặp phải khó khăn, chuyện chúng ta trấn an Lăng Châu không những không thành, ngược lại lại chọc cho Lưu Càn Thiên tạo phản, ngoài ra lão thần cảm thấy Đặng Oản người này dường như không đơn giản như vậy, thậm chí y rất có thể cũng đã gia nhập vào chỗ của Lăng Vương.
- Cái gì? Ngươi nói Đặng Oản tên tiểu nhân này cũng là người của Triệu Nhan?
Triệu Hạo nghe thấy lời Hình Thứ nói cũng không nhịn được la hoảng lên, y sở dĩ cảm thấy có thể nắm được Lăng Châu, chính là vì y cho rằng có thể thu phục Đặng Oản, hơn nữa lần trước Đặng Oản cũng không tỏ vẻ cự tuyệt, vì vậy mới khiến y thêm tin tưởng việc có thể chiếm được Lăng Châu, nhưng hiện tại y cảm thấy mình dường như đã rơi vào một cái bẫy thật lớn.
- Đúng vậy, kỳ thật chúng ta đều đã có chút coi thường rồi, Đặng Oản vốn là một tiểu nhân thay đổi thất thường, y bị giáng chức rời khỏi kinh thành đến Lăng Châu, nơi này là địa bàn của Lăng Vương, tuy rằng Lăng Vương không ở đây nhưng lấy tâm tính tiểu nhân của y, nhất định sẽ nghĩ biện pháp chủ động bám theo Lăng Vương, vì vậy gia nhập vào Lăng Vương cũng là chuyện rất bình thường, chỉ là không công khai mà thôi.
Lúc này Hình Thứ có chút hối hận nói.
Nghe thấy Đặng Oản có thể là người của Triệu Nhan, bỗng nhiên Triệu Hạo lại nghĩ đến Vương Đán, lúc mới bắt đầu, y cũng chỉ cho rằng đối phương là tướng lĩnh bình thường trong quân, coi như là đã tốt nghiệp Trường quân đội, nhưng cũng không phải là không có cơ hội thu phục, nhưng không ngờ rằng đối phương lại xuất thân là người làm của Triệu Nhan, hiện tại Đặng Oản cũng là người của Triệu Nhan, dường như cũng không có gì không thể tiếp nhận.
Nghĩ đến những điều đó, Triệu Hạo lại có một cảm giác thất bại một cách nghiêm trọng, qua một hồi lâu mới mở miệng nói tiếp:
- Vậy lấy cách nhìn của Hình tả ti, kế tiếp bổn vương nên làm như thế nào, chẳng lẽ thật sự cứ như vậy mà trở về kinh thành?
Nghĩ đến những điều trên, Triệu Hạo vốn đang dao động bỗng nhiên kiên định hơn, lập tức vô cùng quật cường lắc đầu nói:
- Không được, ta không thể cứ như vậy không chút thu hoạch mà trở về, không phải chỉ là chịu một chút đau khổ sao, phỏng chừng đây cũng đều là do đệ đệ tốt kia của ta thiết kế rồi, muốn mượn cơ hội này dọa cho ta trở về, nhưng ta hết lần này đến lần khác sẽ không theo ý nguyện của hắn, lần này ta sẽ không quay về, hiện tại trước hết để cho mấy người Hô Diên Bình bình định Lăng Châu, sau đó sẽ nghĩ biện pháp ở lại, Triệu Nhan có thể ở lì tại phương nam mấy năm không trở lại kinh thành, ta cũng có thể!
- Điện hạ, ngàn vạn lần không nên hành động theo cảm tính ạ!
Nghe thấy Triệu Hạo bướng bỉnh không muốn trở về, khiến cho Hình Thứ giật mình kinh hãi, hải mậu nơi này mặc dù quan hệ trọng đại, nhưng kinh thành mới là trung tâm của Đại Tống, nếu Triệu Hạo ở nơi này lâu dài không quay về…. Vậy tranh giành quyền lực với Triệu Nhan thế nào đây?