- Tam đệ, lão nhị cũng thật biết tìm phiền toái, thế cục Lăng Châu chẳng những không dẹp yên, ngược lại còn kém điều bồi thêm cái mạng của bản thân mình vào!
Trong thư phòng của Triệu Nhan, Tào Tung vừa nhìn tình báo trong tay vừa cười nói, trong tay y vừa vặn chính là tình hình truyền đến từ phía nam, hết thảy việc mà Triệu Hạo làm ở Lăng Châu đều được ghi chép ở trên đó.
- May mà nhị ca lần này không có việc gì, lúc trước khi ta biết huynh ấy bị người Tử Hạ bao vây, thật đúng là sợ hết hồn, phải biết rằng nhị ca giờ là nhi tử độc nhất của Thái Hậu, nếu huynh ấy lại xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Thái Hậu sẽ thật sự nổi điên mất.
Lúc này chỉ thấy Triệu Nhan ngồi ở trên ghế lại nói với vẻ may mắn, hắn vốn chỉ muốn để Triệu Hạo chịu chút đau khổ để cho biết khó mà lui, mà không nghĩ tới Triệu Hạo lại khiến chuyện này đi đến bước đường này, kết quả cũng khiến hắn hoảng sợ không thôi.
- Hắc hắc, vị nhị ca này của đệ đệ còn không biết sao, tuy rằng đọc một bụng kinh thư, lại căn bản không có học được gì ra hồn, cố tình gã lại là một kẻ mắt cao hơn trán, cứ cảm thấy gã mới là người ưu tú nhất trong các huynh đệ mấy người, hơn nữa đối với ngôi vị Hoàng đế cũng chưa từng chết tâm, lần này vì để tranh đoạt quyền khống chế Nam Dương với đệ, không ngờ không tiếc chạy đến Lăng Châu, lần này hẳn là nếm đủ đau khổ rồi, phỏng chừng không bao lâu sẽ ủ dột mà chạy về thôi.
Lúc này Tào Tung lại mở miệng cười nói, y và Triệu Hạo cũng quen biết nhau từ nhỏ, đương nhiên biết tỏng tính cách của gã.
- Vậy cũng không nhất định, vị nhị ca kia của ta thoạt nhìn giống như một người không có chủ kiến, nhưng kỳ thật cũng có vài phần bướng bỉnh, lần này huynh ấy chịu thiệt thòi lớn như vậy, ta lo lắng là huynh ấy nổi lên tính bướng bỉnh, ngược lại sẽ lựa chọn ở lại mà không trở về kinh thành, nếu thật sự như thế thì lại là một phiền toái không nhỏ.
Triệu Nhan lúc này cũng sờ cằm suy tư nói, với hiểu biết của hắn đối với Triệu Hạo, đối phương rất có thể dưới tình huống thẹn quá hoá giận sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.
- Không thể nào. Triệu Hạo từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, lấy tính tình của gã, thật sự có thể chịu được nỗi khổ kia sao?
Tào Tung nghe đến đó lại có chút không tin mà nói, y đã từng đi qua Lăng Châu, biết nơi đó khí hậu nóng bức, người Tống đến đó rất khó thích ứng, mặt khác Triệu Hạo lại suýt chút nữa mất mạng ở đó. Cho nên theo y, Triệu Hạo hẳn là sẽ không ở lại Lăng Châu nữa mới đúng.
- Nhị ca huynh ấy bị phản quân Tử Hạ vây khốn ở phủ thành Hạ Vũ lâu như vậy. Phỏng chừng nỗi khổ gì cũng đã chịu qua, kế đó chính là quét sạch đám phản quân Lưu Càn Thiên này mà thôi, chỉ cần dùng đại quân dưới tay của Hô Diên Bình là được, về phần nhị ca cũng chỉ cần ở cảng Trầm Thủy chờ tin. Cho nên huynh ấy cũng không cần chịu tiếp nỗi khổ gì, đợi sau khi bình định Tử Hạ, y liền có thể mượn cớ đề phòng dư nghiệt Tử Hạ nổi dậy để lưu lại trấn thủ một thời gian ngắn, mà nhân khoảng thời gian này, y liền có thể làm được rất nhiều chuyện.
Triệu Nhan lúc này vẻ mặt nghiêm túc phân tích, đối với kế hoạch tiếp theo của Triệu Hạo, không cần điều tra hắn cũng có thể đoán được.
- Vậy làm sao bây giờ, đệ lại không ở phía nam, nếu Triệu Hạo vẫn ở lại nơi đó, cho dù là có đại tỷ và nhị tỷ bọn họ, lại thêm đám người Bình ca nhi cũng rất khó có thể ngăn cản Triệu Hạo muốn làm gì đó đi?
Tào Tung nghe đến đó cũng không khỏi có chút lo lắng nói. Dù sao Triệu Hạo có vô dụng đến đâu, đó cũng là Thân Vương của Đại Tống, lợi dụng thân phận này của gã, hơn nữa Hình Thứ lại giúp gã bày mưu tính kế, quả thật là có thể giúp bọn họ thôn tính một vài thế lực.
- Yên tâm đi, nhị ca huynh ấy muốn lưu lại ở bên ngoài không về. Vậy cứ để y ở bên ngoài thêm một thời gian là được.
Triệu Nhan lúc này lại có vẻ vô cùng thoải mái nói, dường như một chút cũng không lo lắng Triệu Hạo sẽ ở bên ngoài thôn tính mất lực lượng trong tay hắn.
- Tam đệ. Ta không nghe lầm chứ, chẳng lẽ đệ lại hào phóng như vậy, cam nguyện nhường lại một vài lợi ích ở Nam Dương?
Tào Tung nghe đến đó lại có chút không dám tin mà ngoáy lỗ tai nói, Lăng Châu nơi đó thế nhưng là cửa ải quan trọng thông qua Nam Dương, nếu Triệu Hạo nắm giữ nơi đó, nhất định sẽ nhúng tay vào việc mua bán ở Nam Dương, trong đó tổn thất về lợi nhuận của việc mua bán trên biển chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là danh vọng của Triệu Nhan trong việc mua bán trên biển khẳng định cũng sẽ chịu tổn thất rất lớn, thậm chí ảnh hưởng đến hải quân mà hắn nắm trong tay.
Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Tào Tung, Triệu Nhan lại cười có chút quỷ dị mà nói:
- Ta chỉ nói là để cho nhị ca lưu lại bên ngoài, đâu có nói là để gã ngồi không ở Lăng Châu, thế cục bên kia Nam Dương vốn là vô cùng hỗn loạn, các loại tình huống bất ngờ xảy ra vô cùng thường xuyên, chỉ cần an bài thích đáng, nhị ca y cho dù là quyết tâm không trở lại cũng đừng nghĩ tới việc ở Lăng Châu lâu dài.
- Cao! Thật là cao minh!
Tào Tung nghe thấy lời của Triệu Nhan không kìm nổi vỗ tay cười to nói, y không nghĩ tới là Triệu Nhan sẽ nghĩ ra biện pháp này, lấy thân phận của Triệu Hạo mà ở Nam Dương, lỡ Nam Dương xảy ra tình huống gì, triều đình nhất định sẽ suy xét cho Triệu Hạo đi xử lý, ví dụ như chuyện giống như Lăng Châu này, lại thêm Triệu Nhan thúc đẩy một chút ở trong triều, chỉ sợ Triệu Hạo căn bản đừng mong ở một chỗ lâu dài được, cứ như vậy, y cũng căn bản không kịp bồi dưỡng thế lực gì tại địa phương chớ nói chi là thôn tính sức mạnh trong tay của Triệu Nhan.
- Đây cũng là kế bị vị nhị ca kia của ta bức ra, không tính là rất cao minh, chẳng qua là khá hữu hiệu mà thôi.
Triệu Nhan nghe đến đây thì lại khoát tay, kỳ thật hắn rất không thích tính kế ở sau lưng người khác như vậy, chỉ có điều Triệu Hạo làm hơi quá, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ứng chiến.
Nói xong chuyện của Triệu Hạo, Triệu Nhan và Tào Tung lại hàn huyên vài câu, sau đó đề tài bắt đầu chuyển qua động thái lớn gần đây nhất của ngân hàng, đó chính là phát hành tiền giấy, đây cũng là đề tài mà khoảng thời gian gần đây bọn họ thường xuyên nhắc tới.
Lại nói tiếp ngay từ đầu khi Tào Tung thành lập ngân hàng, kinh thành cũng đã có cửa hàng tiền mà thương nhân lớn Tứ Xuyên thành lập, mà những cửa hàng tiền này lại có quyền phát hành tiền giấy, cũng là giao tử được lưu thông trên thị trường ngày trước. Tuy nhiên nghiêm túc mà nói, giao tử không hề được xem là một loại tiền giấy chân chính, một là giao tử được phát hành không thống nhất, các cửa hàng tiền đều có giao tử của riêng mình, tuy rằng có thể đổi với nhau, nhưng lại tương đối phiền toái, hơn nữa số lượng phát hành của giao tử cũng tương đối nhỏ, ngoại trừ Tứ Xuyên, cũng chỉ có kinh thành, Lạc Dương và một vài thành thị phồn hoa mới có lưu thông, đại đa số những khu vực khác đều không thể lưu thông giao tử, thậm chí rất nhiều người ngay cả giao tử là gì cũng không biết.
Sau này Tào Tung dưới sự chỉ điểm của Triệu Nhan thành lập ngân hàng, lúc bắt đầu mượn cuộc chiến diệt Hạ, khiến cho những tướng sĩ thu được nhiều chiến lợi phẩm nguyện ý gửi tiền tài vào ngân hàng, mà ngân hàng thì giao đơn gửi tiền hoặc đơn gửi vật cho họ, những biên lai này có một số là có ký danh, đương nhiên là không thể lưu thông, nhưng cũng có biên lai không có ký danh, hơn nữa phần lớn là đơn gửi tiền, những biên lai không ký danh này có thể lưu thông, có một vài đặc thù của tiền giấy, nhưng nó vẫn không thể xem như một loại tiền giấy chân chính.
Sau này, cùng với sự phát triển của ngân hàng, nghiệp vụ gửi tiền không ký danh càng ngày càng hưng thịnh, thậm chí biên lai gửi tiền không ký danh của Ngân hàng Đại Tống đã trở thành một trong những giao dịch thường thấy nhất trên thương trường, vì thế Tào Tung từng đề nghị phát hành tiền giấy, chỉ có điều Triệu Nhan cho rằng lúc đó thời cơ chưa đến, uy tín của ngân hàng trên phương diện tài chính vẫn chưa được gây dựng cho nên không đồng ý, sau lại gặp phải Triệu Húc thi hành biến pháp, ngân hàng cũng bị phái biến pháp nắm trong tay, Tào Tung trong cơn tức giận cùng Triệu Nhan đi về phía nam, chuyện về tiền giấy tự nhiên cũng không có người nào đề cập đến nữa.
Mấy năm trước Triệu Nhan trở về, Tào Tung cũng một lần nữa chưởng quản ngân hàng, chẳng qua là khi đó ngân hàng bị phái biến pháp khiến cho nguyên khí bị tổn thương nặng nề, trải qua mấy năm nay nghỉ ngơi lấy sức cuối cùng mới khôi phục lại cảnh thịnh vượng năm đó, hơn nữa ngân hàng thành lập cũng đã mười mấy năm rồi, chỉ cần là châu phủ gần như đều có chi nhánh của ngân hàng, thuế của các địa phương, bổng lộc của quan viên, chi tiêu của triều đình vân vân, gần như đều là do ngân hàng chi, điều này cũng giảm bớt tình hình cắt xén ở khâu trung gian, cho nên khái niệm ngân hàng cũng đã từ lâu ăn sâu vào lòng người.
Dưới tình huống như vậy, Tào Tung cho rằng thời cơ phát hành tiền giấy đã chín muồi, cho nên nhiều lần nhắc tới với Triệu Nhan, Triệu Nhan sau khi trải qua điều tra và suy xét cẩn thận, cuối cùng cũng đồng ý phát hành tiền giấy, hiện tại Ngân hàng Đại Tống bên kia đã bắt đầu khẩn trương trù bị, Tào Tung cũng thường xuyên thảo luận với Triệu Nhan một vài chi tiết liên quan đến tiền giấy.
- Tam đệ, nếu tiền giấy được phát hành, như vậy tiền đồng của Đại Tống chúng ta có phải là sẽ rút khỏi thị trường hay không, dù sao hàng năm chỉ riêng đúc tiền thôi cũng đã tiêu hao một lượng lớn đồng, hơn nữa công nghệ đúc tiền cũng hết sức phức tạp, các quốc gia xung quanh cũng đều thích cất trữ tiền đồng của Đại Tống chúng ta, cho nên ta cảm thấy không bằng liền trực tiếp ngừng lại, lấy tiền giấy thay thế toàn bộ.
Lúc này Tào Tung bỗng nhiên đề nghị.
Tuy nhiên Triệu Nhan nghe thấy lời của y lại lắc đầu nói:
- Tuy rằng công nghệ chế tác tiền đồng hơi phức tạp, tiêu hao cũng có chút lớn, tuy nhiên mấy năm nay kỹ thuật đúc của Đại Tống chúng ta tiến bộ rất nhanh, đặc biệt là máy hơi nước đã đưa vào sử dụng trong thực tế, học viện Truy Nguyên bên kia có người đang nghiên cứu đưa máy hơi nước ứng dụng trong nghề đúc, đúc tiền đương nhiên càng không thành vấn đề, cứ như vậy, đúc tiền sẽ trở nên vô cùng đơn giản, hơn nữa hình thức cũng càng thêm mỹ quan thống nhất, phí tổn cũng sẽ càng thêm giảm, hơn nữa tiền đồng lưu thông nhiều năm như vậy, dân chúng cũng thừa nhận nó nhiều hơn, nếu lập tức huỷ bỏ cũng có chút đáng tiếc, cho nên ta thấy vẫn là giữ lại tiền đồng, xem như một cách bổ sung cho tiền giấy.
- Giữ lại tiền đồng cũng được, tuy nhiên ta cảm thấy vẫn nên làm thêm tiền giấy một văn, như vậy mỗi một tờ tiền giấy một văn được phát hành, liền có thể đúc ít đi một tiền đồng, tính ra thì tiết kiệm không ít phí tổn.
Tào Tung lúc này lại đề nghị, từ khi ngân hàng quy nhập vào triều đình Đại Tống, việc đúc tiền cũng được giao cho ngân hàng quản hạt, Tào Tung vẫn luôn cảm thấy đúc tiền đồng quá mức tiêu hao nhân lực và vật lực, cho nên vẫn luôn muốn cắt giảm phí tổn.
- Như vậy lại càng hay, vậy thì lại làm thêm tiền giấy một văn, để mọi người tự mình lựa chọn.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng vô cùng đồng ý nói, một đồng của hậu thế cũng đồng dạng có hai loại là tiền đồng và tiền giấy, vừa rồi không ngờ hắn lại quên đi mất.