Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 896: Qua nhien cu tuyet



Chuong 898

Doi voi de xuat ket minh Lieu Tong cung nhau chong nguoi Nữ Chan, Gia Luật Tuấn cũng không trả lời ngay, chỉ an bài Chương Đôn và sứ đoàn đến dịch trạm, gã cần suy xét vài hôm trước khi ra quyết định, chuyện này cũng dễ hiểu nên Chương Đôn dâng lên chút lễ vật liền cùng sứ đoàn về nghỉ ngơi.

Sau khi Chương Đôn ra ngoài, Gia Luật Tuấn ngự trên ngai vàng suy tính chốc lát quay sang hỏi Gia Luật Ất Tân bên cạnh:

- Ngụy vương ngươi cảm thấy việc này có đáng tin không?

- Chuyện này ...

Gia Luật Ất Tân trầm ngâm vắt óc suy luận:

- Khởi bẩm Bệ hạ, lão thần cũng chưa rõ, theo lẽ thường Đại Tống nên cao hứng khi người Nữ Chân quật khởi, dù sao chúng ta mới là địch nhân lớn nhất của bọn họ, nay ta thêm một địch nhân, vậy tương đương với việc Đại Tống thêm một trợ thủ, sao bọn họ có thể liên hợp với chung ta tiêu diệt trợ thủ của họ được chứ?

Đúng, ta cũng nghĩ như ngươi, dù xem xét thế nào Đại Tống cũng không nên xem người Nữ Chân như một mối uy hiếp, nhưng bọn họ đột nhiên đề nghị kết minh cùng tiêu diệt người Nữ Chân là ý gì?

Gia Luật Tuấn lại chau mày nói.

- Điều này thần cũng nghĩ không thông, trừ phi là .. "

Nghĩ tới đây, Gia Luật Ất Tân chợt nghĩ tới một chuyện, dù lão ta độc ác nhưng cũng là một kẻ có năng lực, nếu không sao leo lên vị trí này được, lại thấy lão lắc đầu nói:

Ý tưởng này quá hoang đường, Đại Tống không có nang lực đó!

- Cái gì không có, ngươi đang nghĩ tới điều gì?

Gia Luật Tuấn nhìn Gia Luật Ất Tân lắc đầu liền hỏi, đối với triều chính mấy năm nay toàn ỷ lại vào tên gian thần này khiến đầu óc gã càng ngày càng lười biếng.

Nghe Gia Luật Tuấn hỏi, Gia Luật Ất Tân mới do dự mở lời:

- Khởi bẩm Bệ hạ, nếu Đại Tống cùng ta thật tâm kết minh tiêu diệt người Nữ Chân, chỉ có khả năng là họ tin rằng người Nữ Chân trong khoảng thời gian ngắn sẽ tiêu diệt Liêu quốc sau đó lại hóa thành nỗi uy hiếp to lớn với Đại Tống, nhưng chuyện này thật khó tin, lấy thực lực Đại Liêu ta, nói chi người Nữ Chân bé nhỏ, dù Đại Tống muốn đả bại chúng ta cũng phải trả cái giá rất lớn.

Gia Luật Tuấn nghe Đại Liêu bị tiêu diệt liền nhíu mày, trong lòng không chút thoải mái, nhưng nghe tiếp gã cũng tán đồng:

Đúng, ý tưởng này quá kỳ lạ, dù người Nữ Chân có uy hiếp chúng ta nhưng đó chẳng đáng gì, lần này Đại Tống lại chạy tới liên minh quả là có dụng tâm kín đáo.

- Bệ hạ có ý là ...

Gia Luật Ất Tân sớm đã nhìn thấu tính tình của Gia Luật Tuấn, thấy trong lời hắn ta nói như có ý gì đó.

- Người Nữ Chân không có khả năng uy hiếp Đại Tống, ngược lại là họa biên cương Liêu quốc, tuy là Triệu Nhan và Hoàn Nhan bộ lạc có tư thù nhưng hắn ta không phải loại người lấy việc công trả thù riêng, đây chính là cái bẫy của Đại Tống, ngoài mặt muốn cùng tiêu diệt người Nữ Chân nhưng thực chất đã cũng câu kết, đợi chúng ta xuất binh tấn công người Nữ Chân trước, ở đằng sau Đại Tống đâm một đao, tiến lui đều khó, không chừng chính là họa mất nước!

Chỉ thấy Gia Luật Tuấn lúc này thần sắc ngưng trọng nói.

- Chuyện này ... Vô cùng có khả năng!

Gia Luật Ất Tân nghe xong cũng sửng sốt, khiếp sợ nói, tuy rằng không có chứng cứ nhưng trong những chuyện này, chỉ cần suy đoán cũng đủ rồi.

- Nếu sự thật là vậy thì ta không thể đáp ứng, nhưng cũng không thể cự tuyệt ngay, không chừng lại chọc giận Đại Tống. Nếu không may bọn họ lại cùng người Nữ Chân liên hợp câu kết hai mặt giáp công ... Thật phiền toái!

Gia Luật Tuấn ánh mắt lóe tinh quang, bởi vì nguy cơ mất nước khiến đầu óc gã vô cùng thông suốt, dường như lại có dáng vẻ anh minh thần vũ của nhiều năm trước.

Bệ hạ anh minh, lao than nghĩ nen tạm thời lừa gạt sứ đoan Đại Tống, sau này dù cự tuyệt hay đồng ý đều có nhiều thời gian suy xét.

Gia Luật Ất Tân cũng gấp gáp đồng ý, trong lòng lại mừng thầm, chỉ cần đem chuyện này kéo dài thêm chút, sứ đoàn Đại Tống không biết chuyện gì ắt cần hỏi thăm lão, lúc đó dù sự việc thành bại, lão ta cũng lời một phần lễ bái, lão là ai hứ, chính là đệ nhất hồng nhân bên cạnh Gia Luật Tuấn đấy, ở Liêu quốc muốn làm gì cũng phải thông qua lão.

Trên thực tế Gia Luật Ất Tân đoán đúng rồi, Chương Đôn là kẻ thông minh, sau hôm đó liền tự mình mang lễ vật bái phỏng lão, lễ vật càng dày nặng, vì y cũng biết Gia Luật Tuấn nào có để ý chính sự, đại sự triều đình đều giao cho Gia Luật Ất Tân xử lý, mà cái tên gian thần tham lam này nếu không cho lão ăn no, sự việc chắc chắn không thành.

Đối với sự thăm hỏi của Chương Đôn, Gia Luật Ất Tân vô cùng nhiệt tình, dù biết chuyện kết minh là không thể nào nhưng không ngại nhận lễ vật, dù sao thì Chương Đôn cũng không trông cậy vào những thứ lễ vật này mà lập tức thành công, ngu sao mà không bỏ túi riêng, huống chi Chương Đôn chính là người hào phóng, san hô đỏ cao bốn trượng có mười sáu nhành, ngoài ra còn có trân châu, bảo thạch, trang sức đều là vô giá, dù Gia Luật Ất Tân là kẻ phú khả địch quốc nhưng nhìn những thứ này cũng coi như là mở rộng tầm mắt, càng vô cùng hâm mộ Đại Tống tài nguyên dồi dào.

Những lễ vật này Gia Luật Ất Tân khẳng định sẽ nhận lấy, nhưng đối với chuyện kết minh chỉ tỏ vẻ sẽ hỗ trợ còn thành hay không là do Gia Luật Tuấn có thái độ gì, đây cũng là lời nói thật, đối với việc này Chương Đôn cũng không thể nói gì, nên sau lão còn bày tiệc rượu khoản đãi sứ đoàn uống tới nửa đêm mới cho người đưa bọn họ trở về nghỉ ngơi.

Mấy ngày kế đó, đám người Chương Đôn vẫn chờ đợi kết quả việc kết minh tuy nhiên Gia Luật Tuấn bên kia vẫn chậm chạp không có tin gì, Chương Đôn y cũng không nóng nảy, vì y biết chuyện này Liêu quốc ắt hoài nghi, không thể quyết định trong thời gian ngắn ngủi là chuyện bình thường, nhân dịp này y cũng đi vài vòng kinh thành thu thập các loại tình báo một chút mới được.

Cũng chính vì vậy nên trong khoảng thời gian này, Chương Đôn bắt đầu cố ý đi lên kinh thành chung quanh thăm hỏi, chỉ cần là đại thần trọng yếu Liêu quốc y đều bái phỏng, còn thông qua Tiêu Ngột Nạp bái kiến thái tử Gia Luật Diên Hi, trước đây khi y vào thành chính Gia Luât Diên Hi nghênh đón cũng xem là có duyên gặp gỡ qua.

Gia Luật Diên Hi năm nay mới mười lăm chính là tuổi thích đùa nghịch, mẹ của cậu ta chính là Hoang Hậu Tiêu Thị nên cậu ta đương nhiên chính là thái tử, chẳng qua thái tử này không màng đọc sách chỉ thích chơi đùa, còn Chương Đôn y khi còn trẻ cũng là một nhân vật phong lưu, chọi gà, chọi chó linh tinh này nọ càng tinh thông, hơn nữa càng uyên bác trong học thức, nói năng không tầm thường, nhanh chóng cùng Gia Luật Diên Hi kết thân, ngày ngày cùng nhau hết sức tiêu dao.

Tuy nhiên Chương Đôn không vội mà Gia Luật Tuấn lại có chút sốt ruột, vì thái tử Gia Luật Diên Hi vốn là kẻ càn rỡ, nào có bộ dạng thái tử, mỗi ngày cùng Chương Đôn du ngoạn vui đùa học thêm nhiều trò gian trá của Đại Tống, kết quả làm kinh thành huyên náo không ngày nào yên, trên triều còn có tấu chương thái tử quá càn quấy khiến dân chúng than trời khóc đất.

Thấy chuyện như vậy, Gia Luật Tuấn càng không muốn gặp lại Chương Đôn, đúng là tai họa nhưng gã không thể cấm cản họ giao tiếp, hết cách đành triệu kiến Chương Đôn sớm trả lời chuyện kết minh, thuận tiện đuổi y mau chóng về nước.

- Thần tham kiến Bệ hạ!

Chuơng Đon vừa vao lien hưong Gia Luat Tuan hanh lễ, cung như lần trước trong đại điện không chỉ có Gia Luật Tuấn, mà Gia Luật Ất Tân cũng ở nơi này!

- Bình thân!

Gia Luật Tuấn nhìn một cái rồi miễn lễ, gã càng khẳng định rằng Chương Đôn tiếp cận con mình dụ dỗ nó càn quấy để ép buộc mình ra quyết định.

Đối mặt sự lãnh đạm này, Chương Đôn mặt không đổi sắc mở miệng hỏi:

- Bệ hạ, không biết với đề xuất của Đại Tống người có suy nghĩ như thế nào, nếu không dị nghị, hạ thần có thể đại biểu Đại Tống cùng quý quốc thảo luận chi tiết kết minh!

- Đúng vậy, Đại Liêu nắm giữ trăm vạn binh, thêm các tiểu bộ lạc có hơn vạn người nữa, trẫm có thể tự quyết được, đối với hảo ý của Đại Tống ta đây ghi nhớ trong lòng.

Gia Luật Tuấn ra vẻ việc nhẹ nhàng qua loa mà trả lời, giống như trong mắt gã bộ lạc Hoàn Nhan chẳng là cái gì vậy.

Chương Đôn nghe những lời này cung thầm than thở, kỳ thực y đã dự cảm được chuyện không tốt, quả nhiên đối phương thật sự không đồng ý, chỉ có thể dùng chiêu cuối cùng để xoay chuyển thôi. Nghĩ tới đây, Chương Đôn liền từ trong tay áo lấy ra một phong thư:

- Bệ hạ, đừng vội quyết định, ta còn một phong thư của cố nhân muốn trình lên cho Bệ hạ!

— QUẢNG CÁO —