Gia Luật Tuấn tưởng rằng trực tiếp cự tuyệt đề nghị kết minh với Đại Tống thì chuyện này coi nhưng kết thúc, không ngờ trong lúc cuối Chương Đôn đưa ra một lá thư của bạn cũ, mà người có thể xem là bạn cũ với gã ở Đại Tống chỉ có hai người, một là Triệu Húc đã qua đời, hai là Triệu Nhan và vị tỷ tỷ Gia Luật Tư, lẽ nào bọn họ cùng viết thư chăng?
Nghĩ tới nghĩ lui gã cho người đem thư trình lên, chỉ thấy trong thư viết "Gia Luật huynh thân khải" mà góc trái còn mấy hàng chữ nho nhỏ "Đệ: Triệu Nhan", ắt đây là do Triệu Nhan viết hơn nữa còn là một phong thư với tư cách cá nhân mới dùng từ “huynh, đệ" thân thiết như thế.
Nhìn phong thư trong tay, trên mặt Gia Luật Tuấn thần sắc hết sức phức tạp, trước đây khi cùng Triệu Nhan gặp gỡ, chẳng qua cảm thấy đối phương bác học, đa tài, tính tình đơn thuần chẳng có chút tâm cơ, nhưng sau này lại thấy hắn cùng Triệu Húc quậy Liêu Quốc đến long trời lở đất, thiếu chút nữa làm Gia Luật Trọng Nguyên đoạt mất ngôi vị hoàng đế.
Vất vả lắm mới ổn định lại thế cục quốc nội, nhưng Đại Tống lấy thế lôi đình vạn quân tiêu diệt Tây Hạ, trong đó chủ yếu là dùng hỏa dược Triệu Nhan phát minh, sau đó ngày càng hưng thịnh, đương nhiên Triệu Nhan không thoát khỏi quan hệ trong đó, lại nói về cuộc chiến Yến Vân, Triệu Nhan tự mình mang binh đánh tới đô thành, làm cho gã phải ký kết hiệp ước Loan Hà, đó cũng là lần thứ hai gã nhìn thấy Triệu Nhan, so với nhiều năm trước, Triệu Nhan càng thành thục hơn, cũng chỉ có Triệu Nhan mới khiến việc Triệu Húc phạm sai lầm được bù lại, dù là lúc Triệu Húc bệnh nặng, thế cục Đại Tống vẫn vô cùng vững vàng.
Nghĩ đến chuyện này Gia Luật Tuấn bỗng nhiên có cảm giác hâm mộ Triệu Húc, vì sao bên cạnh mình chẳng có huynh đệ nào tài cán lại hết lòng như Triệu Nhan, nhưng nói đi nói lại Triệu Nhan cũng chính là tỷ phu của mình, nếu nghĩ cách cho hắn ở lại Liêu Quốc thì quá tốt, nhưng chuyện đó vốn là không thể nào.
Nhìn phong thư trong tay hơn nửa ngày, Gia Luật Tuấn thở dài rồi xé phong thư ra xem, bên trong có vẻ rất dày chừng mười mấy tờ. Khi đọc tờ đầu tiên, Gia Luật Tuấn cũng sửng sốt, bởi vì trên tờ giấy lụa là nét chứ thanh tú mà gã hết sức quen thuộc, chính là bút tích của tỷ tỷ Gia Luật Tư.
Dù là tỷ đệ cùng cha khác mẹ nhưng quan hệ giữa Gia Luật Tư và Gia Luật Tuấn lại rất tốt, lúc vị tỷ tỷ này mất tích gã cũng hết sức đau lòng, sau này mới biết bị Triệu Nhan lừa gạt đến Đại Tống, trong lòng hết căm tức lại lo lắng nàng chịu ủy khuất, hơn nữa vì thân phận của hai người đặc biệt nên không tiên liên lạc qua lại, chỉ có lần đó ký kết hiệp ước Loan Hà với Triệu Nhan mới nhận được một lá thư của Gia Luật Tư, không nghĩ qua nhiều năm rồi, lại nhận được phong thứ hai.
Gã liền nghiêm túc đọc đọc lá thư tỷ tỷ viết cho mình, đầu tiên thư viết về tình huống của mấy người con của nàng, đều tốt lắm, sau đó là một số việc lặt vặt, tuy không nói rõ nhưng từ những dòng chữ của tỷ tỷ có th cảm nhận được, tỷ ấy cùng Triệu Nhan sống rất hạnh phúc, điều này cũng làm gã an lòng thở ra.
Thật vất vả đọc hết lá thư, cuối cùng lại thấy một tờ tín chỉ, nhìn thấy chữ viết Gia Luật Tuấn liền chau mày, đây là do Triệu Nhan viết, dù Triệu Nhan bác học đa tài nhưng chữ viết thì ... quá xấu. Lúc trước khi ký kết hiệp ước Loan Hà, gã đã có ấn tượng sâu đậm về nét chữ của Triệu Nhan, hiện giờ đã nhiều năm như vậy rồi, chữ của Triệu Nhan mặc dù có cải thiện một chút nhưng vẫn quá xấu.
Triệu Nhan dù chữ viết xấu nhưng lại viết rất tinh tế, nội dung ngắn gọn, có điều Gia Luật Tuấn xem xong nội dung, vẻ mặt căm túc vỗ mạnh lá thư lên bàn kêu ầm một tiếng.
Thư của Triệu Nhan hết sức đơn giản, cũng chả khách sáo gì, trực tiết viết luôn: Gia Luật huynh, nếu huynh nhìn thấy phong thư này, chắc là đã cự tuyệt việc kết minh cùng Đại Tống, ta rất tiếc nuối, nhưng dù huynh tin hay không, bộ lạc Hoàn Nhan dù thế nào ta đây nhất định sẽ tiêu diệt, còn thế lực Liêu Quốc các người thế nào ta càng rõ ràng hơn, chỉ sợ toàn bộ phía bắc Liêu quốc đã bị bộ lạc Hoàn Nhan uy hiếp rồi, nếu các người đã không thể khống chế bộ lạc Hoàn Nhan ta chỉ còn có thể đi nước cờ cuối cùng. Chỉ cần bộ lạc Hoàn Nhan cướp lấy Hoàng Long phủ, quân đội Đại Tong ta se tien về bac, cung bộ lạc Hoan Nhan nam bắc giáp công Liêu Quốc, tới lúc ấy Gia Luật huynh ngàn vạn lần đừng trách ta không niệm tình cố nhân.
Dù trong thư từng chữ đều rất khách khí nhưng cũng dày đặc uy hiếp, đặc biệt là câu "cùng bộ lạc Hoàn Nhan nam bắc giáp công Liêu Quốc" làm Gia Luật Tuấn càng căm tức và sợ hãi, Triệu Nhan ở Đại Tống uy lực lớn như thế nào, nói được là làm được, chỉ một tộc người Nữ Chân đã khiến Liêu Quốc sứt đầu mẻ trán, nay lại thêm Đại Tống tấn công thêm nữa, chỉ sợ Liêu quốc bọn họ thực sự sẽ lâm vào cảnh nước mất nhà tan rồi.
Nhìn Gia Luật Tuấn phẫn nộ, Chương Đôn cũng không thấy quá bất ngờ, thực sự thì thư của Triệu Nhan y sớm đã xem qua, nếu như Gia Luật Tuấn đồng ý kết minh thì thư đưa tới tay Gia Luật Tuấn sẽ chỉ có thư của công chúa Liêu quốc, nhưng luc trước y cung som cảm giác Liêu Quốc sẽ cự tuyệt nên đầu tiên bỏ thêm thư của Triệu Nhan vào, dù chỉ là tờ giấy mong manh nhưng nội dung cũng đủ để chọc giận vị đế vương này, nếu không phải người đảm lược hơn người, chỉ sợ căn bản nào dám giao phong thư này cho Liêu vương.
- Bệ hạ, Việt vương điện hạ viết gì ngài đã xem xong, có cảm giác gì?
Chỉ thấy Chương Đôn bỗng khom người thi lễ, vô cùng lớn mật lên tiếng, Gia Luật Tuấn đang trong lúc tức giận, dù y là sứ tiết Đại Tống nhưng nếu chẳng may Liêu vương thẹn quá hóa giận, không chừng thật sự sẽ chém cả sứ tiết luôn ấy chứ.
- Ngươi ... đang uy hiếp trẫm sao?
Gia Luật Tuấn híp mắt nhìn Chương Đôn gằn từng tiếng, sau khi lên ngôi, ngoại trừ lần ký kết hiệp ước Loan Hà chỉ có Triệu Nhan dám nói điều kiện với gã, còn lại chưa ai dám bức bách gã.
Đối diện với ánh mắt cùng uy thế của một vị đế vương, nếu là người bình thường chắc đã sợ tới mức không dám lên tiếng, nhưng Chương Đôn y lại là kẻ gan dạ hơn người, chẳng hề nao núng mà còn ngẩng đầu thản nhiên cùng Gia Luật Tuấn đối mặt.
Nhìn Chuong Đon than nhiên như the, vẻ mat Gia Luat Tuan biến ảo may lần, thậm chí còn có ý tưởng chém y một lần cho thống khoái, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng phẫn nộ, Liêu quốc hôm nay chẳng còn như xưa, Đại Tống cũng chẳng còn tùy ý cho bọn họ bày bố, khi nhục, nếu gã dám giết Chương Đôn, nói không chừng chiến tranh lại xảy ra liên tiếp, lúc ấy ắt sẽ mất nước.
Nghĩ đến chuyện đó, lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng Gia Luật Tuấn, ánh mắt hung tợn chằm chẵm nhìn Chương Đôn, một hồi lâu mới khàn khàn lên tiếng:
- Chuyện này quan hệ trọng đại, ta cần có thời gian suy nghĩ thêm một chút!
- Một khi đã như thế, hạ thần xin cáo lui, chờ Bệ hạ có sự lựa chọn hạ thần lại bái kiến!
Chuong Don liền thi lễ, y tuy gan dạ sang suốt hơn người nhưng cung hiểu đạo lý, hôm nay cũng kích động Gia Luật Tuấn nhiều rồi, nếu còn làm quá người thiệt chỉ là mình.
Đợi Chương Đon lui xuống, Gia Luat At Tân canh đó cũng lập tức xoay qua
hỏi:
- Bệ hạ, không biết sứ tiết Đại Tống đã đưa Bệ hạ phong thư gì, khiến Bệ hạ tức giận như vậy?
Đối với Gia Luật Ất Tân, Gia Luật Tuấn vô cùng tín nhiệm liền đưa thư cho lão:
- Ngụy vương cũng xem qua một chút, Đại Tống đúng là ngày càng khoa trương, dám trắng trợn uy hiếp trẫm!
Gia Luật Ất Tân hết sức tò mò tiếp nhận thư sau đó nghiêm túc nhìn lại, thấy phong thư tràn đầy uy hiếp, qua một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói:
- Triệu Nhan thật là lợi hại, hắn đang bức chúng ta phải kết minh cùng Đại Tống!
- Ngụy vương cũng đã xem qua, đừng chỉ cảm khái, mau nghĩ ra đối sách mới được!
Gia Luat Tuan nghe Gia Luat At Tan khen ngợi Triệu Nhan không khỏi cảm thấy bực mình. Vốn dĩ vừa đọc xong thư của tỷ tỷ, gã vẫn còn rất có hảo cảm với Triệu Nhan, không ngờ sau đó hắn liền làm cho mình bực bội tới mức hận không thể xé nát hắn cho xong.
- Chuyện này ...
Nghe Gia Luật Tuấn bảo mình nghĩ đối sách, Gia Luật Ất Tân tỏ vẻ khó xử, hồi lâu mới cười khổ:
- Bệ hạ, Triệu Nhan hắn ta dùng dương mưu đường đường chính chính ép ta hoặc kết minh cùng Đại Tống cùng bọn họ quét sạch bộ lạc Hoàn Nhan, hoặc chúng ta không kết minh với Đại Tống nhưng vẫn phải tiếp tục áp chế người Nữ Chân, ít nhất không để bọn chúng chiếm lấy Hoàng Long phủ, nếu không Đại Tống chỉ huy quân lên phía bắc, Đại Liêu ta hai tuyến đều tác chiến, chẳng bao lâu sẽ mất nước mà thôi!
- Trẫm sao không biết dương mưu của hắn chứ, nhưng cũng phải có phương pháp phá giải chứ!
Nghe Gia Luat Ất Tân nói, chỉ thấy Gia Luật Tuấn trừng mắt giận.
- Bệ hạ bớt giận, lão thần ngu ngốc không nghĩ ra cách xử lý!
Thấy Gia Luật Tuấn tức giận, Gia Luật Ất Tân cũng có chút kinh sợ khom người nói, từ mấy năm nay đắc thế đây là lần đầu bị Gia Luật Tuấn giáo huấn, khiến lão càng hướng về Triệu Nhan nơi xa mà oán niệm mấy phần.
- Hừ!
Thấy quan thần Gia Luật Ất Tân mà mình coi trọng nhất cũng bó tay, Gia Luật Tuấn càng thêm bực tức, vung tay áo rời đi, bỏ lại Gia Luật Ất Tân cười khổ một mình, sau một lát lão cũng lắc đầu, một mình rời khỏi.
Đối với hành động bất thường tấn công Trường Xuân Châu, Liêu quốc cũng không thể ngồi nhìn, lúc đó Gia Luật Ất Tân lại không vừa mắt Tiêu Nham Thọ, mà Tiêu Nham Thọ lại ỷ vào quân công trên triều đình không cho Gia Luật Ất Tân mặt mũi, thừa dịp này, Gia Luật Ất Tân liền phái Tiêu Nham Thọ trấn thủ Hoàng Long phủ thành, tránh đợt tấn công lần thứ ba của bộ lạc Hoàn Nhan.
Lại nói sau khi Gia Luật Nhân Tiên chết, Liêu Quốc lại không có xuất hiện một nhân tài nào lãnh binh đánh trận, chỉ còn Tiêu Nham Thọ có vài phần cái tài của vị đại tướng, từ khi y trấn thủ Hoàng Long phủ thành, mấy lần đánh lui quân của bộ lạc Hoàn Nhan tiến công, nhưng vì Gia Luật Ất Tân mấy lần kéo chân y trên triều đình, giờ đây Tiêu Nham Thọ như nỏ mạnh hết đà, nếu người Nữ Chân lại tiến công Hoàng Long phủ lần nữa, chắc sexc hính là ngày y tận trung với Liêu quốc mất thôi.
Đã biết chuyện Tiêu Nham Thọ, Chương Đôn thầm mắng Gia Luật Ất Tân thành sự không đủ, bại sự có thừa, nếu Tiêu Nham Thọ thật sự binh bại thân vong, Hoàng Long phủ lại rơi vào tay người Nữ Chân, mà A Cốt Đả đã rút kinh nghiệm từ nhiều bài học trước, đã bắt đầu hấp thu lực lượng khác để bồi dưỡng lực lượng của mình, đến lúc ấy lấy Hoàng Long phủ làm căn cứ khuếch trương thế lực, không cần vài năm, Liêu quốc vốn đã mục nát không chịu nổi sẽ ngã dưới mũi đao của người Nữ Chân cho coi.
Nghĩ đến chuyện này Chương Đôn cũng có chút gấp gáp, lại lo lắng nếu kéo dài, phía bên Hoàng Long Phủ kia lại phát sinh biến cố gì đó, muốn áp chế người Nữ Chân quật khởi cang khó khăn, nhưng Gia Luật Tuấn lúc này lại chậm chạp không chịu tiếp kiến y, Chương Đôn cũng đành bó tay.