Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 912:  Cũng chính bởi vì lo lắng



“Chạy chạy chạy…” Ngô Khất Mãi toàn thân nằm sấp chặt ở trên ngựa, trong lòng cũng chỉ còn lại có một ý niệm đó, đạn pháo quân Tống thỉnh thoảng rơi xuống nổ ở bên cạnh gã, kỵ binh Nữ Chân bên cạnh gã cũng lần lượt ngã xuống, chỉ còn có chân cụt tay đứt va vào trên người gã, nhưng Ngô Khất Mãi cũng không chớp mắt, hiện tại gã chỉ muốn nhanh chóng xông ra khỏi nơi địa ngục trần gian này. 

 “Đoàng…” Tuy nhiên lần này vận khí của Ngô Khất Mãi hiển nhiên không tốt lắm, ngay khi gã giục ngựa chạy như điên, bỗng nhiên chỉ nghe thấy sau lưng một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó một sức lực mạnh không gì sánh kịp vọt tới, làm gã và chiến mã lập tức trượt đi trên mặt đất, tuy rằng gã dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa trong nháy mắt rời khỏi yên ngựa, nhưng vẫn bị con chiến mã to lớn đụng phải một chút, hơn nữa lúc rơi xuống đất vừa vặn đầu va vào đất, kết quả gã chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trên người cũng đau nhức vô cùng, ngay sau đó ý thức cách gã càng ngày càng xa, cuối cùng không biết gì nữa. 

 Cùng lúc đó, trên tường thành Khai Châu quân Liêu nhìn thấy người Nữ Chân bị lửa đạn Đại Tống bao phủ, đang vui mừng khôn xiết, đồng thời, lại xảy ra một hồi cãi vã. 

 - Thái tử điện hạ, chủ lực người Nữ Chân đã bị hỏa khí Đại Tống đánh loạn lên, hơn nữa nhìn phương hướng bọn chúng chạy trốn, nhất định là muốn đi tới đại doanh thành tây, mạt tướng nguyện dẫn một đội ngũ ra khỏi thành, ở thành tây phục kích đội tàn binh người Nữ Chân, đến lúc đó nhất định sẽ có thể thu được toàn thắng! 

 Lúc này chỉ thấy Tiêu Địch Liệt tuổi trẻ khí thịnh đứng ra thỉnh cầu Gia Luật Diên Hi, quân Tống đã đánh cho người Nữ Chân tàn phế, nếu bọn họ không nắm bắt cơ hội này, chỉ sợ những tướng lĩnh Đại Tống đó đều sẽ cười nhạo quân Liêu bọn họ không có tài cán gì. 

 - Không thể được, chủ lực người Nữ Chân tuy rằng bị đánh tan nhưng ta thấy thương thế của bọn hắn cũng không giống như là quá lớn, mặt khác thành tây và thành bắc đều có năm trăm kỵ binh Nữ Chân, hai đội kỵ binh này nhất định sẽ tiếp ứng tàn binh người Nữ Chân, nếu lúc này chúng ta ra khỏi thành, nói không chừng sẽ lâm vào thế trước sau đều có địch của người Nữ Chân. Đến lúc đó sẽ chỉ tăng thêm thương vong! 

 Lúc này chỉ thấy một lão tướng hơn năm mươi tuổi đứng ra nói, người này chính là Gia Luật Sở Luật tướng canh giữ thành Khai Châu, ông ta cùng với cha con Tiêu Nham Thọ luôn luôn bất hòa. Từ sau khi Tiêu Địch Liệt vào thành Khai Châu, vẫn bị ông ta chèn ép xa lánh. 

 - Gia Luật tướng quân. Ngài cũng dẫn binh nhiều năm, nên biết trên chiến trường cơ hội sẽ trôi qua tức thì, hiện tại chủ lực Nữ Chân bị đánh tan chính là cơ hội tốt để chúng ta tiêu diệt hoàn toàn đối phương, về phần người Nữ Chân thành tây và thành bắc chỉ cần phái một đội ngũ nữa kiềm chế bọn chúng là được, làm sao có thể lâm vào thế hai mặt giáp công? 

 Tiêu Địch Liệt nghe thấy lời mà Gia Luật Sở Luật nói lập tức thở phì phì cãi, kỳ thực khả năng bị người Nữ Chân giáp công không phải là không có. Nhưng hiện tại chủ lực người Nữ Chân đều bị đánh tan rồi, hai đội kỵ binh còn lại của Nữ Chân sau khi nhận được tin tức khẳng định lòng người hoang mang, căn bản không còn có tâm tư giằng co cùng bọn họ trên chiến trường. 

 - Hừ, chính là bởi vì lão phu lãnh binh nhiều năm, cho nên mới nhiều kinh nghiệm hơn chút so với một số nhóc con miệng còn hôi sữa, huống chi hiện tại tất cả đều lấy an toàn của Thái Tử làm trọng, nếu người Nữ Chân ngoài thành đã bị quân Tống đánh tan, chỉ sợ rất nhanh sẽ rút quân, chúng ta cũng không cần phải mạo hiểm ra khỏi thành nữa rồi! 

 Lúc này chỉ thấy Gia Luật Sở Luật mở miệng lần nữa nói, ông ta có thể làm đến vị trí hiện tại này, kỳ thực tất cả đều dựa vào Gia Luật Ất Tân đề bạt, bản lĩnh thật sự kỳ thật cũng không có gì đặc biệt, hơn nữa theo ông ta, chỉ cần có thể để Gia Luật Diên Hi bình an rời khỏi thành Khai Châu cũng đã là một công lớn rồi, cho nên căn bản không cần phải để ý tới người Nữ Chân ngoài thành. 

 Đối với cách nghĩ của Gia Luật Sở Luật, Tiêu Địch Liệt cũng có thể đoán được một ít, nhưng người Nữ Chân vốn chính là đại họa của Liêu quốc, vì những người Nữ Chân này cha con bọn họ đã tiêu hao hết tâm huyết, nhưng trước kia muốn quét sạch lại cũng không có hiệu quả nào, hiện tại không dễ gì mới có thể nắm lấy một cơ hội làm tổn thương nguyên khí của người Nữ Chân, dĩ nhiên y không chịu từ bỏ. 

 Tuy nhiên ngay khi Tiêu Địch Liệt vừa định nói nữa, chỉ thấy Thái Tử Gia Luật Diên Hi rốt cuộc tỏ thái độ: 

 - Được rồi, hai vị tướng quân không cần cãi nữa! Sau khi nói xong chỉ thấy Gia Luật Diên Hi dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Địch Liệt rồi nói tiếp: 

 - Tiêu Tướng quân. Ta thật ra cảm thấy Gia Luật tướng quân nói có lý, ngoài thành người Nữ Chân nhất định sẽ rút quân, chúng ta cũng không cần phải xuất binh nữa, hơn nữa lúc trước khi giao chiến với người Nữ Chân ở thành nam, chúng ta cũng tổn thất một bộ phận binh lực, các tướng sĩ còn lại cũng đã mỏi mệt không chịu nổi, bắt bọn họ xuất chiến nữa thì thật sự có chút ép buộc rồi! 

 - Nhưng... 

 Nhìn thấy đến kẻ thân là Thái Tử như Gia Luật Diên Hi không ngờ cũng thiển cận như thế, Tiêu Địch Liệt vốn định lên tiếng khuyên mấy câu nữa, nhưng lại không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ đành thất vọng thở dài một tiếng, đứng ở một bên không lên tiếng nữa, chỉ cảm thấy thất vọng đối với vị thái tử Gia Luật Diên Hi này, đặc biệt nghĩ đến ngày sau Gia Luật Diên Hi lên ngôi vị Hoàng đế, Đại Liêu sớm đã tràn đầy nguy cơ chỉ sợ lại càng thêm không có hi vọng rồi. 

 Trên chiến hạm Đại Tống pháo và nỏ pháo tuy rằng sắc bén nhưng tầm bắn cũng có hạn, huống chi người Nữ Chân cưỡi ngựa chạy như điên, cuối cùng vẫn có một nhóm người chạy trốn ra ngoài tầm bắn. Lúc Ngô Khất Mãi xuống ngựa, vốn cho là mình chết chắc rồi lại không ngờ rằng gã có thể mau chóng tỉnh lại, chỉ có điều lúc này gã lại cảm giác toàn thân đau nhức, đặc biệt sau lưng như nứt ra, ngựa xóc nảy lại đau đớn khó nhịn, khiến gã không kìm nổi kêu to lên. 

 - Yên tâm đi, vừa rồi ta xem qua thương thế của ngươi, hẳn là vẫn chưa chết được, tuy nhiên miệng vết thương sau lưng hơi lớn, máu chảy hơi nhiều, chỉ sợ phải mất thời gian thật dài mới có thể khỏe lại! 

 Đúng lúc này, Ngô Khất Mãi chợt nghe bên tai có người mở miệng nói, cho đến lúc này gã mới chợt phát hiện, mình lại bị người ôm ở trên ngựa, mà người ôm gã không ngờ là Ô Cốt Đột. 

 - Là ngươi đã cứu ta? Ngô Khất Mãi có chút kinh ngạc nói, vừa rồi khi gã ngã xuống ngựa cho dù là không có ngã chết, kỵ binh phía sau khẳng định cũng sẽ giẫm lên khiến gã thành thịt nhão, nhưng hiện tại gã hoàn toàn bình thường, cách giải thích duy nhất chính là sau khi gã ngã xuống ngựa đã được Ô Cốt Đột cấp cứu ngay lập tức, lúc này mới tránh được số mệnh khỏi bị giết chết. 

 - Đúng vậy, chúng ta dù sao cũng là đồng minh, hơn nữa ngươi chết rồi, bộ lạc Hải Tây chúng ta cũng không có biện pháp giải thích với đại ca ngươi! 

 Ô Cốt Đột lúc này nói, vẻ mặt cũng vô cùng dữ tợn, vừa rồi hỏa khí công kích, khiến gã lần đầu tiên cảm nhận được sự đáng sợ của hỏa khí người Tống, ngoài ra bộ lạc Hải Tây gã dẫn theo cũng tổn thất nghiêm trọng, chỉ một lát thậm chí đã có mấy trăm người ngã xuống trên chiến trường, những người khác cũng phần lớn mang theo thương tích, thậm chí ngay cả trên đùi của gã cũng bị một mảnh đạn khoét một lỗ hổng sâu, hiện tại toàn bộ trên bàn chân đều là máu tươi đầm đìa. 

 Nghe được Ô Cốt Đột nói vậy, Ngô Khất Mãi cũng không kìm được im lặng một chút, sau đó quay đầu nhìn nhìn xung quanh kỵ binh Nữ Chân đang thất kinh, vẻ mặt cũng càng thêm âm trầm, lúc này gã cũng bất chấp nỗi đau đớn trên người, lập tức ngồi thẳng dậy, sau đó cho sai người đưa tới một con ngựa, gã trực tiếp dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa kinh người nhảy đến trên con ngựa kia, điều này khi bình thường đối với gã mà nói căn bản là dễ như uống nước ăn cơm, nhưng bây giờ khiến gã đau đến mức trên mặt toát mồ hôi lạnh, trước mắt cũng biến thành một màu đen, thiếu chút nữa lại bất tỉnh nhân sự, nhưng cuối cùng gã vẫn cắn răng gắng gượng để vượt qua. 

 Khi chiến mã vừa đến đại doanh, thần kinh căng như dây đàn của Ngô Khất Mãi cuối cùng cũng được thả lỏng, ngay sau đó cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó lập tức ngã xuống. Thương thế của gã thật sự quá nghiêm trọng, đặc biệt miệng vết thương ở sau lưng lại chảy máu quá nhiều, vừa rồi trên ngựa gã đã dùng toàn bộ khí lực mà chống đỡ, hiện giờ về đến đại doanh rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi nữa. 

 Lần này Ngô Khất Mãi hôn mê suốt một ngày một đêm, tuy nhiên sau khi gã tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là phân phó người Nữ Chân triệt binh, mặt khác gã cũng không quên phái người đi thông báo cho đại ca A Cốt Đả của gã, hiện tại A Cốt Đả còn đang mai phục nửa đường, chuẩn bị phục kích viện quân của Liêu quốc, nhưng vì viện quân Đại Tống đến theo đường biển lại làm rối loạn tất cả bố trí của bọn họ, bởi vậy nhất định phải báo cho A Cốt Đả biết chuyện này, sau đó lại tính toán một lần nữa. 

 Đợi cho đại quân của Ngô Khất Mãi rút lui rồi, đám người Gia Luật Diên Hi trong thành Khai Châu tất cả cũng đều thở phào nhẹ nhõm, duy chỉ có Tiêu Địch Liệt bộ dạng lại rầu rĩ không vui, thậm chí còn tự giam mình ở trong phòng cả ngày buồn bã uống rượu, bởi vì rõ ràng có một cơ hội có thể làm suy yếu rất lớn thực lực của bộ lạc Hoàn Nhan, lại vì đám người thiển cận Gia Luật Diên Hi và Gia Luật Sở Luật mà lãng phí một cách vô ích. 

 Mặt khác càng làm cho Tiêu Địch Liệt thất vọng là biểu hiện của Gia Luật Diên Hi, từ trên người đối phương, y không nhìn thấy chút gì biểu hiện mà minh quân nên có, với thế cục không ổn định hiện tại của Liêu quốc, nếu để cho Gia Luật Diên Hi đăng cơ làm đế, chỉ sợ sẽ chỉ làm Liêu quốc trượt trong vực sâu nhanh hơn mà thôi.

— QUẢNG CÁO —