iêu Địch Liệt mang theo vò rượu đi lên boong thuyền, nhìn bờ biển rộng mênh mông trước mặt, hung hăng uống mấy ngụm rượu, sau đó dùng lực ném vò rượu trong tay đi rất xa, sau đó chỉ nghe "Ầm" một tiếng rơi vào biển rộng, hù dọa một đàn chim biển, chỉ có điều nhìn chim biển phía xa tự do bay lượn, Tiêu Địch Liệt thống khổ thở dài một tiếng.
Lúc trước khi ở Khai Châu thành, Tiêu Địch Liệt cũng đã vô cùng thất vọng đối với biểu hiện của Gia Luật Diên Hi, nhưng khiến y tuyệt đối không nghĩ tới chính là, việc mà Gia Luật Diên Hi càng làm cho y thất vọng lại vẫn ở phía sau, sau khi người Nữ Chân ở ngoài thành rút quân, Gia Luật Diên Hi sớm đã bị dọa vỡ mật ngay lập tức muốn rời khỏi thành Khai Châu, vốn chuyện này cũng không có gì, nhưng Gia Luật Diên Hi không ngờ không dám đi đường bộ, bởi vì gã lo lắng người Nữ Chân phục kích gã trên đường, vì thế gã không để ý đến thể diện Đại Liêu, phái người xin hải quân Đại Tống giúp đỡ, hy vọng có thể ngồi chiến hạm của bọn họ trở về.
Đối với yêu cầu này của Gia Luật Diên Hi, hải quân Đại Tống tuy rằng cảm thấy bất ngờ nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, vì thế dưới tình huống như vậy, đoàn người Gia Luật Diên Hi đều ngồi trên chiến hạm của Đại Tống, Tiêu Địch Liệt thân là thống lĩnh hộ vệ của Gia Luật Diên Hi, dĩ nhiên cũng cùng lên thuyền, chỉ là vừa nghĩ tới khi mình lên thuyền, trong đáy mắt tướng sĩ Đại Tống sẽ tràn đầy ý cười chế nhạo, Tiêu Địch Liệt liền hận không thể đâm đầu xuống biển không ngoi lên nữa.
Cũng chính vì thất vọng đối với Gia Luật Diên Hi, Tiêu Địch Liệt mấy ngày nay cũng hết sức buồn khổ, mỗi ngày đều là mượn rượu giải sầu, thậm chí y còn cố ý không cùng đi một tàu chiến chỉ huy với Gia Luật Diên Hi mà tùy tiện chọn một tàu chiến khác, như vậy sẽ không phải ngày ngày nhìn thấy bộ dạng vô dụng của Gia Luật Diên Hi, chỉ có điều vừa nghĩ tới ngày sau giang sơn Đại Liêu phải giao cho loại người như Gia Luật Diên Hi, y liền cảm thấy tiền đồ của mình mờ mịt.
- Tiêu tướng quân đây là đang mượn rượu giải sầu sao?
Đúng lúc này, Tiêu Địch Liệt chợt nghe bên cạnh truyền tới một âm thanh trong trẻo, điều này làm cho y đột nhiên quay đầu lại, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào, một tướng lĩnh Đại Tống tuổi còn trẻ đang nhìn mình cười ha hả. Y nhìn đối phương cảm giác có chút quen mắt, hình như là tướng lĩnh trên chiếc thuyền này, lúc trước hẳn đã gặp qua vài lần. Nhưng y lại không biết tên và thân phận của đối phương.
Tiêu Địch Liệt lúc này có chút cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương nói:
- Ngươi là ai?
Người tướng lĩnh trẻ tuổi này mới mở miệng quấy rầy y ở đây mượn rượu giải sầu. Nhưng y trước nay chưa từng thổ lộ với bất cứ ai tâm sự của mình, cách giải thích duy nhất chính là đối phương đang âm thầm quan sát mình, điều này làm cho Tiêu Địch Liệt không thể không cảnh giác, dù sao trên thuyền nhiều người như vậy, vì sao đối phương cố tình chú ý mình?
- Tiêu Tướng quân không cần căng thẳng, tại hạ họ Tào tên Giai, là hạm trưởng của chiến hạm Trịnh Châu, ngươi có thể gọi ta là Tào hạm trưởng!
Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Địch Liệt cảnh giác, chỉ thấy người Tống trẻ tuổi này lại khẽ mỉm cười nói. Tào Giai chính là Triệu Giai dùng tên giả, danh tiếng của phụ thân Triệu Nhan ở Liêu quốc rất vang dội, Liêu quốc đối với tình hình của Triệu Nhan cũng đã làm điều tra chuyên biệt, cho nên Triệu Giai lo lắng Tiêu Địch Liệt đoán được cái gì từ tên của mình, vì thế dùng họ của mẫu thân.
- Hóa ra là Tào hạm trưởng, có điều ta cũng không phải là mượn rượu giải sầu, mà là đang chúc mừng Thái tử điện hạ của Đại Liêu ta có thể bình an rời khỏi thành Khai Châu! Tiêu Địch Liệt lúc này cũng mang vẻ mặt thản nhiên phủ nhận nói.
Đối với sự phủ nhận của Tiêu Địch Liệt, chỉ thấy Triệu Giai lại khẽ mỉm cười nói:
- Tiêu Tướng quân không cần lừa mình dối người, đối với biểu hiện của vị Thái Tử trên tàu chiến chỉ huy kia, ngươi rõ ràng cảm thấy hết sức thất vọng. Thậm chí cũng không muốn cùng ngồi chung một thuyền với gã, tự mình ở nơi này uống rượu buồn, nói vậy cũng là đang lo lắng ngày sau nếu Thái Tử đăng cơ, Liêu quốc các ngươi còn có thể tồn tại qua thời không ổn định này không đây?
- Ngươi đây là đang cười nhạo Đại Liêu chúng ta sao?
Nghe thấy Triệu Giai nói những lời này, Tiêu Địch Liệt hung tợn trừng mắt với y, gằn từng chữ một, kỳ thật chính là vì Triệu Giai nói trúng tâm sự của y, cho nên mới khiến y thẹn quá thành giận.
Nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Tiêu Địch Liệt, Triệu Giai cũng bình tĩnh cười nói:
- Tiêu Tướng quân, ta nói những lời trên cũng không có ý cười nhạo bất cứ kẻ nào, chỉ là trình bày sự thật, hơn nữa đối với những chuyện này có lẽ Tiêu tướng quân càng rõ ràng hơn ta.
Lúc Triệu Giai nói, vẫn ánh mắt sáng ngời của Tiêu Địch Liệt vẫn theo dõi y. Mà Triệu Giai cũng không hề nhượng bộ chút nào nhìn đối phương, kết quả hai người nhìn nhau hơn nửa ngày, chỉ thấy Tiêu Địch Liệt rốt cuộc mở miệng nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai, nói những lời này rốt cuộc là có ý gì?
- Tiêu tướng quân đừng hiểu lầm, ta đích thực là hạm trưởng chiến hạm hiệu Trịnh Châu này, về phần mục đích tới gặp Tiêu tướng quân, đơn giản chính là vô cùng khâm phục chuyện cha con Tiêu tướng quân các ngươi chống lại người Nữ Chân, cho nên muốn lên trước kết giao một phen thôi.
Triệu Giai bình tĩnh hồi đáp, y nói cũng đúng với tình hình thực tế, y sớm đã nghe nói đại danh của cha con Tiêu Nham Thọ, vừa hay lần này đối phương lại ngồi thuyền của mình, cho nên tự nhiên y sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Tiêu Địch Liệt cũng vẫn chú ý đến vẻ mặt biến hóa lúc nói chuyện của Triệu Giai, mặc dù người Tống này bắt đầu nói lời rất trực tiếp, nhưng lúc này y có thể đoán được, đối phương quả thật không có mục đích khác, có lẽ thật sự giống y nói, chỉ là muốn kết bạn vậy thôi.
Nghĩ đến đây, sự cảnh giác trong lòng Tiêu Địch Liệt cũng buông lỏng một chút, lập tức lại ngắt lời Triệu Giai nói:
- Tào hạm trưởng cũng có hứng thú đối với việc đánh người Nữ Chân?
- Đương nhiên, đối với chuyện đánh người Nữ Chân này, Đại Tống chúng ta và Liêu quốc đứng ở cùng một chiến tuyến, nếu không cũng sẽ không liên minh với quý quốc và còn trợ giúp các ngươi vô số vật tư, chỉ tiếc..."
Triệu Giai nói xong lời cuối cùng cũng không có nói thêm gì nữa, chỉ bất đắc dĩ thở dài. Có điều y không nói Tiêu Địch Liệt cũng có thể nghe rõ, đơn giản chính là Đại Tống hao tốn nhiều vật tư như vậy, Liêu quốc lại vẫn không tiêu diệt được một Nữ Chân nho nhỏ.
- Không phải chúng ta không tận lực, chỉ là nước có gian tặc, cha ta cũng là có lòng mà không có sức, nếu không người Nữ Chân đã sớm bị diệt rồi.
Lúc này chỉ thấy sắc mặt Tiêu Địch Liệt đỏ lên, sau đó cũng thở dài một tiếng nói, những lời này bình thường y căn bản không có cách nào nói với người khác, tuy nhiên Tào hạm trưởng trước mắt này mặc dù có chút thẳng thắn, nhưng không có ác ý, điểm ấy y có thể cảm giác được.
Nói đến người Nữ Chân, trước kia lần đầu tiên Triệu Giai gặp người Nữ Chân là lúc oanh tạc pháo vào người Nữ Chân, hơn nữa từ nhỏ y đã nghe phụ thân Triệu Nhan thường xuyên nhắc tới sự uy hiếp của người Nữ Chân, cho nên đối với đám người man rợ này cũng hết sức cảm thấy hứng thú, lập tức hỏi thăm Tiêu Địch Liệt về việc bọn họ quét sạch người Nữ Chân, đối với điều này Tiêu Địch Liệt cũng không có giấu diếm, đem chuyện mình cùng cha quét sạch người Nữ Chân nói một lần, trong đó có một vài chuyện Gia Luật Ất Tân cản trở bọn hắn cũng không có giấu diếm, mỗi khi nhắc tới y đều nghiến răng nghiến lợi.
Qua lời kể của Tiêu Địch Liệt, Triệu Giai chẳng những hiểu biết được chiến sự mấy năm nay giữa Liêu quốc và người Nữ Chân, đồng thời đối với sự tranh đấu của nội bộ Liêu quốc cũng có một khái niệm rõ ràng, lại nói đến cha con Tiêu Địch Liệt hẳn là đều cảm tạ Đại Tống, chính là vì Đại Tống và Liêu quốc kết minh đối phó người Nữ Chân mới khiến cho cha con bọn họ có đất dụng võ, điều này cũng khiến cho Gia Luật Ất Tân không dám dễ dàng đối phó cha con bọn họ, nếu không với quyền thế của Gia Luật Ất Tân, từ mấy năm trước đã có thể ép cha con bọn họ vào đường cùng.
Triệu Giai và Tiêu Địch Liệt lần đầu tiên tiếp xúc coi như không tệ, kỳ thật đây cũng là kết quả Triệu Giai tỉ mỉ chuẩn bị, mấy ngày trước y đã âm thầm quan sát Tiêu Địch Liệt, suy đoán ý nghĩ trong lòng y, sau đó vừa mới bắt đầu liền vạch trần tâm sự của y, thành công khiến cho y chú ý, nhưng vừa rồi không có biểu hiện quá mức mạnh mẽ, cứng rắn, lúc này mới làm mất đi sự căm thù của Tiêu Địch Liệt.
Trong mấy ngày sau đó, Triệu Giai cũng thường xuyên tìm Tiêu Địch Liệt nói chuyện phiếm, y chịu ảnh hưởng của cha, chẳng những học thức uyên bác, hơn nữa đối với phương diện quân sự lại còn giải thích độc đáo, điều này cũng làm cho Tiêu Địch Liệt cảm thấy vô cùng kinh ngạc, y tuyệt đối không nghĩ tới một hạm trưởng bình thường của Đại Tống không ngờ lại có kiến thức như thế, khó trách thực lực quân sự Đại Tống càng ngày càng mạnh, trái lại Liêu quốc bọn họ, ngoại trừ cha con bọn họ ra, đến tướng quân có thể đánh giặc cũng không dễ dàng tìm được.
Triệu Giai và Tiêu Địch Liệt tuổi tác xấp xỉ nhau, hơn nữa cũng đều là võ tướng, vì thế hai bên tự nhiên có rất nhiều tiếng nói chung, hơn nữa Triệu Giai lại có lòng kết giao, cho nên trong thời gian vài ngày ngắn ngủn, hai người liền nảy sinh tình bạn vô cùng sâu đậm, tuy nhiên Tiêu Địch Liệt càng tiếp xúc với Triệu Giai càng cảm giác y không giống như là tướng lĩnh Đại Tống bình thường, bởi vì y hiểu biết rất nhiều việc, thậm chí đối với triều đình hai nước tranh đấu cũng là hạ bút thành văn, đây cũng không phải là điều một tướng quân có thể hiểu được.
Mặc dù hạm đội hải quân đã giảm tốc độ nhưng thời gian vài ngày thoáng một cái đã qua, thành Thần Châu cũng đã gần ngay trước mắt, đoán chừng chậm nhất buổi sáng ngày mai là đến Thần Châu, khi đó cũng là lúc Triệu Giai và Tiêu Địch Liệt chia tay rồi. Cũng chính bởi vì vậy cho nên buổi chiều hôm đó, Triệu Giai ở trong khoang thuyền của mình thiết tiệc rượu, xem như bọn họ tiễn đưa nhau.
- Tiêu huynh, ngày mai từ biệt, cũng chẳng biết lúc nào lại có thể gặp lại, xin uống cạn chén này!
Chỉ thấy lúc này Triệu Giai nâng chén rượu lên cười nói với Tiêu Địch Liệt.
Với lời Triệu Giai nói, Tiêu Địch Liệt cũng cười ha hả nâng chén rượu lên, sau đó cụng chén với Triệu Giai một cái, hơi ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, tiếp theo bỗng nhiên do dự một chút mới mở miệng nói:
- Tào huynh đệ, có một câu không biết có nên hỏi hay không?
Nghe thấy Tiêu Địch Liệt không ngờ hỏi chuyện này, Triệu Giai cũng không kìm được sửng sốt, suy tính một lát rốt cuộc trịnh trọng nói với y:
- Tiêu huynh, không giấu gì huynh, chuyện này tuyệt đối không phải là gỉ, đối với sự đáng sợ của người Nữ Chân, chắc hẳn huynh càng hiểu hơn ta, nếu thật sự để bọn chúng chiếm cứ Hoàng Long phủ, chỉ sợ tiến thêm một bước sẽ quét sạch toàn bộ Liêu quốc, đến lúc đó nếu Đại Tống ta ngồi yên không quan tâm đến, sẽ chỉ làm phương bắc xuất hiện một kẻ địch càng đáng sợ hơn, cho nên còn không bằng chủ động xuất kích, tranh đoạt tài nguyên Liêu quốc với người Nữ Chân, gián tiếp làm suy yếu thực lực của bọn chúng.
Với câu trả lời của Triệu Giai, Tiêu Địch Liệt cũng không kìm được trầm mặc hồi lâu, qua một hồi lâu y mới bỗng nhiên ngẩng đầu nói:
- Tào huynh đệ, trải qua khoảng thời gian ở chung này, ta cảm giác đệ hẳn không phải là tướng lĩnh bình thường, không biết đệ có thể nói cho ta thân phận thật sự của mình không?