- Mắt To tìm người báo tôi nghe, nói thiếu gia bị mất máu quá nhiều nên đã nhập viện rồi...
- Còn đứng đây nữa, mau lấy xe chở tôi đến đó.
Hiểu Đồng ngồi trên xe lo lắng thấp thỏm, xoa hai bàn tay đầy mồ hôi lạnh. Mắt cô nghẹn ngào, tự dằn vặt bản thân mình.
Không lẽ khi nãy cô đã mạnh tay quá. Không thể nào, anh ta bự con như vậy mà bị cô đập đến nhập viện sao.
Xe vừa dừng trước cổng bệnh viện, cô lập tức mở cửa chạy vào trong. Cô hấp tấp chạy đến bàn đăng ký, mệt đến nói không ra hơi.
- Cô à... Kiều... Kiều Trấn Vũ đang ở phòng số mấy?
- Anh ấy ở lầu hai phòng 003.
Cô và Hổ Mập ngay lập tức chạy lên phòng, họ chết đứng với cảnh tượng trước mắt. Nước mắt cứ thế mà rơi lả tả, họ khóc lớn lao đến ôm lấy cái xác chết của anh.
- Tại em không tốt, em hại chết anh rồi huhu...
- Thiếu gia, sao anh chết sớm như thế.
Hai người khóc đến đau xé tâm can, không tin vào những gì đang xảy ra, mọi thứ đều đến quá đột ngột, họ căn bản không kịp định thần. Cô ôm chặt cái xác khóc thảm thương, nước mắt bê bết khắp mặt.
- Hai người đang làm gì vậy?
Cô đang khóc lóc ngon lành thì một giọng nói từ phía sau ngắt ngang hành động của cô, tự dưng nước mắt trào ngược vào trong, muốn khóc tiếp cũng không được.
Cô và Hổ Mập bối rối quay qua sau, họ há hốc mồm, tròn mắt đứng bật dậy.
- Anh?
Cô điên cuồng quay qua quay lại nhìn anh rồi nhìn vào cái xác trên giường.
- Anh... Còn đây là ai?
Cô giật tấm chăn ra thì đờ mắt trước hành động ngốc nghếch của mình. Cái xác đó chỉ là một cái gối dài, chả biết ông nội nào dùng tấm mền trắng lắp từ trên xuống dưới, trông như bệnh nhân vừa mới qua đời.
Cô ngồi bên cái gối khóc như một con dở, cảm giác nhục nhã bao vây khắp người, cô mất mặt quay ra sau lấy hai tay che mặt lại, không muốn anh ấy nhìn thấy bộ dạng xuề xòa của mình.
Hổ Mập vui mừng ôm lấy anh, vùi đầu vào ngực anh mà giãy giụa.
- Thiếu gia anh chưa chết.. huhu... Sợ quá đi...
Kiều Trấn Vũ nhăn mặt chê bai, đẩy hắn ra. Đàn ông miễn chạm vào anh.
Anh quay sang nhìn Hiểu Đồng, thấy cô quan tâm mình như vậy, anh không khỏi vui mừng, khóe môi cong tít lên tận mắt. Anh vẫy tay ra lệnh cho hai người họ đi ra, đừng có ở đây làm phiền.
Kiều Trấn Vũ đắc ý đi tới, nắm tay Hiểu Đồng quay người cô lại, ôm lấy vòng eo thon mảnh đó mà kéo mạnh vào lòng mình.
- Đúng là càng nhìn càng đáng yêu mà.
Anh lấy một tay lau nước mắt trên gương mặt mè nheo của cô, ánh mắt chuyển sang dịu dàng, ngọt ngào, ôm lấy cô gái nhỏ trong lòng mình.
- Cô lo cho tôi tới vậy sao?
Cô đẩy nhẹ anh ra, chưa chết là được rồi. Rõ ràng mục tiêu ban đầu của cô là giết chết anh để bản thân có thể quay về hiện đại. Nhưng khi nãy, cô lại đau lòng lo sợ anh gặp chuyện, vì anh mà rơi nước mắt. Trái tim cứ thế chuyển từ chán ghét sang rung động, rồi chuyển qua yêu thích. Sao lại nhanh đến như thế?
- Là tôi đánh anh nhập viện sao?
Kiều Trấn Vũ cười không ngớt, có vẻ cô đang ảo tưởng về sức mạnh của mình.
- Không phải.
Anh lắc đầu cười trừ.
- Thế tại sao anh lại nhập viện.?
Anh ngưng lại một hồi, quyết định nói rõ cho cô biết.
- Vậy thì phải cảm ơn người cha đáng kính của tôi… Ba năm trước, ông ta dùng cây dao sắc nhọn đâm thẳng vào bụng tôi, xuyên vào cả ruột. Nhát dao đó đã để lại một vết thương lớn trên cơ thể, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn.
Anh dùng ngón tay gõ nhẹ vào trán cô, dịu dàng trách mắng.
- Cô đó, dùng cùi trỏ dọng đúng ngay vết sẹo, nó nứt ra nên mới tuôn máu. Tôi vào bệnh viện khâu lại vết thương thôi, không có gì đáng ngại.
Hiểu Đồng nghẹn giọng xin lỗi, sợ mở miệng là nước mắt sẽ chảy xuống, cũng tại cô nóng nảy nên anh mới bị như này.
Kiều Trấn Vũ vui đến hoá điên, khóe môi anh cong mãi chưa chịu hạ xuống. Thì ra cô cũng lo lắng cho sự sống của anh, sợ anh gặp chuyện. Bao năm nay chẳng có một ai vui mừng vì sự hiện diện của anh cả, ba mẹ không yêu thương, anh em thì tương tàn, những người khác chịu kính nể cũng chỉ vì địa vị và danh vọng của anh. Không một ai thật lòng với anh cả.
Kiều Trấn Vũ dùng tay nâng cằm cô lên, giọng điệu vẫn lưu manh như xưa.
- Cô làm như vậy, tôi sẽ hiểu lầm là cô thích tôi đó.
Cô lúng túng gạt tay anh ra, trong lòng bỗng có chút khó chịu, uất ức. Cô không hiểu được trái tim anh đang nghĩ gì, đối với cô, anh cứ như nửa thật nửa giỡn. Lúc thì tùy tiện trêu ghẹo coi cô như thứ mua vui. Lúc thì hành hạ, gây khó dễ đủ điều, sai cô làm việc như người hầu.
Nhưng mà sự rung động là thiệt, mặc kệ tấm lòng đó có được hồi đáp hay không, cô cũng sẽ nghĩ cách thay đổi anh, giúp anh phản hắc. Đơn độc đi trên cây cầu tăm tối rất đáng thương, cô sẽ nắm lấy tay anh, kéo anh về lại con đường có ánh sáng.
Kiều Trấn Vũ nhìn thấy vẻ mặt cô trở nên trầm uất, anh cũng không muốn đùa nữa.
Chính anh cũng không thể hiểu nổi trái tim mình. Đối với anh, sự nghiệp và trả thù mới là hai mục tiêu lớn trong đời. Anh chưa bao giờ nghĩ đến bản thân thực sự cần cái gì, việc sống chậm lại để hỏi rõ trái tim mình cũng chỉ là tốn thời gian.
- Hai ngày nay tôi có việc bận không về nhà, cô tự mà lo liệu đi, đừng có gây rắc rối để tôi thu dọn.
Kiều Trấn Vũ cười miễn cưỡng, khoác áo choàng lên người sau đó rời khỏi phòng. Trước khi lên xe, anh ta căn dặn Hổ Mập phải đi theo bảo vệ cô.
- Canh chừng đừng để cô ta chạy trốn. Còn nữa, không được để ai ăn hiếp cô ta.