Xuyên Không Yêu Phải Nam Phụ Hắc Bang

Chương 13: Có Món Ngon Thì Cùng Chia



Kiều Trấn Vũ thần sắc nặng nề, vẻ mặt trầm lặng đến đáng sợ. Hôm nay là ngày cưới vợ tư của Tào Chấn Hoa, anh nhất định sẽ mua một món quà lớn đến họ hỉ.

Ông ta đã ngoài tuổi 60 nhưng vẫn rất sung sức, thích cậy quyền thế để bắt những cô gái trẻ trung về làm vợ nhỏ.

Anh và Tào Chấn Khang sinh cùng ngày cùng giờ nhưng hắn được làm con trưởng, kế thừa gia nghiệp, bởi mẹ hắn là vợ lớn của Tào Chấn Hoa. Còn anh, mẹ anh chỉ là một người hầu bị ông ta cưỡng bức, thân phận thấp hèn đến không xứng làm thê thiếp của ông.

Nể tình bà mang bầu Kiều Trấn Vũ nên ông ta mới để bà ở lại Tào Gia. Những năm tháng sống trong đại gia tộc đó, hai mẹ con thường xuyên bị các bà vợ của ông ta lôi ra đánh đập, trút giận và sai khiến như nô lệ.

Từ lúc lọt lòng anh đã sống trong một gia đình bạc bẽo, mẹ anh cũng chưa từng thương lấy anh một lần. Trái tim bằng thịt cũng dần chuyển sang sắt đá để lấp đầy những lỗ hổng không nguyên vẹn.

Ba năm trước, vào ngày ông cưới vợ lẽ, mẹ anh bị ám sát, chết rất thê thảm. Tào Chấn Hoa không quan tâm còn thừa cơ muốn giết luôn anh, bởi vì có người bí mật đưa tin nói anh không phải con trai ruột của ông.

Anh đã dứt áo rời khỏi căn nhà hắc ám đó, tự mình gây dựng sự nghiệp, nhất định phải làm người nắm giữ nền kinh tế Thượng Hải, tìm cách lật Tào Gia xuống vực thẳm. Những tổn thương tâm lý và vết thương ngoài da đều phải trả đủ cho họ, một nhát cũng không thể thiếu.



Hổ Mập lái xe chở Phương Hiểu Đồng về Kiều Phủ, trên đường đi cô mượn cớ hỏi hắn rất nhiều câu hỏi về Kiều Trấn Vũ.

- Thực ra… thiếu gia của anh thích loại cô gái như thế nào?

Hắn ta bự con, nhìn giang hồ hung dữ vậy thôi chứ tâm tính như con nít. Hắn không biết hàm ý trong câu nói của cô, cũng không biết tại sao đột nhiên cô lại quan tâm đến vấn đề của Kiều Trấn Vũ.

- …

Hắn suy nghĩ một hồi thì nói đại ra.

- Còn phải hỏi, đương nhiên là kiểu như Nhậm Gia tiểu thư rồi. Tôi quen thiếu gia từ nhỏ, chỉ thấy anh ta thích mỗi cô ấy.

Hiểu Đồng bĩu môi biết thừa là Nhậm Đình Đình mà, nữ chính trong phim vừa xinh đẹp, vừa thông minh giỏi giang. Từ nhỏ đã nhận rất nhiều bằng khen thành tích, còn theo cha ra tiệm quản lý công ty. Sau này toàn bộ gia nghiệp đều giao lại cho cô ta quản lý.

Cô tủi thân nhìn lại mình, không thông minh cũng không tài giỏi như cô ta. Còn bị đuổi việc, đuổi khỏi nhà đến mức phải tự tử. Cô thở dài lấy tay chống trên trán vì sự tích xấu hổ đó.



- Còn ai nữa không?

Đôi mắt cô tràn đầy sự mong chờ.

- Hết rồi, ngoài cô ta ra thiếu gia không để mắt đến ai hết…

Hắn quay đầu ra sau nhìn cô thắc mắc.

- Sao đột nhiên cô lại quan tâm đến thiếu gia nhà tôi như vậy, không lẽ…

Cô đẩy mặt hắn quay về, đảo mắt liên hồi, có chút chột dạ.

- Lẽ lẽ cái đầu anh.. lo lái xe đi. Giờ tôi làm việc cho anh ta đương nhiên là phải tìm hiểu anh ta rồi.

….

Kiều Phủ

Hiểu Đồng muốn ra ngoài chơi nhưng hắn ta cứ đi theo suốt 24/17 khác thì áp giải tội phạm, đúng là không có tự do mà.

Kiều Trấn Vũ chết tiệt, không ở nhà cũng bắt người canh chừng mình. - Cô chửi thầm trong bụng.

Cô nằm thở dài trên chiếc ghế sopha đắt giá, chán nản ngó lên trần nhà, đúng là sống quen trong thời đại công nghệ, bây giờ không được chơi điện thoại quả thật chán chết. Cô nằm than thở một hồi thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm đến bủn rủn tay chân, các người hầu lần lượt bưng món ăn ra.

Nào là canh gà hầm nhân sâm, huyết yến dưỡng nhan, bào ngư vi cá, bánh quế bánh đậu, sơn hào hải vị đầy bàn. Dì Năm là quản gia trong nhà, dì đi đến chắp tay mời cô vào bàn ăn.

- Cô Đồng, mời cô dùng bữa.

Cô ngạc nhiên trước sắc màu rực rỡ từ các món ăn, nhìn sơ cũng đủ biết những món này được kỳ công chế biến trong nhiều giờ, biết bao tâm huyết đổ dồn vào mới nấu ra được mỹ vị tinh hoa như này.

- Thiếu gia đã mời đại sư phụ ở Phụng Hoàng Lâu về làm món cho cô ăn. - Dì Năm nói.

Đứng trước sự nuông chiều này, cô cũng phải cảnh tỉnh bản thân không được ảo tưởng. Anh ta làm như vậy chắc chắn là sợ cô mượn cớ chạy trốn.



- Hưm, cũng cao chiêu lắm, biết dùng món ngon để giữ chân mình.

Cô ngắm nhìn đồ ăn trên bàn mà không dám tin vào mắt mình, thường ngày cô chỉ ăn mì gói, hoặc cơm trộn trứng, hiếm khi nào được ăn ngon như này.

Cô háo hức cầm đũa lên, suy tư một hồi rồi lại buông xuống.

- Mọi người cùng ngồi vào ăn đi.

Cô muốn Hổ Mập, Dì Năm và các người hầu khác cùng thưởng thức mỹ vị. Nhiều đồ ăn như vậy, một mình cô ăn không hết, chi bằng chia sẻ với mọi người.

Dì Năm gấp gáp lên tiếng.

- Cô Đồng, chúng tôi chỉ là người hầu, không được ngồi chung bàn ăn.

- Là thiếu gia nói sao?

Dì Năm bối rối xua tay.

- Không phải, dù thiếu gia không nói thì chúng tôi cũng phải tự biết thân biết phận.

Cô nhún vai, thong thả nói với mọi người:

- Sợ gì chứ, bây giờ thiếu gia không có ở nhà. Mọi người xem, trên bàn nhiều đồ ăn ngon như vậy, không tranh thủ ăn thì uổng biết mấy. Chỉ cần tôi không nói, mọi người không nói, Hổ Mập không nói thì thiếu gia không biết đâu.

Nghe cô nói như vậy họ cũng có chút động lòng, họ chỉ là những người làm công lương bèo bọt, bình sanh không dám ăn sung mặc sướng, nói chi đến món do đại đầu bếp nổi tiếng nhất Thượng Hải làm.

Hổ Mập nhìn chằm chằm đống đồ ăn đến chảy nước miếng, hắn cổ vũ mọi người dũng cảm lên.

- Ờ… vậy thì ăn đi, tôi đói quá rồi nè.

Họ cũng bị lời nói và sự hấp dẫn của đồ ăn mời gọi, gật đầu chấp nhận. Họ cũng như Hiểu Đồng, đây là lần đầu họ được ăn ngon đến như vậy, trong lòng không khỏi mãn nguyệt sung sướng. Cô cũng hiểu được, trên đời này không chỉ bản thân là khổ nhất, bên ngoài cũng có rất nhiều người mang trải nghiệm giống cô. Chỉ cần cố gắng vượt qua thôi, mọi chuyện nghĩ theo một hướng tích cực, đừng hễ gặp khó khăn là than thở, đòi sống đòi chết. Chỉ cần bạn chịu phấn đấu, chắc chắn ông trời sẽ cho bạn quả ngọt, không sớm thì muộn.