Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 347: Gương Vỡ Lại Lành (7)



Edit: Kim

“Tới nha môn báo án đi.” Thị vệ xua đuổi Nam Chi.

Nam Chi nói: “Nơi này có trống Đăng Văn, ta muốn cáo ngự trạng, cha ta còn đang chờ mẹ ta về thành thân.”

Thị vệ: “Cha ngươi, mẹ ngươi thành thân?” Chưa thành thân đã có ngươi.

Nam Chi: “Là cha dượng.”

Thị vệ:……

Thật là phức tạp.

Thị vệ đánh giá Nam Chi từ trên xuống dưới, thái độ còn rất tốt nói: “Cáo ngự trạng phải bị đánh một trượng, một trượng cũng có thể đánh chết ngươi rồi, cho dù muốn cáo, cũng phải chờ người nhà ngươi tới.”

Cáo ngự trạng cũng không có dễ dàng như vậy.

Nam Chi lập tức nói: “Ta không sợ đánh trượng, cha ta bị người xấu đánh, không thể tới được, ông bà nội bị người xấu làm cho đổ bệnh, trong nhà chỉ còn mình ta có thể trốn thoát.”

Nam Chi vừa nói, vừa nói thầm, ta nói bừa, ta nói bừa, đừng dùng miệng quạ đen nha!

Thị vệ:……

Nghe cũng thật thảm, nhưng một đứa trẻ chưa tới năm tuổi muốn cáo ngự trạng, vẫn rất quá đáng, nàng có thể nói cho rõ ràng được sao?

Thị vệ bọn họ cũng sẽ bị khiển trách.

Nam Chi lập tức phàn nàn với thị vệ, cô thật sự cần phải cáo ngự trạng, nếu còn kéo dài thời gian, mẹ cô có thể sẽ chết.

Thị vệ cực kỳ rối rắm, lập tức đi báo cáo cấp trên, loại chuyện này vẫn phải cần cấp trên ra quyết định.

Thượng quan vội vàng ra tới, muốn đưa Nam Chi tới nha môn của kinh thành, Hoàng Thượng bây giờ còn bận nghị sự chuyện triều chính với các đại thần, cũng không thể đi phân xử cho một đứa trẻ được.

Nam Chi muốn cáo ngự trạng, lại bị ngăn cản ở bước đầu tiên, ngay cả cửa cung cũng không vào được.

Nam Chi:……

Cáo ngự trạng quả nhiên rất khó!

Không được, cần phải cáo ngự trạng, tới nha môn kinh thành, kéo dài rất nhiều thời gian, cha của Mạn Nhi sẽ có nhiều thời gian, cuối cùng vẫn sẽ giống trong cốt truyện.

Bạch thúc có thể sẽ bị giết!

Nam Chi ngẩng đầu nói với thị vệ: “Thúc thúc, người ta muốn cáo trạng thật sự rất lợi hại, nha môn kinh thành không dám xử lý, chỉ có hoàng đế mới có thể quản.”

Thượng quan:……

Nếu thật sự lợi hại như vậy, có khả năng hoàng đế cũng sẽ xử qua loa cho xong chuyện.

Nhưng mà đối với thường dân mà nói, chỉ cần là người của nha môn, thì đối với bọn họ mà nói vẫn là những người rất lợi hại, có lẽ là chuyện bé xé ra to, hắn tùy ý hỏi: “Ồ, người lợi hại như thế nào?”

“Là Hầu phủ, trong tay còn nắm binh quyền.” Nam Chi nói.



Tay thượng quan run lên, Hầu phủ, nắm binh quyền, trong lòng hắn nhanh chóng tìm kiếm, là ai.

Nếu thật sự là Hầu phủ, thì nha môn bên kia thật sự còn phải lôi kéo.

Thượng quan cũng do dự, rốt cuộc có nên để đứa trẻ này cáo trạng hay không.

Thật là phiền phức nha.

Trên triều, vị hoàng đế trẻ tuổi khỏe mạnh ngồi trên ngai vàng, khó chịu nhìn triều thần phía dưới tranh cãi.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng trống ‘thịch, thịch, thịch’, hắn không nhịn được mà hỏi đại thái giám đang hầu cận bên cạnh: “Có tiếng trống?”

Hắn còn nghi ngờ mình đói quá sinh ảo giác, sáng nào cũng phải dậy sớm lên triều, chỉ kịp uống miếng nước đã phải lên triều, phải làm việc trong lúc đói quả thực khiến người ta nổi nóng.

Thái giám cúi người xuống, cẩn thận lắng nghe, lập tức cúi đầu bẩm báo, “Hoàng Thượng, hình như có tiếng trống Đăng Văn vang lên, nô tài đi xem thử.”

Nghe thấy là tiếng trống Đăng Văn, trong lòng hoàng đế giật thóp, phí cáo ngự trạng cực kỳ cao, nếu không phải chuyện vạn bất đắc dĩ, bá tánh sẽ không cáo ngự trạng.

Lại xảy ra chuyện gì.

Một lát sau, đại thái giám đã trở lại, sắc mặt có chút quái dị, nói với hoàng đế: “Hoàng Thượng, có người cáo ngự trạng, chỉ là người cáo ngự trạng là một đứa trẻ chưa tới năm tuổi.”

“Hồ nháo, mấy người canh cửa không biết làm việc sao?” Hoàng đế cảm thấy phiền muốn chết, một đứa trẻ bốn năm tuổi thì có thể làm cái gì?

Quả thực là hồ nháo.

Đại thái giám hỏi: “Có đánh gậy không?”

Hoàng đế xoa mày, “Chỉ là một đứa trẻ, muốn đánh chết nó sao, đuổi đi là được rồi.”

Đại thái giám nói: “Là cáo trạng Tuyên Uy hầu phủ.”

“Hả?” Hoàng đế nhìn cha con Tuyên Uy hầu phủ, là đại tướng quân, đương nhiên Cao Chiêm có thể thượng triều.

Các đại thần nhìn thấy hoàng đế và đại thái giám lẩm nhẩm lầm nhầm, không biết là đang nói thầm cái gì, các triều thần đều an tĩnh lại, nhìn về phía hoàng đế.

Hoàng đế nhìn xuống triều thần, đột nhiên nói: “Có người cáo ngự trạng.”

“Người nào, tại sao lại cáo ngự trạng?”

“Chẳng lẽ lại có thiên tai nhân họa gì sao?”

“Không đâu, ta đâu có nghe thấy có nơi nào có tai họa đâu.”

Một khi có người cáo ngự trạng, sẽ có người xui xẻo.

Cao Chiêm vốn không thèm để ý, cáo ngự trạng cũng không liên quan gì tới hắn, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới Phó Văn Âm trong nhà.

Chẳng lẽ là Bạch gia không biết điều tới cáo ngự trạng sao?

Sắc mặt Cao Chiêm có chút khó coi, Tuyên Uy hầu chú ý tới, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Cao Chiêm chỉ lắc đầu nói: “Không có chuyện gì.”

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa cung điện, hai tay giấu trong áo choàng nắm chặt, nếu là Bạch gia, nếu là Bạch gia……..



Sớm biết thế này đã không tha cho Bạch gia dễ dàng như vậy.

Quá đột ngột, Cao Chiêm không có biện pháp phân phó thủ hạ ra tay với Bạch gia.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa cung điện, một lát sau, nhìn thấy một đứa trẻ đi vào, ngạch cửa cung điện màu đỏ son rất cao, đứa trẻ kia không có người giúp, còn muốn trèo qua ngạch cửa.

Mọi người:????

Tất cả mọi người đều mờ mịt nhìn đứa nhỏ này, người cáo ngự trạng đâu, sao lại là một đứa trẻ?

Bất cẩn như vậy?

Một đứa trẻ sao có thể cáo ngự trạng, thị vệ canh cửa cung có phải say rượu rồi không?

Mọi người nhất thời không nói nên lời, nhìn đứa trẻ kia tiến vào đại điện, trực tiếp cúi lạy, “Thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn vạn tuế.”

Cô kéo dài giọng nói, cung điện uy nghiêm vang vọng, một cục nho nhỏ như vậy.

Cao Chiêm nhìn thấy đứa nhỏ này, sắc mặt có chút sửng sốt, Mạn Nhi, sao Mạn Nhi lại ở đây.

Hắn rất vui mừng vì Mạn Nhi không lạc mất, nhưng Mạn Nhi xuất hiện ở đây, tuyệt đối không phải là chuyện vui vẻ gì.

Cáo ngự trạng, cáo ngự trạng……

Chẳng lẽ là Mạn Nhi cáo ngự trạng sao?

Cao Chiêm hít vào một hơi khí lạnh, tại sao lại như vậy, trong lòng Cao Chiêm nảy ra rất nhiều âm mưu quỷ kế, là người nào muốn đối phó với Tuyên Uy hầu phủ.

Hắn cũng không cho rằng một đứa trẻ sẽ cáo ngự trạng.

Một đứa trẻ thì biết cái gì.

Hoàng đế ngồi trên cao thu hết biểu cảm của mọi người vào trong mắt, hắn quan sát kỹ Cao Chiêm, thấy biểu cảm trên mặt Cao Chiêm rất kỳ lạ, xem ra lần này thật sự đã xảy ra chuyện gì đó.

Tuyên Uy hầu không nhận ra đứa nhỏ này, dù sao cũng là một cái cháu gái không có trong gia phả, hơn nữa con trai không thích, ông ta cũng không để ý nhiều.

Giờ phút này cháu gái đứng trước mặt, ông ta cũng không nhận ra, cho dù có từng gặp cháu gái, cũng sẽ không nghĩ tới chuyện cháu gái sẽ xuất hiện ở nơi này.

Nhưng Tuyên Uy hầu lại chú ý tới biểu cảm khác lạ của con trai, đặc biệt là ánh mắt của hoàng đế liên tiếp nhìn về phía Cao Chiêm, khiến trong lòng Tuyên Uy hầu nảy lên dự cảm xấu.

Con trai xảy ra chuyện gì vậy?

Đứa trẻ này là có chuyện gì?

Chuyện gì đang xảy ra!

Tim Tuyên Uy hầu đập như sấm, trong lòng cảm thấy mơ hồ.

Hoàng đế lên tiếng nói: “Đứng lên đi, còn đau không?”

Nam Chi sờ sờ mông, “Đau, nhưng so với đánh trượng vẫn khá hơn nhiều, đa tạ Hoàng Thượng.”

Hoàng đế rất hài lòng, lễ nhất định phải có, bằng không về sau mọi người sẽ để trẻ con tới cáo trạng.