Đứa trẻ còn nhỏ đương nhiên không thể đánh trượng, xương cốt còn yếu, đánh hai trượng người cũng sẽ mất mạng.
Nhưng nếu không đánh, uy nghiêm để ở đâu, không thể phá quy củ.
Không cần đánh bằng trượng, có thể dùng cành cây mềm hơn để đánh, rất đau, nhưng chỉ là vết thương da thịt, không tổn hại tới xương cốt.
Là thật sự nghiêm chỉnh hoàn thành việc bị đánh.
Mông Nam Chi nóng rát, quần áo cọ xát vào cũng cảm thấy đau nhức, rất đau, nhưng nghĩ tới việc có thể cáo ngự trạng, cô vẫn có thể nhịn.
Hoàng đế lên tiếng nói: “Tại sao ngươi lại muốn cáo ngự trạng?”
Các đại thần rất cạn lời, hoàng đế thật sự tin đứa trẻ tới để cáo ngự trạng.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng.” Cao Chiêm đột nhiên bước ra khỏi hàng, cúi người nói với hoàng đế: “Đứa nhỏ này là con gái thần.”
Con gái Cao Chiêm?
Cao gia làm cái quỷ gì đây?
Tuyên Uy hầu mờ mịt, ta là ai, ta đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì?
Ồ, là cháu gái ta cáo ngự trạng.
Nam Chi nhìn thấy Cao Chiêm, có chút kinh ngạc nói: “Cha, cha cũng ở đây à.”
Cao Chiêm:……
Mọi người:……
Đúng là một trò hề.
Cao Chiêm nói với Hoàng Thượng: “Đứa nhỏ này ngày hôm qua đã bỏ trốn, khẩn cầu Hoàng Thượng để thần đưa nó về nhà.”
Hoàng Thượng ồ một tiếng, “Đứa trẻ cũng đã bị đánh, cũng không thể chịu đánh vô ích được, hỏi một câu đã.”
Nam Chi lập tức blah blah kể rõ sự việc, cuối cùng còn nói với Cao Chiêm đang xanh mét mặt mày: “Cha, cha có thể thả mẹ ra không, cha ta vẫn còn đang đợi mẹ thành thân.”
Trên triều lặng ngắt như tờ, vẻ mặt mọi người đều trở nên vô cùng kỳ quái, đều nhìn Cao Chiêm bằng ánh mắt kỳ dị.
Cao Chiêm đây là cướp đoạt dân nữ, hắn và Phó Văn Âm đã hòa li, đã không còn quan hệ gì với nàng, người ta thành thân, ngươi còn chạy tới cướp cái gì?
Nhưng mà, vẫn là lần đầu tiên nghe con đi cáo trạng cha, còn là một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, vì muốn mẹ mình thành thân với cha dượng, vội vàng chắp vá cho mẹ mình lấy người khác.
Có thể thấy được người làm cha như Cao Chiêm rất thất bại, để con mình chọn một người khác.
Tuyên Uy hầu trong cơn giận dữ lảo đảo một chút, vô cùng tức giận trước đứa cháu gái bất hiếu dám cáo ngự trạng, cũng rất giận con trai mình.
Tuyên Uy hầu phủ trở thành trò cười, không thể ngẩng đầu lên được.
Hoàng đế cảm thấy có chút hứng thú nói: “Cao Chiêm là cha ruột của ngươi, tại sao ngươi lại giúp người khác?”
Nam Chi nói: “Bởi vì mẹ ta thích cha dượng hơn.”
Cao Chiêm:……
Vạn tiễn xuyên tâm!
Đứa nhỏ này!
Những người khác cũng bật cười, xem trò hề của hai cha con Tuyên Uy hầu.
Có đại thần cười tủm tỉm nói: “Con cáo trạng cha, là bất hiếu, làm nữ nhi phải có hiếu với cha mẹ.”
Nam Chi nghiêng nghiêng đầu nói: “Hiếu thuận cha mẹ, ta trước hiếu thuận mẹ, sau mới hiếu thuận cha.”
“Ha ha……” Hoàng đế cười thành tiếng, các đại thần khác cũng cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không tìm được lý do phản bác, xem trò hề của người khác, chính là vui vẻ như vậy.
Trừ hai cha con Tuyên Uy hầu, những người khác đều rất vui vẻ.
Sắc mặt Cao Chiêm vô cùng khó coi, nói với Nam Chi: “Mẹ con đồng ý về nhà cùng ta, nhưng con lại biến mất không còn dấu vết, khiến mẹ con lo lắng.”
Nam Chi lắc đầu, dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc mà nhìn Cao Chiêm: “Cha, cha đã quên rồi sao, cha mang theo rất nhiều người tới cướp mẹ đi, còn muốn giết cha dượng của ta, mẹ không có cách nào mới đi theo cha.”
Mọi người:!!!
Kích thích, kích thích quá!
Chiến thần Đại Tề vậy mà lại làm ra chuyện như vậy.
Lấy quyền thế đè ép người khác, cướp vợ trước, thật hết chỗ nói.
“Ngươi, ngươi……” Trên trán Cao Chiêm nổi đầy gân xanh, bị Nam Chi đánh loạn quyền mà trở nên hoảng hốt, đứa trẻ căn bản không biết cách ăn nói tế nhị, không biết cẩn thận ý tứ là cái gì.
Đánh thẳng mặt.
Tuyên Uy hầu thống khổ nhắm mắt lại, chờ tới khi hạ triều, chuyện này sẽ lan truyền khắp kinh thành.
Trong lòng ông ta cực kỳ chán ghét đứa cháu gái này.
Còn Phó Văn Âm kia, vốn dĩ Tuyên Uy hầu đã không thích con gái của một huyện lệnh nhỏ nơi biên thùy, cái loại huyện lệnh này, không có công trạng, cả đời này chỉ có thể làm một quan huyện.
Nhưng con trai lại nhất quyết muốn thành thân, bị giằng xé giữa hai nữ nhân, mới gây ra thảm họa như vậy.
Tuyên Uy hầu khom lưng chắp tay nói: “Hoàng Thượng, là thần quản gia không nghiêm.”
Hoàng đế không nói gì, không để ý đến Tuyên Uyên hầu, ngược lại hỏi Nam Chi: “Cha mẹ ruột ngươi ở bên nhau không tốt sao, dù sao thì Cao Chiêm cũng là cha ruột của ngươi, chẳng lẽ không tốt hơn người cha dượng kia sao?”
Nam Chi lại xua tay lắc đầu, liên tục nói: “Hoàng Thượng, không thể nói như vậy, đối với mẹ mà nói, cha ruột ta chính là cơm thừa canh cặn, không thể vì sợ phung phí mà uống nước gạo được.”
Mọi người:……
Đây là đại hiếu đối với người nhà đấy sao!
“Phụt……”
“Ha ha……”
Tất cả mọi người đều nhịn cười, khuôn mặt vặn vẹo, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà cười thành tiếng, đây là đứa trẻ gì vậy, lại so sánh ghê tởm như vậy.
Nhìn khuôn mặt xanh mét không thể tin nổi của hai cha con Tuyên Uy hầu, bầu không khí tràn ngập vui vẻ, chỉ có Tuyên Uy hầu chịu thiệt mới có thể cảm thấy thỏa mãn.
Ngay cả hoàng đế cũng không nhịn được mà vỗ đùi cười lớn, cái loại so sánh này vừa ghê tởm lại vừa sinh động.
Xem trò cười của người khác làm người ta vui sướng.
Cao Chiêm chưa từng bị vũ nhục như vậy, sự vũ nhục này lại còn là do con gái của hắn mang tới cho hắn.
Cao Chiêm không nhịn được nói: “Mạn Nhi, giữa ta và mẹ con có hiểu lầm, giữa ta và mẹ con có tình cảm.”
Nam Chi phủ định: “Không phải, mẹ muốn thành thân với Bạch thúc.”
Cao Chiêm hít sâu, “Là họ Bạch kia bảo con tới cáo trạng sao, một tên nam nhân như hắn lại trốn sau một đứa trẻ, là loại nam nhân gì.”
Nam Chi lắc đầu: “Không phải, là ta tự tới đây, cha quá hung dữ, đòi mẹ với cha, cha sẽ không trả mẹ lại cho chúng ta, chỉ có thể đi tìm hoàng đế.”
Mọi người:……
Logic rõ ràng, không thể phản bác.
Nhưng mà con lại đi cáo trạng cha, thanh danh của đứa nhỏ này đã bị huy hoại, không gia đình quyền thế nào lại dám cưới một nàng dâu như vậy vào cửa, không nói không rằng đi cáo ngự trạng.
Hoàng đế ngồi trên cao cười khanh khách không nói lời nào, nhìn rất hiền hậu, nhưng trên trán và lưng của Cao Chiêm và Tuyên Uy hầu đã đẫm mồ hôi.
Bây giờ trong lòng hai cha con chỉ có một suy nghĩ, khâu miệng nha đầu chết tiệt kia lại.
Cao Chiêm không nhịn được nói: “Mạn Nhi, ta mới là cha con.”
Nam Chi thành thật nói: “Ta biết cha là cha ta, ta đã biết lâu rồi.”
Cô còn chờ mong mà nhìn Cao Chiêm, “Cha, cha có thể thả mẹ ra không, Bạch thúc thúc còn phải thành thân với mẹ.”
Cao Chiêm bị lời này kích thích loạng choạng hai cái, sắc mặt trắng bệch, nỗ lực nuốt ngụm máu trong miệng xuống, khí huyết trong phổi cuộn trào.
Mọi người:……
Đột nhiên cảm thấy Cao Chiêm có chút đáng thương, có con gái như vậy, quả thực là tới đòi nợ.
Bọn họ nhìn Nam Chi bằng ánh mắt kỳ dị, lá gan của đứa nhỏ này cũng lớn quá đi, hoàn toàn không giống với con gái của bọn họ.
Dù thế nào đi nữa, đứa trẻ trong nhà cũng rất sợ người làm cha là bọn họ, rụt rè sợ hãi giống như chuột nhìn thấy mèo, cho dù là một đứa trẻ hoạt bát, nhưng nhìn thấy người lớn tức giận, cũng không dám gây ầm ĩ.
Đứa nhỏ này hoàn toàn không sợ ánh mắt của người khác sao?