Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 372: Gương Vỡ Lại Lành (32)



Edit: Kim

Cao Chiêm ở trong lao ngục, đương nhiên không được tắm rửa, giờ phút này, trên người hắn tản ra một cỗ mùi chua chua nhàn nhạt, là từ mồ hôi, từ đồ ăn hư thối, thậm chí có cả mùi máu tươi thối nát, mùi hương vô cùng phức tạp.

Căn phòng không lớn, chẳng bao lâu, cả căn phòng đều bị mùi hương này bao trùm, Nam Chi cảm thấy mũi mình cay xè.

Mùi hương nồng như vậy sao hắn có thể trốn thoát được, chỉ cần một con chó là có thể tìm được.

Cao Chiêm thở dài, giọng nói nghẹn ngào nặng nề, khàn khàn giống như tiếng cát sỏi ma sát vào nhau, “Sao, nhìn thấy ta các ngươi không vui sao?”

Phó Văn Âm nói: “Cao Chiêm, ngươi hận ta thì giết ta đi, tha cho Mạn Nhi, Mạn Nhi là con gái ngươi.”

Giọng Cao Chiêm êm ái vững vàng, “Lúc này nàng mới nghĩ tới việc nó là con gái của ta, Văn Âm, ta biết nàng hận ta, nhưng mà, tại sao các ngươi lại phải hủy hoại hầu phủ, là ta có lỗi với nàng, tổn thương nàng, nhưng những người khác trong hầu phủ vô tội.”

“Nàng có bao giờ nghĩ tới những người khác trong hầu phủ không, bọn họ vô tội như vậy.”

“Nàng hận ta, đánh chết ta cũng được, nhưng đừng liên lụy tới những người khác, những người khác trong hầu phủ không làm gì cả, nhưng đều vì nàng mà không thể đứng dậy được.”

“Ta rơi vào tình trạng này là do ta gieo gió gặt bão, nhưng những người khác thì sao.”

Phó Văn Âm bị bàn tay to lớn của Cao Chiêm bóp lấy cổ, giờ phút này nghe lời Cao Chiêm nói, nàng không thể phản bác, rơi vào mê mang.

Nam Chi lại nghiêng đầu nói: “Không phá hủy hầu phủ, sao ta có thể cứu được mẹ ta, người hầu phủ các ngươi quá lợi hại.”

“Ai, ngươi nói bọn họ vô tội, nhưng thời điểm ngươi làm chuyện xấu, bọn họ cũng đều mặc kệ, cũng không có người nào khuyên ngươi, bọn họ cũng không vô tội.”

“Thời điểm ngươi nuôi tư binh, sao không nghĩ tới những người vô tội ở hầu phủ, mẹ ta mới là người vô tội nhất kìa.”

“Tại sao hầu phủ lại trở nên như vậy, là bởi vì ngươi nuôi tư binh âm mưu tạo phản, là như vậy, không liên quan tới mẹ ta.”

Nam Chi thấy mẹ rơi vào trạng thái tự trách, cô nỗ lực suy nghĩ, nói ra những lời này.

“Ngươi có thể muốn làm gì thì làm với mẹ ta, tổn thương mẹ, không màng tới mong muốn của mẹ, chính là vì hầu phủ nha, không còn hầu phủ, ngươi sẽ không thể làm tổn thương mẹ.”

Những người khác trong hầu phủ đều không quá để ý tới Phó Văn Âm, cùng lắm thì cũng chỉ là con gái của một huyện lệnh nhỏ, Cao Chiêm thích nàng là vinh hạnh của nàng, cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Nước mắt Phó Văn Âm chảy xuống, nóng hổi nhỏ xuống mu bàn tay của Cao Chiêm, Cao Chiêm không nhịn được muốn buông tay, nhưng cuối cùng vẫn không buông tay ra.

Cao Chiêm nhìn đứa con gái này, tuổi còn nhỏ đã rất tàn nhẫn, không có chút kiềm chế, cứ như vậy mà loạn quyền đánh chết sư phụ già, đánh chết hầu phủ.

Cao Chiêm không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc là ai đứng đằng sau chỉ điểm ngươi, ít nhất cũng phải để ta chết cho minh bạch.”

Cao Chiêm thật sự không chấp nhận được sự thật, hầu phủ bị chôn vùi trong tay một đứa trẻ 4 tuổi.

Chắc chắn phải có ai đó đứng sau chuyện này.

Nam Chi có chút do dự, kẻ chủ mưu đứng đằng sau?



Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, có phải ngươi là chủ mưu đứng đằng sau không?”

Hệ thống:……

Trình độ văn hóa của đứa trẻ này thực sự kém, sao có thể coi hắn là chủ mưu đứng đằng sau được?

Hệ thống: “Không phải.”

Nam Chi lập tức nói với Cao Chiêm: “Không có, không có ai.”

Cao Chiêm hít sâu, “Mạn Nhi, ta là cha ngươi, ta cho ngươi sinh mệnh, ngươi thà âm mưu với người ngoài cũng muốn giết người làm cha này là ta, chẳng lẽ ta không có tư cách biết được chân tướng sao?”

Nam Chi lại nói: “Ngươi cũng đâu muốn sinh ra ta, vậy ngươi có từng hỏi ta có muốn làm con của ngươi hay không chưa.”

Nam Chi nhìn thấy mẹ rơi lệ, không nhịn được nôn nóng nói: “Ngươi buông mẹ ta ra.”

“Mạn Nhi, ta thật sự yêu mẹ ngươi, đời này không muốn rời xa nàng, cho dù ta có chết, ta cũng muốn mang nàng theo.” Cao Chiêm thâm tình mà nói.

Hầu phủ đều đã như vậy, mục đích ban đầu của hắn chỉ là có được Phó Văn Âm, bây giờ hầu phủ đã trở nên như vậy, càng cần phải có được Phó Văn Âm, mới không uổng công hầu phủ biến thành như vậy.

Quá nhiều, hy sinh quá nhiều, quá nhiều.

Nam Chi tiến lên hai bước, nói: “Cứ đi chết đi, đừng mang mẹ ta theo.”

Hệ thống:……

Đây là kiểu cha hiền con thảo gì!

Cao Chiêm:……

Cao Chiêm tức giận muốn bật cười, hắn vẫn luôn biết mình không phải là một người cha đủ tư cách, hắn cũng đối xử với đứa trẻ vô cùng lạnh lùng, thờ ơ, thậm chí còn dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn nó.

Nhưng mà đứa trẻ lại không chút do dự nói hắn đi chết đi, vẫn khiến Cao Chiêm thật sự kinh hãi.

Trong lòng đứa nhỏ này, không có cha, chỉ có mẹ.

Cao Chiêm than thở, “Nếu đã như vậy, cả ba người chúng ta cùng xuống hoàng tuyền có được không?”

Nam Chi:???

Người này có tật xấu, thật sự có tật xấu.

Ai muốn chết cùng ngươi, tại sao phải chết.

Nam Chi nói: “Ngươi buông mẹ ta ra, ngươi vượt ngục, bọn họ sẽ đuổi tới.”



“Hầu phủ bị ngươi liên lụy, bây giờ ngươi bỏ trốn, bọn họ sẽ càng xui xẻo, ngươi mới là người hại bọn họ, không phải ta nha.”

Không được để Cao Chiêm nói mẹ hại hầu phủ.

Rõ ràng là Cao Chiêm hại hầu phủ.

Nhìn đứa trẻ nói chuyện có trật tự, trong lòng Cao Chiêm vừa vui mừng, vừa buồn bã, lại càng tiếc nuối, nếu có thể quay lại quá khứ, hắn nhất định sẽ đối xử tốt với Phó Văn Âm và đứa trẻ.

Cao Chiêm vui mừng mà nói: “Ngươi thực quan tâm ta nha.”

Nam Chi:……

Không phải, ta không có, ngươi nói bừa!

Ta quan tâm tới ngươi khi nào, ta là lo lắng cho mẹ.

Nam Chi nói dối, “Đúng vậy, ta lo ngươi bị bắt lại, ngươi đi trước đi.”

Cao Chiêm vừa bẩn vừa hôi, nghe thấy lời này, cười nói: “Không sao, ta cũng không sợ bị bắt lại, dù sao thì chúng ta cũng ở bên nhau.”

“Chủ tử, thị vệ đã bắt đầu lục soát thành, chúng ta nên lánh đi.” Ngoài cửa xuất hiện mấy người mặc áo đen, nói với Cao Chiêm.

Cao Chiêm nói với mấy người mặc áo đen, “Đem đứa trẻ đi.”

Áo đen nhận lệnh tới bắt đứa trẻ, còn dùng tay che miệng Nam Chi lại.

Nam Chi lập tức tránh né tên mặc áo đen, nói với Cao Chiêm: “Ngươi thả mẹ ta ra, bằng không ta sẽ hét lên, các ngươi sẽ không thoát được đâu.”

“Ngươi chạy rồi, cha mẹ ngươi phải làm sao bây giờ, đừng có nói là mẹ ta làm liên lụy hầu phủ.”

Cao Chiêm lạnh nhạt mà nói: “Bắt lấy nó, đi.” Hắn lại cúi đầu thì thầm với Phó Văn Âm, “Nếu chúng ta bị phát hiện, mọi người đều sẽ chết.”

Cao Chiêm lại bổ sung một câu, “Bao gồm cả Mạn Nhi.”

Giọng Phó Văn Âm run rẩy, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, muốn làm gì?”

Cao Chiêm: “Làm cái gì sao, ta không muốn ở trong lao ngục 5 năm, không muốn ngày nào cũng bị ép làm việc, cuộc đời của ta không nên như thế này.”

Phó Văn Âm nói năng luống cuống: “Nhưng mà, nhưng mà chúng ta có thể đi đâu?”

Phó Văn Âm nghĩ, nếu mình bỏ trốn cùng một tên tội phạm, cha mẹ nàng phải làm sao bây giờ, chắc chắn bọn họ sẽ bị liên lụy.

Nàng không thể làm được.

Phó Văn Âm nói: “Ta không thể đi theo ngươi, Cao Chiêm, ngươi đi đi, ta tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết.”

Cao Chiêm thở dài, “Không được, Văn Âm, chúng ta đi cùng nhau đi.”