Diêu Xu bị cái nam tử bạch y này đe dọa, nói nếu nàng không thể chịu nổi, sẽ chết.
Nếu không thể đem máu của yêu quái thành máu của mình, sẽ bị sức mạnh bên trong đập vào nổ tan xác mà chết, nổ tung thành từng mảnh từng mảnh.
Diêu Xu bị hình ảnh được mô tả làm cho sợ hãi run lẩy bẩy.
Diêu Xu liên tục lắc đầu, ánh mắt khẩn cầu nhìn Long Khuyết, “Ta không muốn trở thành quái vật, ta không muốn.”
Nàng đã được nhìn thấy những con quái vật hợp thể đó, có người có bướu trên đầu, có người có nhãn cầu lồi ra, có người có cánh, không có một ai có bộ dạng tốt đẹp.
Nàng không muốn biến thành một con quái vật như vậy, quái vật vô cùng xấu xí, có một số không khác gì dã thú, căn bản không còn mấy lý trí.
Diêu Xu chỉ vào nam tử bạch y, “Hắn là một kẻ điên, ngươi đừng nghe hắn nói.”
Nam tử bạch y không để ý tới lời lên án của Diêu Xu, mà là nói với Long Khuyết: “Ngươi có muốn biến nàng thành yêu quái không, tuổi thọ của nàng sẽ được kéo dài, nàng sẽ không chết sớm như vậy nữa rồi.”
Giọng nói lạnh lùng của hắn lại đầy mê hoặc, “Biến thành yêu quái rồi, cơ thể của nàng sẽ trở nên cứng cỏi, sẽ không dễ dàng bị thương giống người phàm.”
“Tuổi thọ của nàng gia tăng, đối với ngươi mà nói, nàng là một món đồ quan trọng, nhưng trên thực tế cũng không quan trọng tới vậy, chỉ cần nàng còn tồn tại là được, đến nỗi là cái hình dạng gì, cũng không quan trọng.”
“Nơi này đã có sẵn một con hồ ly tinh, dùng trái tim và máu của hồ ly tinh đi.”
Bạch Sương:……
Trước hết, ta còn chưa có chọc vào bất kỳ kẻ nào, đã phải bị rút cạn máu, moi trái tim cho một người phàm, dựa vào cái gì?!
Bây giờ Bạch Sương và Diêu Xu đang có cùng một tâm trạng, hy vọng Yêu Vương không nổi điên, bằng không nàng sẽ mất mạng.
Nghe lời nam tử bạch y nói, giống như là có lợi cho Long Khuyết, cho dù Diêu Xu có biến thành một con quái vật không còn lý trí, thì chỉ cần nhốt lại là được.
Diêu Xu nghe thấy lời này không ngừng rơi nước mắt, nàng sợ hãi, liên tục lắc đầu với Long Khuyết, nàng mới vừa biết tính mạng của mình và Long Khuyết tương liên, bây giờ đã phải làm một con quái vật.
Long Khuyết cũng không phải người dễ dàng bị mắc lừa, ngược lại hắn càng thêm quan tâm tới một chi tiết, “Làm sao ngươi biết được chuyện khế ước?”
Chuyện này hắn chỉ nói cho một mình Tuyên Thanh biết, mà Tuyên Thanh vì để tìm ra phương pháp giải trừ khế ước, đã trở về tộc Khổng Tước.
Long Khuyết không cho rằng Tuyên Thanh sẽ có liên hệ gì với tên nam nhân tà môn này.
Nam tử bạch y mỉm cười, “Các ngươi không chú ý tới cơ thể của mình sao, người trúng khế ước máu trên cổ tay sẽ có một sợi tơ hồng.”
Long Khuyết và Diêu Xu lập tức nâng cổ tay lên, quả nhiên nhìn thấy một sợi tơ hồng rất nhỏ nơi cổ tay, vừa giống mạch máu mà cũng không giống, sợi tơ hồng đó nằm dưới da, có muốn lau đi cũng không thể lau được.
Diêu Xu sợ Long Khuyết hiểu lầm, lập tức giải thích nói: “Ta thật sự không biết gì về chuyện khế ước, ta không biết, thật sự không biết.”
“Ta cũng không biết khế ước lập thành như thế nào, ta không muốn lập khế ước ngươi, Long Khuyết, ngươi tin ta đi.”
Nam Chi nhìn Diêu Xu, có chút nghi hoặc nói: “Là Long Khuyết gạt ngươi, ngươi lại cũng không biết, ngươi xin lỗi cái gì?”
Long Khuyết:……
Khuỷu tay hướng ra ngoài, ngươi cũng thật không ngại đâu.
Diêu Xu chỉ là giương mắt lên nhìn Long Khuyết, Long Khuyết lại hỏi nam nhân bạch y: “Nếu ngươi đã biết về khế ước máu, như vậy ngươi có biết cách giải trừ khế ước máu không?”
Nam tử bạch y lắc đầu, “Không thể, không có cách giải trừ, nhìn thấy quá nhiều người bị bỏ rơi lúc sinh tử, thậm chí còn bị đối phương rút đao ra chĩa vào mình, ta lúc trước có một nguyện vọng rất giản dị, đó là muốn mạng sống của mọi người tương liên, phải cùng đồng tâm hiệp lực.”
Mọi người:……
Long Khuyết: Khốn kiếp?
Nam Chi: Khốn kiếp!
Diêu Xu: Khốn kiếp ~
Bạch Sương: Khốn kiếp.
Nam Chi thở dài nói với nam tử bạch y: “Ngươi đúng là một nhà khoa học điên nha.”
Quả thực là nguồn cơn của tội lỗi.
Không có hắn tạo ra khế ước máu, làm gì có câu chuyện này!
Nam Chi cẩn thận nhớ lại, trong cốt truyện có người này hay không, hình như không có, rốt cuộc trong cốt truyện đều là anh hùng cứu mỹ nhân, đều là tình yêu, đều là tình cảm giữa công chúa và hoàng tử.
Nhưng mỗi một loại đồ vật, đều phải có một người phát minh đi, khế ước máu là do người này phát minh ra?
Long Khuyết nổi giận đến mức tóc dựng đứng lên, tức muốn sùi bọt mép, trừng to mắt, rít gào nói: “Ngươi hại ta.”
Nam tử bạch y không hề giao động, thậm chí còn cảm thán nói: “Ta phát minh ra thứ này cũng xuất phát từ ý tốt, muốn tìm lại chân tình, ở thời điểm nguy nan cũng không buông tay vứt bỏ.”
Long Khuyết rít gào, “Con mẹ nó……”
Nam Chi kéo Long Khuyết khuôn mặt đã nổi đầy vảy rồng, đang muốn bộc phát lại, nói với nam tử bạch y: “Thúc thúc, không đúng, ca ca, ngươi muốn làm gì nha, là ngươi lập khế ước bọn họ sao?”
Nam tử bạch y lắc đầu, “Thứ này ta không thèm để ý, đến nỗi bị người khác lấy đi, ta cũng không biết.”
Long Khuyết rít gào, “Không phải ngươi thì là ai.”
Nam tử bạch y hỏi lại: “Tại sao ta phải hại ngươi?”
Long Khuyết càng tức giận, “Làm sao ta biết được, có thể là xuất phát từ tâm lý muốn trêu đùa người khác, khiến ngươi cảm thấy mình khống chế được người khác, nhìn người khác bị người trêu đùa hành hạ, giãy dụa cầu xin được sống, trở thành trò hề, ngươi cảm thấy vừa thú vị lại vừa khinh thường.”
Nam tử bạch y cảm thán một tiếng, thậm chí còn vỗ tay cho Long Khuyết, “Ngươi nói ngươi không biết, nhưng mà, sao ta lại cảm thấy ngươi biết, hơn nữa còn biết rất rõ.”
“Đoán chừng là những người ngồi ở vị trí cao cao tại thượng đều có đam mê này đi, ngươi là Yêu Vương, đương nhiên biết cái tâm thái này, cao cao tại thượng khống chế khinh thường người khác.”
Nam tử bạch y lắc đầu, “Chuyện khế ước máu của các ngươi, ta cũng thật sự không biết, ta chỉ vô tình gặp được tiểu cô nương người phàm này, mới biết được câu chuyện khế ước máu thú vị của các ngươi.”
Long Khuyết thở dốc, tức giận đến mức đôi mắt đỏ bừng, trong lòng càng cảm thấy tuyệt vọng, ngay cả người làm ra cái loại đồ này cũng không có cách giải trừ khế ước, chẳng lẽ hắn thật sự chỉ có thể cùng chết với cái người phàm này sao?
Còn được bao nhiêu lâu, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể sống thêm được vài thập niên.
Long Khuyết mới chỉ là rồng thiếu niên, còn chưa sống đủ đã phải chết.
Đây cũng tính là chết non đi.
Một phần ba cuộc đời vẫn chưa trôi qua đâu.
Toàn thân Long Khuyết đều cảm thấy không khỏe, cái loại tuyệt vọng này giống như một bệnh nhân bị tuyên án mắc bệnh nan y, còn là giai đoạn cuối.
Nam Chi nghĩ đến trong cốt truyện Long Khuyết và Diêu Xu tốt tốt đẹp đẹp ở bên nhau, nói với nam tử bạch y: “Tuy rằng không thể giải trừ khế ước, nhưng cũng có cách khác, làm Diêu Xu sống lâu hơn một chút, trừ việc biến thành quái vật.”
Nam tử bạch y kinh ngạc nhìn Nam Chi, “Ngươi lại suy nghĩ thay cho bọn họ, đừng quên, ngươi và Long Khuyết mới là phu thê, mà tính mạng của Long Khuyết lại tương liên với người khác, có một ngày, tâm ý cũng sẽ tương liên, người làm thê tử như ngươi, nên làm cái gì bây giờ, sẽ đặt vào vị trí nào?”
Nam Chi:……
Ừm, đã nhìn ra, cái thúc thúc này thật sự có chút xấu xa, trông có vẻ lạnh lùng, nhưng trên thực tế lại điên cuồng từ trong xương cốt.
Nam Chi cười hì hì, “Ta có thể làm sao bây giờ, nhưng ta tự do nha, ta không bị ký khế ước với ai nha, người đáng thương cũng không phải ta, cho nên có tâm ý tương thông cũng không sao.”