Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 460: Tiểu Quân Hậu (65)



Edit: Kim

Nghe Yên Phi nói như vậy, Long Khuyết phát hiện mình rất đáng thương, vô cùng đáng thương.

Kiếp trước tạo cái nghiệt gì, khiếp này mới gặp phải chuyện như vậy.

Hắn không nên đến nhân gian, phải ở yên trong cung Yêu Vương, cho dù có mọc nấm trong cung Yêu Vương, cũng không nên đi ra ngoài.

Hắn cũng không nên đánh nhau với Yên Phi, trong lòng khó chịu liền muốn chạy ra ngoài, lại nói tiếp, cũng không nên cưới Yêu Hậu.

Sai, sai, sai, chỗ nào cũng sai.

Nam tử bạch y nhìn chằm chằm vào Nam Chi, “Ngươi còn có thể nhường vị trí Yêu Hậu của ngươi ra sao?”

Nam tử bạch y vừa nói ra lời này, Diêu Xu và Bạch Sương đều nhìn về phía Nam Chi, chẳng lẽ Yên Phi muốn rời đi.

Nam Chi suy nghĩ một chút, nói: “Vị trí Yêu Hậu cũng không có chỗ nào tốt, Long Khuyết chính là một tên nam nhân quỷ kế đa đoan lại nghèo túng.”

Đi tới cung Yêu Vương, linh khí là phải đi cọ, ăn chân giò là phải dùng tiền của mình mua, linh quả cũng không được ăn lấy một cái.

Nam tử bạch y cười thành tiếng, có chút trêu chọc mà nhìn Long Khuyết, hắn nói: “Không nhìn ra, Yêu Vương lại là một người keo kiệt.”

Long Khuyết trợn trắng mắt, cái gì mà keo kiệt với không keo kiệt, cho dù có bị mắng là tên nam nhân quỷ kế đa đoan nghèo túng, hắn cũng lười phản bác, dù sao cũng bị phán tử hình rồi.

Diêu Xu không nhịn được mà biện giải cho Long Khuyết: “Long Khuyết không phải người như vậy, hắn không phải người quỷ kế đa đoan.”

Trong lòng Diêu Xu cảm thấy rất kỳ quái, người mà nàng cầu còn không được, ở trong miệng Yêu Hậu, lại bị ghét bỏ.

Đây không phải là phủ định Long Khuyết, mà là phủ định chính Diêu Xu.

Khiến Diêu Xu cảm thấy mình đi nhặt lại đồ mà người khác không cần, đồ mà người khác không cần là gì, chính là rác rưởi nha.

Long Khuyết tốt như vậy, sao có thể là rác rưởi người khác không cần được.

Nam Chi nói: “Hắn không keo kiệt với ngươi, nhưng keo kiệt với ta, thợ khóa đều treo trên người hắn, mở miệng ra chỉ biết nói xứng.”

Long Khuyết:……

Nhãi ranh này, đã là lúc nào rồi, cái miệng của nàng ta còn không buông tha người, lão tử đã mắc bệnh nan y, ngươi không thể vì chủ nghĩa nhân đạo mà quan tâm tới người bệnh một chút sao.

Nam tử bạch y lại nhắc lại chuyện cũ, nói với Long Khuyết: “Có muốn biến nàng thành yêu không, cũng không hoàn toàn là yêu, coi như là nửa yêu, nhưng tuổi thọ giống yêu.”

Đến rồi, đến rồi, thú vị tà ác đến rồi, Nam Chi có thể nhìn ra ý tứ của nam tử bạch y.

Chính là muốn nhìn xem Long Khuyết lựa chọn thế nào.

Nói thật, Nam Chi cũng cảm thấy có chút tò mò, rốt cuộc cũng không phải mình lựa chọn, cũng không phải mình biến thành yêu quái.

Chỉ đơn thuần là xem náo nhiệt.

Nam Chi và nam tử bạch y liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được hứng thú trong mắt đối phương.



Trong mắt nam tử bạch y mang ý cười, còn đảm bảo với Long Khuyết, “Ta đã luyện tập rất nhiều lần, nắm vững liều lượng, ta có thể đảm bảo không làm nàng chết.”

Sắc mặt Diêu Xu trắng bệch không khác gì thi thể đã chết ba ngày, đồng tử run rẩy kịch liệt, Bạch Sương bên cạnh cũng run bần bật.

Đây là cái ác nhân gì!

Nếu Long Khuyết chọn biến Diêu Xu thành yêu quái, Diêu Xu chắc chắn phải chịu khổ, thời điểm biến thành yêu quái, sẽ gặp phải những thống khổ không thể kiểm soát được, hoặc ít nhất cũng là rất đau đớn.

Nàng đã chết, Diêu Xu trở thành một con quái vật nửa người nửa yêu, ngoài tuổi thọ, những thứ khác đều không còn.

Diêu Xu nhìn Long Khuyết bằng đôi mắt đẫm lệ, Long Khuyết nhìn chằm chằm vào nam tử bạch y, “Tại sao ta phải tin ngươi, ta không tin ngươi.”

Tên nam nhân này vừa nhìn đã thấy bất an, vậy mà Yêu giới lại có một người tà ác như vậy, rốt cuộc hắn có thân phận gì.

Hơn nữa, vì sao trên cái nanh thú kia lại có khế ước, giống như chuyên dùng để đối phó hắn.

Long Khuyết lắc đầu nói: “Ta sẽ không để nàng ta trở thành yêu quái.”

Giao tất cả mọi việc cho ngươi xử lý, quá mạo hiểm, nói không chừng còn đào cho hắn cái hố.

Giữa chết bất đắc kỳ tử ngay lập tức và chết từ từ, đương nhiên Long Khuyết chọn chết từ từ.

“Ô……” Cả người Diêu Xu nhũn ra, nước mắt rơi xuống, nàng cảm động nhìn Long Khuyết, Long Khuyết không vì chuyện tuổi thọ mà biến nàng thành quái vật.

Nhìn thấy Diêu Xu khóc sướt mướt, Long Khuyết cảm thấy phiền muốn chết, “Khóc cái gì, còn chưa chết.”

Người phàm thật là yếu ớt, chỉ biết khóc, khóc, khóc cái rắm, cho dù muốn khóc, cũng là lão tử khóc.

Lão tử là vận xui tám đời tụ lại, mới có thể gặp phải ngươi.

Tuy rằng Nam Chi không thích Long Khuyết, nhưng lúc này cũng có chút đồng cảm với tiểu long, trong cốt truyện cũng chỉ là tình tiết lãng mạn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng giữa lãng mạn, là Long Khuyết có rất nhiều bất đắc dĩ.

Ít nhất ở thời điểm bắt đầu, cũng thật sự bất đắc dĩ.

Giống như tiểu hổ, vì tính mạng tương liên mà không thể không liều mạng vì người khác.

Nhưng Nam Chi nghĩ đến Yên Phi trong cốt truyện, cũng rất khổ sở, chút đồng tình đối với Long Khuyết cũng tiêu tan.

Hệ thống ca ca nói, không nên thông cảm với đàn ông, sẽ trở nên bất hạnh.

Người ta sẽ ở bên nhau, tính mạng của bọn họ tương liên, cái Yêu Hậu là cô chỉ có thể tự do mà rời đi.

Ô ô ô……

Thật là vui!

Long Khuyết nhìn thấy Nam Chi cười trộm, giống như chuột hamster, nàng ta đang vui cái gì, “Ngươi cười cái gì?” Nhìn thấy lão tử thảm hại như vậy, ngươi rất vui sao?

Nam Chi lắc đầu, “Ta không cười nha.”

Long Khuyết: “Lão tử nhìn thấy.”



Nam Chi: “Ta chỉ nghĩ đến một chuyện buồn cười.”

Long Khuyết kiên trì hỏi: “Chuyện buồn cười gì, ngươi nói ra đi, lão tử cũng muốn cười một cái.”

Nam Chi: “Tộc Hoa yêu có một loại thích đánh rắm, rất thối.”

Long Khuyết:……

Con mẹ nó, đã là lúc này rồi, ngươi còn nghĩ tới hoa đánh rắm.

Long Khuyết không muốn ở lại nơi này lâu, kéo Diêu Xu chuẩn bị rời đi, Diêu Xu bị kéo hơi lảo đảo một chút, nhưng lại nhấp môi cười, bởi vì bây giờ Long Khuyết bá đạo kéo nàng đi, đánh một cái thật sâu vào trái tim nàng.

Long Khuyết kiên định rời đi, là không để nàng biến thành quái vật.

Long Khuyết quay đầu lại nhìn Nam Chi còn đứng yên bất động, hô: “Ngươi còn không đi mau, muốn ở lại đây ăn cơm sao?”

Nam tử bạch y nói với Nam Chi: “Ngươi thích ăn cái gì, ta đều có thể làm cho ngươi ăn.”

Long Khuyết rít gào với Nam Chi: “Còn chưa cút tới đây, đồ hắn làm ngươi cũng dám ăn.”

Chờ tới khi trở về, hắn sẽ đem người tới phá hủy nơi này.

Tức quá, tức quá!

Vì tên nam nhân này tạo ra khế ước máu, mới khiến vận mệnh của hắn trở nên bi thảm thế này.

Nam Chi ồ một tiếng, hỏi nam tử bạch y: “Ngươi tên là gì?”

Nam tử bạch y, “Ta tên là Long Tuy.”

“Long?” Nam Chi sửng sốt một chút, nói với Long Khuyết, “Hắn cũng có họ Long đấy, là gia tộc của ngươi.”

Nam Chi lại hỏi Long Tuy, “Ngươi cũng là rồng sao?”

Long Khuyết nhíu mày nhìn chằm chằm vào Long Tuy, cái nanh thú kia có một đạo ý thức, nói cái gì mà trưởng bối, có phải là người này không.

Hắn ta làm ra khế ước máu như vậy, là để tính kế hắn.

Long Tuy lại lắc đầu, “Rồng sao, ta không phải là rồng, ta chỉ là một cái giao long.”

Tinh thần Long Khuyết hơi buông lỏng một chút, lại mang theo vẻ cao ngạo nói: “Nếu ngươi là giao long, cũng không có tư cách gọi là rồng.”

Giao long là cấp bậc hạ đẳng nhất trong long tộc, giao long, tuy rằng có một chữ long, nhưng không phải rồng, cách biệt với rồng như trời với đất.

Nói đúng ra, giao long thuộc Xà tộc.

Long Tuy nhàn nhạt nói: “Họ Long của ta là được Yêu Vương ban cho, không do ngươi định đoạt.”

Long Khuyết lập tức nhớ ra tiền bối trên nanh thú, không biết là vị Yêu Vương nào.

Chết tiệt?