Long Khuyết vẫn còn giãy giụa, “Có thể có người hóa trang thành hình dáng của ta.”
Mọi người ở đây đều trầm mặc nhìn Long Khuyết, nơi này là cung Yêu Vương, ai dám hóa thành hình dáng của Yêu Vương, lấy danh nghĩa của Yêu Vương làm loại chuyện này với người sủng của Yêu Vương.
Long Khuyết suy sụp gãi đầu, “Nhưng ta không có ấn tượng gì, thật sự không có.”
Tuyên Thanh im lặng nhìn bộ dạng của Long Khuyết, nghi hoặc cau mày, nhìn thị nữ, “Ở trong phòng suốt một đêm?”
Thị nữ gật đầu, “Đúng vậy.”
Tuyên Thanh lại hỏi: “Trạng thái tinh thần của quân thượng thế nào?”
Thị nữ: “Nô tỳ không dám nhìn.”
Nàng cúi đầu, lúc đó quân thượng đi qua trước mặt nàng.
Tuyên Thanh: “Vậy làm sao ngươi có thể xác định được đó là quân thượng?”
Thị nữ nói: “Trên người quân thượng có mùi huân hương chỉ cung Yêu Vương mới có, nô tỳ có thể ngửi thấy.”
Tuyên Thanh:……
Cái huân hương này chính là chứng cứ xác thực nhất, sắc mặt của Long Khuyết rất khó coi, cẩn thận lục lại hồi ức, lắc đầu, “Ta không có ấn tượng.”
Tuyên Thanh thở dài một hơi, “Có hay không không quan trọng, nếu Diêu Xu thật sự mang thai, là con của ngươi, thân thể người phàm của nàng mang thai, nuôi dưỡng yêu thai, nàng sẽ bị hút khô sức sống và chất dinh dưỡng, cũng chưa chắc có thể sinh được đứa trẻ ra, phải tìm người trở về, dùng đồ tốt bồi dưỡng.”
Long Khuyết theo bản năng nói: “Để nàng ta chết luôn đi.”
Tuyên Thanh: “Ngươi đã quên khế ước máu rồi sao, nếu nàng chết, ngươi cũng không sống được.”
Long Khuyết: Mẹ nó!
Hắn theo bản năng nhìn về phía Nam Chi, Nam Chi đối mắt với hắn, hỏi: “Ngươi nhìn gì?”
Long Khuyết dời tầm mắt, giải thích một câu cũng không tính là giải thích, “Dù sao thì ta cũng không làm gì Diêu Xu, Diêu Xu mang thai, cũng không phải con của ta.”
Nam Chi lại nói: “Là của ngươi.”
Cô vừa nói, vừa gật đầu, vẻ mặt chắc chắn.
Long Khuyết:……
Cái nhãi con này thật đáng ghét, không có trái tim.
Nam Chi hỏi hệ thống ca ca: “Tại sao Long Khuyết lại không biết?”
Hệ thống nói: “Là yêu thuật của hồ ly tinh.”
Nam Chi nói với Long Khuyết: “Ta cảm thấy là do yêu thuật của hồ ly tinh.”
Hệ thống:???
Ta vừa nói với ngươi, ngươi đã lập tức nói cho người khác.
Cảm giác này rất vi diệu.
Đây có lẽ là cảm giác khuỷu tay hướng ra ngoài đi.
Tuyên Thanh nói với Long Khuyết: “Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại một chút, có khi nào mắc mưu không?”
Đầu Long Khuyết đau muốn nứt ra, suy nghĩ nửa ngày, sắc mặt trở nên khó coi, “Ta cho rằng, ta đang nằm mơ.”
Là có một lần như vậy, nhưng khi Long Khuyết hồi phục lại tinh thần, cảm thấy là đang nằm mơ.
Hắn còn ảo não, sao mình có thể nằm mơ làm ra loại chuyện như vậy với một người phàm.
Kết quả là thật.
Con mẹ nó Diêu Xu còn có con.
Đây là cái đau khổ chốn nhân gian gì!
Tìm Diêu Xu là chuyện gấp gáp lúc này, bởi vì mang yêu thai Diêu Xu sẽ bị hút khô, Diêu Xu sẽ chết, hắn cũng sẽ chết.
Nam Chi nói: “Diêu Xu cũng đã có bảo bảo, không thể biến nàng thành yêu quái.”
Long Khuyết thở ra một hơi thật dài, ánh mắt ảm đạm không còn ánh sáng, giống như một người mù, “Tuy ta thật sự muốn biến nàng ta thành yêu quái, nhưng bây giờ, không tìm thấy người, cũng không tìm thấy Long Tuy.”
Nam Chi cũng thở dài, “Xem ra trời cao cũng không muốn để ngươi biến nàng thành yêu quái.”
Long Khuyết nhìn Nam Chi, “Chẳng lẽ, ta nên gặp phải những chuyện này sao?”
Trời cao tàn nhẫn với ta như vậy.
Nam Chi ách một tiếng, không thể phản bác, loại chuyện này cô không thể xử lý được, cô vẫn còn là một đứa trẻ.
Tuyên Thanh an ủi Long Khuyết, “Cũng may, Yêu Hậu không náo loạn với ngươi.”
Long Khuyết trực tiếp phi một tiếng, “Đứa ngốc đó thì biết cái rắm, nàng ta cái gì cũng không biết.”
Đừng thấy nàng ta lúc nào cũng gọi tướng công tướng công, nhưng trên thực tế, nàng ta còn không biết tướng công có nghĩa là gì, chỉ đơn giản coi như một cái tên bình thường mà gọi.
Hoàn toàn là tâm thái chơi trò chơi đóng vai gia đình.
Tuyên Thanh chỉ nói: “Ít nhất tới bây giờ đó vẫn là chuyện tốt.”
Nếu đứa trẻ kia gây náo loạn, tuyệt đối có thể khiến Long Khuyết sứt đầu mẻ trán.
Ngày tháng trôi qua như nước chảy, cuộc sống mỗi ngày của Nam Chi rất phong phút, không phải đi khiêu chiến các trưởng lão uống trà sữa, thì cũng là trở về tộc xem tình hình tu luyện của mọi người trong tộc.
Diêu Xu vẫn luôn không triệu hoán Long Khuyết, giống như đã hoàn toàn biến mất khỏi Yêu giới, nếu không phải Long Khuyết còn sống, thì tất cả mọi người đã nghĩ Diêu Xu chết rồi.
Nam Chi cũng nhờ tộc Hoa yêu giúp tìm người, tộc Hoa yêu có thể xem là phân bố nhiều nhất trong Yêu giới, cho dù là địa phương có hoàn cảnh ác liệt, cũng có tộc Hoa yêu.
Nhưng mà đều không tìm thấy Diêu Xu, Nam Chi suy tư, đi tìm Long Khuyết nói: “Long Khuyết, ta cảm thấy Diêu Xu không còn ở Yêu giới, đã tới nhân gian.”
Yêu giới đối với Diêu Xu rất nguy hiểm, nhân gian thì không nguy hiểm như vậy.
Long Khuyết suy nghĩ một chút, nói với Nam Chi: “Ngươi là đang giúp ta, hay là muốn tới nhân gian chơi.”
Vẻ mặt Nam Chi không vui, “Nhân gian ít linh khí như vậy, ta tới nhân gian làm gì, ta là đang giúp ngươi tìm Diêu Xu đấy có được không.”
Long Khuyết sờ sờ mũi, “Cảm ơn nha.”
Nam Chi vẫy vẫy tay, ra vẻ như một đại tỷ, “Không cần cảm ơn, không phải ngươi là tướng công của ta sao.”
Long Khuyết:……
Không, trông ta giống tiểu đệ của ngươi hơn.
Nam Chi tò mò hỏi: “Đều đã lâu như vậy rồi, ngươi nói Diêu Xu cô nương đã sinh chưa, trứng rồng của các ngươi hoài thai trong bao lâu?”
Long Khuyết lắc đầu, “Không biết, theo lý thuyết, hẳn là rất lâu, nhưng đứa nhỏ này có huyết mạch của người phàm, cũng không biết bao lâu.”
Bây giờ cái thai yêu kia đang hấp thụ sức sống và chất dinh dưỡng của Diêu Xu, nhưng nàng ta vẫn luôn không triệu hoán hắn, nhất định là có người giúp đỡ nàng dưỡng thai.
Là Long Tuy sao?
Rốt cuộc Long Tuy có mục đích gì?
Là vì đứa trẻ trong bụng Diêu Xu sao?
Hắn định làm gì đứa trẻ?
Long Khuyết chỉ tưởng tượng một chút, đã cảm thấy đầu muốn nứt ra, sau khi gặp phải Diêu Xu, Long Khuyết không có lấy một ngày thoải mái.
Long Khuyết tìm Tuyên Thanh nói: “Ta muốn tới nhân gian tìm Diêu Xu.”
Tuyên Thanh sửng sốt một chút, suy nghĩ rồi nói: “Cũng đúng, tìm kiếm ở Yêu giới lâu như vậy rồi vẫn không tìm thấy Diêu Xu, có khả năng đã thật sự chạy tới nhân gian, tới nhân gian tìm đi.”
Nam Chi lập tức nói: “Ta cũng muốn đi, ta cũng muốn đi.”
Ngươi chính là đi theo xem náo nhiệt, Long Khuyết không muốn mang Nam Chi theo.
Nam Chi không thèm nhìn Long Khuyết, nhìn Tuyên Thanh, Tuyên Thanh nói: “Vậy cùng đi đi.”
Ta cũng chưa từng thấy có ai lại giúp tướng công của mình đi tìm tìm địch và đứa trẻ đâu.
Chính thất lại giúp tiểu tam, thật sự quá rối loạn.
Nàng không gây náo loạn là tốt nhất.
Bây giờ, Tuyên Thanh giúp Long Khuyết ổn định Yêu Hậu.
Đây là cái công việc lao lực gì!
Tuyên Thanh cũng đã nói, Long Khuyết tất nhiên không phản đối, bây giờ trong lòng Long Khuyết đang loạn như ma, có người làm chủ, Long Khuyết tất nhiên sẽ nghe theo.
Hắn cũng đang hoang mang lo sợ.
Vốn đang ở lúc tâm trí còn chưa trưởng thành, lại gặp phải nhiều chuyện như vậy, toàn bộ mũi nhọn đều chĩa về phía Long Khuyết.
Căn bản không cho Long Khuyết thời gian phản ứng.
Bây giờ tâm tính của Long Khuyết cũng không lớn hơn Nam Chi bao nhiêu, thiên chi kiêu tử chưa từng phải chịu nhiều đau khổ, lại đột nhiên gặp phải đả kích nặng nề trong cuộc đời.
Tuyên Thanh nói riêng với Nam Chi: “Quân hậu, đa tạ ngươi, nếu không phải ngươi khoan dung, chỉ sợ Long Khuyết bây giờ sẽ càng thêm khó chịu.”
Nam Chi chỉ nói: “Không có gì.” Dù sao hắn cũng không đánh lại ta, ta muốn làm gì hắn cũng đều được.