Quan hệ giữa Yêu Vương và Yêu Hậu không tốt, toàn bộ Yêu giới đều biết, bởi vì bọn họ gặp mặt, không phải đánh nhau thì cũng chính là đánh nhau, có thua có thắng.
Nhưng thật sự để hai người hòa ly, lại không có ai trong hai người nói muốn hòa ly.
Yêu Hậu Yên Phi sau khi trưởng thành, mọi người đều cảm thấy quan hệ giữa hai người sẽ tốt hơn một chút, nhưng vẫn không có, cũng không có đứa trẻ nào được sinh ra, mọi người còn đang trông ngóng Yêu Hậu và Yêu Vương sinh con đấy.
Tuy rằng Yêu Vương đã có một đứa con, nhưng đứa nhỏ này có huyết mạch của Nhân tộc, huyết mạch Long tộc không thuần tịnh, nhìn rất yếu ớt.
Hơn nữa tốc độ trưởng thành quá nhanh, lớn lên càng nhanh cũng đồng nghĩa với số tuổi thọ càng ngắn.
Tuổi tác của đứa trẻ này nhỏ hơn Yêu Hậu nhiều, nhưng nhìn còn trưởng thành hơn cả Yêu Hậu, hơn nữa cũng không biết đứa trẻ này nghe được ở đâu, là Yêu Hậu giết chết người mẹ người phàm của hắn, cho nên mỗi lần nhìn thấy Yên Phi đều là vẻ mặt thù hận.
Yên Phi vô cùng cạn lời, cũng không thích đứa nhỏ này, ngay cả cung Yêu Vương cũng rất ít khi trở về.
Chuyện này là Yêu Hậu bị oan uổng, Long Khuyết và Tuyên Thanh đều biết, hai người cũng đã giải thích với đứa nhỏ.
Nhưng đứa nhỏ này rất cứng đầu, cười lạnh mà nói: “Các ngươi chỉ là không muốn đắc tội với Yêu Hậu, các ngươi sợ hãi, cho nên ngay cả lời nói mẹ ta tự sát mà cũng dám nói ra.”
Tuyên Thanh:……
Long Khuyết muốn ném đứa trẻ này vào lại trong bụng mẹ nó.
Tuyên Thanh không thể không nói một câu công bằng, “Thời điểm ngươi ra đời, Yêu Hậu vẫn còn là một đứa trẻ, nói nàng ghen ghét mà giết mẹ ngươi, có hợp lý không?”
Đừng nói khi còn là một đứa trẻ, bây giờ Yêu Hậu trưởng thành rồi, cũng không có bao nhiêu tình cảm với Long Khuyết, thời gian ở cung Yêu Vương rất ít.
Cái chức danh Yêu Hậu chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Nhưng đứa trẻ vẫn cứng đầu như cũ, nói với Long Khuyết: “Mặc kệ thế nào, đều là ông có lỗi với mẹ ta, cho dù mẹ ta có tự sát, cũng là vì ông, bà ấy mới tuyệt vọng mà tự sát.”
Long Khuyết:……
Con mẹ nó!
Long Khuyết khi thiếu niên đã phải làm cha, làm cha nhiều năm như vậy, bây giờ diện mạo của con hắn nhìn còn trưởng thành hơn cả hắn, lại vì một người mẹ chưa từng gặp mặt mà đi đổ lỗi cho người sống.
Còn không bằng ta nuôi một quả trứng đâu.
Long Khuyết nhìn con trai tức giận bất bình, “Ngươi nghe người nào nói, hưng phấn chạy về đây chất vấn?”
Đứa con trai thế này còn nuôi làm cái gì?
Diêu Xu đã chết, tất nhiên không thể ra làm chứng, chuyện năm đó, rất ít người biết, không thể nói cho rõ ràng được.
Long Khuyết lạnh mặt bảo con trai cút đi, bao giờ tỉnh táo lại thì quay lại, nhưng đứa trẻ không những không tỉnh, mà còn chạy mất, không tìm thấy người.
Long Khuyết:???
Quả nhiên là mẹ con, đúng là chung một dòng máu, gặp chuyện liền chạy.
Tuyên Thanh hỏi: “Có cần phái ngươi đi theo nó không, rốt cuộc thì thực lực của nó cũng rất yếu.”
Long Khuyết lạnh lùng nói: “Chết thì thôi.”
Tuyên Thanh:……
Có cảm giác cảnh tượng này rất quen thuộc.
Tuyên Thanh cảm thấy rất mệt mỏi, nhìn thấy con trai Long Khuyết như vậy, Tuyên Thanh sợ hôn nhân, cũng không nghĩ tới chuyện tìm bạn lữ, không muốn sinh con.
Con cái đều là cái nợ.
Tuyên Thanh: “Thật sự mặc kệ?”
Vẻ mặt Long Khuyết bình tĩnh lại tàn khốc, “Mặc kệ, sinh tử do trời định, nuôi nó tới bây giờ, ta cũng không có chỗ nào có lỗi với nó.”
Yêu tộc nuôi dạy con cái đều rất dã man, chờ tới một lúc thích hợp, sẽ một chân đạp đứa con đi, tự mình kiếm sống đi.
Vốn tưởng rằng đứa trẻ kia sẽ không quay về sớm, hoặc cũng là ăn khổ một phen mà về nhà, nhưng không ngờ, rất nhanh đã quay về rồi.
Lại còn mang theo một nữ nhân người phàm trẻ tuổi cùng trở về.
Nữ nhân người phàm?
Nơi này là Yêu giới, sao có thể có người phàm?
Long Khuyết chỉ nhìn lướt qua cái nữ nhân người phàm này, hoàn toàn không thèm để ý, nếu đứa trẻ thích, vậy thì đưa bọn chúng tới nhân gian sinh sống đi.
Người phàm sống ở Yêu giới rất gian nan, tới nhân gian thì tốt hơn.
Tuy tức giận, Long Khuyết vẫn phải vì đứa trẻ mà tính toán.
Khi Long Khuyết nói chuyện này với đứa trẻ, thiếu chút nữa hắn đã nhảy dựng lên, “Ta không thích nàng, ta chỉ coi nàng là mẹ mà thôi.”
Nhìn thấy nữ tử này, trong lòng hắn liền sinh ra cảm giác vui mừng cùng ỷ lại.
Long Khuyết:……
Ngươi có huyết mạch của người phàm, nhưng cũng không nên đến mức vừa nhìn thấy một người phàm, đã cảm thấy nữ nhân này là mẹ mình đi, còn cảm thấy thân thiết.
Thật quá mức.
Long Khuyết không có hảo cảm với người phàm, đặc biệt là nữ tử Nhân tộc, Diêu Xu đã để lại bóng ma sâu sắc trong lòng Long Khuyết.
Không nói hai lời liền đâm dao vào bụng mình, nàng ta thì chết không còn một mảnh, hắn lại chịu khiển trách, như là hắn rất có lỗi với nàng.
Lão tử không thích chính là không thích, ngươi có chết, lão tử cũng không thích.
Long Khuyết tới tìm nữ tử người phàm, hỏi nàng có đồng ý tới nhân gian sống cùng con trai hắn không, hắn sẽ đưa bọn họ tới nhân gian.
Nữ tử khiếp sợ, không ngờ tới cha của người cứu mình lại trẻ như vậy, hơn nữa còn đẹp trai hơn hắn nhiều, trên người còn có một cổ khí phách.
Nữ tử cự tuyệt, nói một mình nàng trở về nhân gian là được, sẽ không sống cùng con trai Long Khuyết.
Long Khuyết lập tức phái người tiễn nữ tử đi, hắn bây giờ không thể gặp người phàm, nhưng nữ tử lại hỏi: “Ngài có thể đưa ta đi không?”
Long Khuyết lạnh lùng nói: “Người khác đưa đi cũng như vậy.”
Trong lòng nữ tử cảm thấy mất mát, chỉ có thể lưu luyến mỗi bước chân nhìn Long Khuyết, trong lòng Long Khuyết trầm xuống, đôi mắt của nữ tử này khiến Long Khuyết nghĩ tới Diêu Xu.
Tuy rằng đã giải trừ khế ước, nhưng bây giờ Long Khuyết là một lần bị rắn cắn, trăm năm sợ dây thừng.
Con trai Long Khuyết thấy Long Khuyết lạnh lùng tiễn nữ tử đi như vậy, rất tức giận muốn đi cùng nữ tử, Long Khuyết không nói hai lời đưa bọn họ đi.
Người con trai tức không chịu được, cha hắn đúng là không có trái tim, là một cái yêu quái lãnh khốc vô tình, hại chết mẹ hắn, lại không hề có một chút áy náy.
Nhưng mà không được bao lâu, hai người đã gặp phải nguy hiểm, đứa con trai không thể không triệu hoán cha, thời điểm Long Khuyết tới nơi, hai người kia đã máu me đầm đìa giằng co với yêu quái.
Nhìn thấy Long Khuyết, nữ tử theo bản năng vươn tay ra, bàn tay đầy máu nắm lấy tay Long Khuyết.
Trong nháy mắt kia, giữa mày nữ tử bay ra một tia sáng, xuyên qua giữa mày Long Khuyết.
Long Khuyết không thể tin được, lại là cái thủ đoạn này, nhìn thấy cổ tay xuất hiện sợi tơ đỏ, hắn đột nhiên nở nụ cười, nụ cười phức tạp cực độ, vẻ mặt châm chọc, cảm thấy buồn cười tới cực điểm.
Đến, lại đến rồi……..
Trừ cái thủ đoạn này ra, không còn thủ đoạn nào khác sao?
Long Khuyết bình tĩnh giải cứu con trai và nữ tử người phàm.
Tuyên Thanh nhìn thấy, nhíu mày hỏi: “Sao lại thế này?”
Long Khuyết chỉ nâng cổ tay lên cho Tuyên Thanh xem, đồng tử Tuyên Thanh chấn động, “Đây, đây…….”
Hai trăm năm sau, lại gặp phải thứ này?
Tuyên Thanh dùng ánh mắt rất phức tạp nhìn Long Khuyết, “Ngươi nói xem ngươi, là tại sao?”
Tại sao khế ước luôn tìm tới ngươi như vậy?
Làm Yêu Vương nguy hiểm như vậy sao?
Đặc biệt là Yêu Vương đẹp trai, lại càng nguy hiểm!
Long Khuyết bây giờ hoàn toàn không tới nhân gian, ngay cả Yêu giới cũng rất ít khi ra ngoài đi dạo, một con rồng vốn nên ngao du nơi chân trời, lại chỉ ru rú trong cung Yêu Vương.