Nhưng bây giờ đứa trẻ không khóc cũng không nháo, bộ dạng rất ngoan ngoãn, ngược lại khiến Phong Vân Đình không biết nên nói cái gì.
Nam Chi thấy người cha này gọi cô, lại không nói lời nào, cầm nĩa lên ăn rất nghiêm túc, từng chút từng chút nhét vào trong miệng, sườn mặt phình ra, cổ nhỏ non mịn, giống như một con búp bê Tây Dương.
Phong Vân Đình càng không biết nên nói cái gì.
Lăng Kiều nhìn thấy cảnh này, dịu dàng nói với Nam Chi: “Nhan Nhan, cha cháu rất yêu cháu.”
Nam Chi ngước mắt khỏi thức ăn, nhìn Lăng Kiều và Phong Vân Đình, nhìn thấy Phong Vân Đình rất vừa lòng trước lời nói của Lăng Kiều, thậm chí còn có chút cảm động vì Lăng Kiều có thể nói ra lời này.
Trong lòng Nam Chi cảm thấy cạn lời, không thể để ta ăn ngon miệng một chút sao?
Nam Chi mỉm cười, “Cháu biết, cháu biết cha rất yêu cháu.” Nhưng càng yêu dì hơn.
Lăng Kiều có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng gật đầu: “Nhan Nhan biết vậy là tốt, không cần vì chuyện của mẹ mà ầm ĩ với cha cháu, cháu phải biết rằng, chuyện này cha cháu đã làm đúng.”
Lăng gia và Phong gia đều là thế gia, Lăng Kiều cũng có thể xem như là con nhà có tiền, là thiên kim đại tiểu thư, vẫn luôn thích thầm Phong Vân Đình, coi việc gả cho Phong Vân Đình là mục tiêu cả đời.
Lăng Kiều sau khi trở thành đại tiểu thư này, không lập tức đi tìm đường chết, không hề bức ép Phong Vân Đình cưới mình, mà chỉ lịch sự nói với Phong Vân Đình, không thể trở thành vợ chồng, cũng có thể làm bạn bè.
Cô lấy lùi làm tiến như vậy, khiến Phong Vân Kiều không hề chán ghét cô, không có ai thích bị người khác bức bách cả.
Lăng Kiều là người xuyên không, tất nhiên có ưu thế tiên tri, trong nhà lại có tiền, muốn tiến vào giới giải trí chơi một chút, cũng là chuyện rất dễ dàng.
Lăng Kiều vốn là một tồn tại khiến người ta chán ghét, mấy anh trai trong nhà cũng rất ghét đứa em gái điêu ngoa này, nhưng sau quá trình công lược các anh trai, các anh trai đã không còn chán ghét Lăng Kiều.
Lăng Kiều muốn tiến vào giới giải trí, người nhà sôi nổi đưa tiền đưa nhân mạch, để cô chơi vui vẻ trong giới giải trí.
Người chơi dát vàng như vậy, đối với người trong giới trí quả thực là đả kích bậc nhất.
Đóa hắc liên hoa Khổng Chân liền bị người có khả năng tiên tri Lăng Kiều nhằm vào khắp nơi, vốn dĩ hạng mục đã bàn bạc xong, lại bị người ta ngáng một chân, một lần hai lần, Khổng Chân lập tức xé màn xông ra.
Bản thân Lăng Kiều luôn có cảm giác khinh thường, chán ghét Khổng Chân, rốt cuộc thì Lăng Kiều cũng thích Phong Vân Đình nhiều năm như vậy.
Lăng Kiều trở thành cái đại tiểu thư này, ít nhiều cũng cảm thấy không đáng thay cho đại tiểu thư.
Nhìn Khổng Chân hung ác dậm chân, đã bức người tới chân tường rồi, chó cùng rứt dậu, Lăng Kiều lắc đầu, đúng là một đóa hắc liên hoa, Phong Vân Đình lại thích một người phụ nữ như vậy.
Bây giờ, thanh danh của Khổng Chân đã là một mớ hỗn độn, Lăng Kiều cũng không lo lắng mình bị pháo hôi nữa.
Làm một đại tiểu thư lắm tiền thoải mái ăn ăn uống uống không tốt sao?
Rảnh rỗi thì làm việc trong giới giải trí, còn có fans.
Tình yêu gì đó, đối với Lăng Kiều cũng không quá quan trọng.
Nhưng sự không cam tâm của đại tiểu thư, vẫn quanh quẩn trong lòng Lăng Kiều.
Người đàn ông bao nuôi minh tinh, còn có con ngoài giá thú, có cái gì đáng thích, chờ tới khi Phong Vân Đình thích cô, lại cảm thấy Phong Vân Đình cũng không có gì đặc biệt.
Trong lòng Lăng Kiều mơ hồ có cảm giác, cũng muốn để Phong Vân Đình nếm thử cảm giác yêu mà không có được, vì tình yêu mà trằn trọc.
Xem như báo thù vì nguyên chủ đi.
Nhưng cô cũng không có hứng thú làm mẹ kế của người khác, Lăng Kiều liếc nhìn đứa trẻ đang ăn cơm, khóe miệng nhếch lên.
Đứa nhỏ này cũng rất đáng ghét, thường xuyên ném đồ vào người cô, bộ dạng hung dỡ của đứa trẻ đã bị chụp lại, phát tán trên mạng, đứa nhỏ này cũng là một vết đen lớn của Khổng Chân.
Nam Chi không thèm để tới cuộc chiến giữa Lăng Kiều và Khổng Chân, bây giờ cô phải bảo vệ chính mình, không thể chết được.
Một khi bản thân mình chết đi, Khổng Chân sẽ thật sự điên rồi, bị hủy diệt hoàn toàn.
Một nghệ sĩ từng ngồi tù, sao có thể trở lại màn ảnh lần nữa, còn là nghệ sĩ muốn giết người.
Nam Chi nghĩ không ra, “Tạo sao đứa trẻ lại phải chết?”
Hệ thống: “Có lẽ là vì Lăng Kiều không muốn làm mẹ kế.”
Nam Chi: “Ta cũng không muốn cô ta làm mẹ kế đâu, nhưng cô ta đâu có chết.”
“Sau khi Khổng Nhan tới sống cùng mẹ, có liên quan gì tới bọn họ nữa đâu.”
“Bất luận thế nào thì ngươi cũng là con của Phong Vân Đình.”
Nam Chi mím môi, thức ăn trong miệng không còn ngon nữa, lại là cốt truyện giết người, loại này ta thuộc.
Để đạt được một số thành tựu đặc biệt, có một số người nhất định phải chết.
Hu hu hu, không muốn chết!
Ta sẽ ở lì trong biệt thự, cái fan kia cũng sẽ không vào đây được.
Lăng Kiều có chút thờ ơ với Phong Vân Đình, đồ cướp được ăn mới ngon, bây giờ Khổng Chân đã thất bại thảm hại, Phong Vân Đình cũng không còn tốt như vậy nữa.
Lăng Kiều nói lời tạm biệt với Phong Vân Đình, Phong Vân Đình giữ cô lại, “Đã gần trưa, ở lại dùng bữa cơm đã.”
Lăng Kiều lắc đầu, “Quên đi, anh và Nhan Nhan ở chung cho tốt, tôi và đứa nhỏ này nên ít gặp mặt thì hơn.”
“Rốt cuộc thì quan hệ giữa tôi và mẹ con bé cũng không tốt đẹp gì.”
Phong Vân Đình nhíu đôi mày kiếm, “Đó là vì cô ta luôn nhằm vào em, vì một chút chuyện mà đấu đến đỏ con mắt, dã tâm bừng bừng, ham hư vinh, vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm.”
Không giống cô, thật sự lạnh nhạt, tặng cái gì cũng đều lười nhận.
Phong Vân Đình đã không nhớ nổi trước đây Lăng Kiều là cái dạng gì, nhưng bây giờ Lăng Kiều thật sự rất tốt.
Mềm mại đáng yêu, luôn là bộ dạng Phật hệ lạnh nhạt, cô như vậy, ngược lại càng khiến cho người ta muốn cho cô thật nhiều, sợ cô thiếu, sợ cô uất ức.
Ai sẽ thích người tham lam, không có ai nha!
Trước kia gặp được Khổng Chân, hắn đã muốn ở bên cô, là quan hệ tình nhân, cũng sẽ trợ giúp công việc của cô một chút.
Khổng Chân lẻ loi một mình lang bạt trong giới giải trí, cô nghĩ, so với việc bị người khác bắt nạt, phải là một số chuyện bất đắc dĩ, ở cùng Phong Vân Đình sẽ sạch sẽ, tự do hơn nhiều.
Cô thật sự là một người sống theo chủ nghĩa thực dụng.
Có bậc thang là Phong Vân Đình khiến đường đi của Khổng Chân suôn sẻ hơn nhiều, cũng bớt gặp phải một số chuyện không vui.
Cho nên, ở trong lòng Lăng Kiều, Khổng Chân chính là một đóa hắc liên hoa không từ thủ đoạn.
Từ lúc bắt đầu, mối quan hệ giữa bọn họ đã là một cuộc giao dịch.
Nhưng bây giờ, Phong Vân Đình lại ghét bỏ cái giao dịch này, cũng chán ghét Khổng Chân.
Chuyện này cũng không có cách nào, Phong Vân Đình vẫn luôn ở vị trí chi phối, những thứ Khổng Chân nỗ lực mới có được, lại tan thành mây khói.
Lăng Kiều chỉ lắc đầu, cảm thán trong lòng, xem ra Phong Vân Đình cũng không yêu Khổng Chân tới vậy, trong cốt truyện, Khổng Chân phải trải qua rất nhiều, hao phí công sức tính kế mới có thể gả cho Phong Vân Đình.
Nam Chi nghe vậy, siết chặt nĩa, Phong Vân Đình đang nói nhảm cái gì vậy?
Ai bị tát vào mặt cũng sẽ tức giận, nếu đổi lại là Nam Chi, cô cũng sẽ lập tức đánh trả.
Nam Chi không nhịn được nói: “Cha à, cha làm kinh doanh cũng là vì tiền nha, mẹ vì tiền thì có gì là không đúng.”