Phong Vân Đình bị đứa trẻ phản bác, sắc mặt có chút khó coi, đặc biệt là trước mặt Lăng Kiều, hắn cảm thấy rất mất mặt.
Phong Vân Đình nói: “Mày đã bị mẹ mày dạy không phân biệt được đúng sai rồi, cướp đồ của người khác là không đúng.”
Nam Chi nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ, “Cha à, chuyện làm ăn kinh doanh không phải cũng là cướp mối làm ăn của người khác sao, cha có thể, sao mẹ lại không thể.”
Có một số việc cũng tương tự, ví dụ như chuyện tu luyện, chính là cạnh tranh cùng thiên địa, cùng những người khác tranh giành linh khí.
Tiền tài cũng là một loại năng lượng.
Thậm chí tình yêu cũng là một loại năng lượng, có người nhận được tình yêu của người khác cả đời, nhận được sức mạnh xoa dịu tâm hồn.
Phong Vân Đình:……
Con mẹ nó hắn muốn đánh đứa trẻ.
Hơn nữa, nói như vậy, hắn lại không thể phản bác.
Chính là cảm thấy phụ nữ giống như Khổng Chân thật sự quá khó coi, cũng làm người ta thực ghê tởm.
Lăng Kiều không nhịn được nói: “Nhan Nhan, có việc có thể làm, nhưng cũng có việc không thể làm.”
Nam Chi lại hỏi: “Cái gì có thể làm, cái gì không thể làm?”
Lăng Kiều giải thích nói: “Không thể không phân biệt phải trái, cũng không thể vì quan hệ máu mủ mà không phân biệt phải trái.”
Nam Chi nhìn Lăng Kiều, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, nhìn đến mức trong lòng cô cũng bốc hỏa, đứa nhỏ này thật sự rất đáng ghét.
Môi Lăng Kiều giật giật, “Nhan Nhan nhìn dì như vậy làm gì, dì nói sai gì sao?”
Nam Chi tùy ý nói: “Cháu chỉ là một đứa trẻ, phân biệt phải trái làm gì, cháu phân, dì đúng, mẹ sai, thì dì sẽ nuôi cháu sao?”
Lăng Kiều:……
Đây đúng là đứa trẻ trời sinh ngỗ nghịch!
Phong Vân Đình:???
Đứa nhỏ này thật sự phải dạy dỗ lại, nhìn xem, đây là đang nói cái gì?
Phong Vân Đình lập tức nói với Nam Chi: “Mau xin lỗi dì Lăng Kiều đi.”
Nam Chi rất nghe lời, “Dì Lăng Kiều, lời cháu nói làm dì không vui, thật xin lỗi.”
Lăng Kiều:……
Cũng không thấy vui lên chút nào.
Phong Vân Đình nói: “Dì Lăng Kiều của mày dịu dàng lương thiện, hiểu chuyện, con gái nên giống dì Lăng Kiều, đừng có học mẹ mày.”
Nam Chi ồ một tiếng, gật đầu, “Con biết rồi, đàn ông đều thích phụ nữ yếu đuối, phải đủ mỹ đức, nhưng không được có tham vọng, tham vọng thuộc về đàn ông.”
Đã trải qua mấy thế giới, Nam Chi đã dần dần hiểu ra sự khác biệt giữa nam và nữ.
Nhưng như vậy thì sao, hệ thống ca ca nói, đã là con người thì đều có tham vọng, cho dù phụ nữ có tỏ ra là yếu đuối không nơi nương tựa, cũng đều là có mục đích, nếu đàn ông muốn phụ nữ như vậy, phụ nữ sẽ luôn như vậy, vì sinh tồn, mà sống trong khuôn khổ của đàn ông.
Dây leo cũng có thể quấn chặt lấy đại thụ che trời.
Phong Vân Đình không ngờ đứa trẻ sẽ nói ra những lời này, càng thêm tức giận Khổng Chân, đứa nhỏ này thật sự rất giống Khổng Chân.
Lăng Kiều híp mắt đánh giá đứa trẻ, cũng không muốn cãi nhau với một đứa trẻ, nói một câu tạm biệt với Phong Vân Đình, không chút lưu luyến mà đi rồi.
Thời điểm này cũng không thể giữ Lăng Kiều lại, có thể nhìn ra, Lăng Kiều tức giận rồi.
Nếu là trước đây, Phong Vân Đình đương nhiên sẽ không để ý đến cô, nhưng bây giờ, địa vị của Lăng Kiều ở trong lòng hắn đã thay đổi.
Phong Vân Đình lập tức gọi cho trợ lý, để hắn chuẩn bị quà tới tặng Lăng Kiều.
Vì thế đủ các loại mặt hàng xa xỉ, trang sức châu báu được đưa tới Lăng gia, gần như lấp đầy cả bàn trà, giá trị của mấy thứ này, người bình thường có phấn đấu cả đời cũng chưa chắc có thể có được.
Nhưng Lăng Kiều chỉ liếc nhìn một cái, mặt không biến sắc, mấy thứ này không quan trọng, quan trọng là tâm trạng của cô đã bị phá hỏng.
Các anh trai của Lăng Kiều nhìn thấy mấy thứ này, khinh thường nói: “Là ai đưa đến, đừng tùy tiện nhận đồ của người ngoài, mấy thứ này, nhà chúng ta cũng có thể mua cho em, muốn bao nhiêu cũng được.”
“Đừng để những thứ như vậy lừa gạt.”
Lăng Kiều thấy các anh trai lo lắng, bộ dạng phòng heo ăn củ cải, tức khắc cười nịnh nọt nói: “Em biết rồi, em sẽ trả lại cho Phong Vân Đình.”
“Phong Vân Đình?” Anh trai rất bất mãn, “Người đàn ông này không được, không giữ mình trong sạch, còn có con, con gái nhà chúng ta không thể đi làm mẹ kế của người ta được, em đừng để tâm tới Phong Vân Đình nữa.”
Lăng Kiều liên tục lắc đầu, anh trai hỏi: “Ả nhân tình kia của Phong Vân Đình còn bắt nạt em không?”
“Phong Vân Đình không quản tốt chó của mình, cắn loạn khắp nơi.”
Lăng Kiều lắc đầu, “Bây giờ cô ta cũng không thể đóng phim hay quay quảng cáo, em và cô ta cũng không gặp mặt, sao cô ta có thể bắt nạt em được?”
Anh trai thứ hai lúc này mới vui lên, “Phong Vân Đình cũng còn chút hữu ích.”
Mấy thứ này đều bị trả về, Lăng Kiều cười nói với Phong Vân Đình, vô công bất thụ lộc, sao cô có thể nhận mấy thứ này, cô kiên quyết mà từ chối nhận số quà này.
Phong Vân Đình ngây người nhìn đống đồ lớn được gói đẹp mắt, người tặng đồ lại phát sầu, đồ không tặng đi được.
Phong Vân Đình nói: “Nhìn xem, không phải ai cũng thích mấy thứ này, mẹ mày mà nhận được mấy thứ này không biết là vui tới cỡ nào đâu.” Toàn thân đều là lỗ hút tiền.
Nam Chi nhìn đống hộp quà, “Vui mừng khi nhận quà là rất đúng nha.”
Ta cũng thích quà.
Nam Chi còn nói thêm: “Mẹ con thích, là bởi vì mẹ không có, được tặng đương nhiên rất vui, gia đình dì Lăng Kiều có tiền, muốn mấy thứ này, cũng có thể tự mua.”
Phong Vân Đình:……
Lời nói của đứa nhỏ này thật sự là đâm xuyên tim.
Lăng gia quả thực không nghèo, người ta chướng mắt những thứ này, Phong Vân Đình đã sầu muốn chết.
Hắn bực bội nói: “Ngày mai mày nên đi học đi.”
Tính khí của hắn, yêu là yêu cả đời, ghét là ghét tới chết, bây giờ hắn chán ghét Khổng Chân, lại vì Khổng Chân mà hắn có một vết nhơ, ở trước mặt Lăng Kiều đã không còn ưu thế.
Bên cạnh Lăng Kiều cũng có không ít ong bướm vây quanh.
Còn có đứa nhỏ này, cũng có nghĩa là, tỷ lệ chiến thắng của Phong Vân Đình thật sự rất nhỏ.
Nhưng đứa trẻ đã ở đây, cũng không thể nhét trở lại bụng mẹ được, cũng không thể ném vào thùng rác, mỗi lần nhìn thấy đứa nhỏ này, huyệt thái dương của Phong Vân Đình lại giật giật.
Còn là một đứa trẻ không nghe lời.
Nam Chi:!!!
Sét đánh giữa trời quang, Khổng Nhan chính là bị bắt cóc lúc tan học.
Nam Chi hỏi: “Con có thể không đi học không, con muốn ở nhà.”
Phong Vân Đình dứt khoát không thương lượng, “Mày còn nhỏ như vậy, không đi học thì định làm gì?”
Về phần học tại nhà, đứa trẻ còn nhỏ như vậy không tới trường kết giao bạn bè thì giống cái gì.
Nam Chi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định ăn ngay nói thật với Phong Vân Đình, “Cha, giới giải trí có kiểu fans rất điên cuồng, có rất nhiều người ghét mẹ, không trả thù được mẹ, sẽ làm hại tới con, con không muốn tới trường.”
Phong Vân Đình hỏi ngược lại: “Mày còn biết mẹ mày thất bại như thế sao, biết có rất nhiều người ghét cô ta.”
Nam Chi:……
Mẹ ta cũng không phải là tiền, ai cũng đều thích.
Phong Vân Đình còn nói thêm: “Chọn cho mày một ngôi trường tốt, bảo an nghiêm ngặt, đảm bảo an toàn cho mày.”
Nam Chi sốt ruột nói: “Nhưng lỡ như, có lỡ như thì phải làm sao?”
Cũng không phải là lỡ như, mà là chắc chắn.
Phong Vân Đình cạn lời: “Cũng không thể vì sợ ra ngoài gặp phải nguy hiểm, mà không ra ngoài nữa đi.”