Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 486: Phật Hệ Cá Mặn Đoàn Sủng (5)



Edit: Kim

Phong Vân Đình không thể hiểu được những lo lắng vô căn cứ của đứa trẻ, “Hơn nữa, mày đi học tan học đều có người đưa đón, giao tới tận tay giáo viên, giáo viên lại giao tận tay cho tài xế.”

Nam Chi nghiêm túc nói: “Cha, lời con nói là thật, mong cha suy xét một chút, nếu không, cha tìm cho con một vệ sĩ đi.”

Có người lớn bên cạnh, có lẽ cái fans kia sẽ không dám, cho dù có ra tay, có người lớn cũng sẽ không thực hiện được.

“Mày đi học còn muốn mang theo vệ sĩ, cái khác thì không biết, nhưng bộ dạng của mẹ mày thì học cũng thật nhanh.”

Khổng Chân là minh tinh hàng đầu, mỗi lần tham gia hoạt động gì đó, đều có rất nhiều vệ sĩ, đội hình rất hoành tráng.

Nam Chi nghe thấy sự chán ghét bên trong giọng nói của cha mình, cô thở dài, chán ghét một người, bất kể mẹ có làm cái gì, hắn cũng đều chán ghét.

Cô nhìn sâu vào Phong Vân Đình một cái, người cha này không đáng tin cậy, không thể dựa vào được, hắn muốn truy thê hỏa táng tràng, người đầu tiên bị ném vào lò thiêu là Khổng Nhan.

Người tiếp theo chính là Khổng Chân.

Nam Chi không nói nữa, xoay người đi rồi.

Phong Vân Đình bối rối trước phản ứng của đứa trẻ, nhìn cô ôm một con gấu bông cũ kỹ màu nâu, chạy lên lầu.

Chắc là chạy về phòng khóc thầm đi, Phong Vân Đình đau đầu xoa xoa giữa mày, ngơ người nhìn đống quà tặng.

Đột nhiên hắn phát hiện ra, hình như bản thân không thể cho Lăng Kiều cái gì, cái gì Lăng Kiều cũng đều có, không thiếu tiền, cha mẹ, các anh trai trong nhà đều rất yêu chiều cô.

“Tiên sinh, có cảnh sát đang đợi ở bên ngoài.”

Cũng không biết hắn đã ngồi ngây người trên ghế sô pha bao lâu, đột nhiên có hầu gái đi tới nói với Phong Vân Đình đang ngây ngốc.

“Cái gì, cảnh sát?” Phong Vân Đình lập tức tỉnh táo lại, “Chắc chắn là đến nhà chúng ta?”

Hầu gái gật đầu, “Người vẫn còn đang đợi ở cửa.”

Phong Vân Đình rất nghi hoặc, bước nhanh ra cửa lớn, nhìn thấy hai cảnh sát một nam một nữ, trên người mặc cảnh phục, đèn xanh đỏ trên xe cảnh sát còn đang nhấp nháy.

Đúng là cảnh sát, còn thật sự chạy đến nhà hắn.

Những người sống ở khu vực này không phú cũng quý, tin tức cảnh sát ập đến đã truyền đi khắp nơi.

Nói thật, người làm ăn giống Phong Vân Đình đều không thích giao tiếp với cảnh sát.

Nhưng hắn vẫn khách khí hỏi cảnh sát là có chuyện gì.

Nữ cảnh sát mở lời: “Phong tiên sinh, chúng tôi nhận được cuộc gọi của đứa trẻ, nói đã bị ngược đãi.”

Phong Vân Đình không chút suy nghĩ nói: “Không thể nào, sao tôi có thể ngược đãi trẻ con được.”

Đứa trẻ cái gì?

Đột nhiên, mặt Phong Vân Đình cứng đờ.



Đứa trẻ?

Không phải là Khổng Nhan, Nhan Nhan đi?

Nó báo cảnh sát?

Nam cảnh sát nói: “Đứa trẻ tên là Khổng Nhan, địa chỉ cũng đúng là ở đây, nói mình đã chịu tổn thương rất nghiêm trọng.”

Phong Vân Đình:???

Cảnh sát kiên quyết muốn gặp đứa trẻ, Phong Vân Đình tất nhiên không thể ngăn cản, nếu ngăn cản, sẽ cho người khác cảm giác hắn đang chột dạ, nếu đứa trẻ không sao, tại sao lại không thể gặp.

Phong Vân Đình không ngờ đứa nhỏ này lại có thể lén lút làm ra chuyện lớn như vậy, không báo trước một tiếng đã báo cảnh sát, không khóc không nháo làm ra chuyện lớn.

Phong Vân Đình đau đầu muốn chết, kêu hầu gái gọi đứa trẻ xuống.

Nam Chi đứng trên cầu thang, nhìn thấy hai người đang mặc cảnh phục, lập tức bắt đầu diễn kịch rơi nước mắt, cô đi xuống lầu, khuôn mặt đã ướt đẫm.

Những giọt nước mắt lớn không ngừng lăn xuống, đôi mắt trắng đen rõ ràng ướt át, phản chiếu ánh sáng, cô cũng không có gào khóc, mà là mím môi rơi nước mắt.

Bộ dạng xinh đẹp, lại khóc đáng thương, ai nhìn vào cũng phải thốt lên một tiếng tạo nghiệt nha!

Hai vị cảnh sát nhìn Phong Vân Đình bằng ánh mắt trách cứ, nữ cảnh sát cẩn thận nói chuyện với Nam Chi, muốn kiểm tra thân thể của Nam Chi một chút.

Đúng là tạo nghiệt nha, một con búp bê xinh đẹp như vậy mà cũng có thể ra tay đánh xuống được.

Cô liếc mắt nhìn Phong Vân Đình một cái, hóa ra nhân mô cẩu* ở tầng lớp tinh anh của xã hội, lại có thể làm ra loại chuyện này.

(*Nhân mô cầu: 人模狗样, Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.)

Nhân mô cẩu Phong Vân Đình lúc này còn bối rối hơn cả cảnh sát.

Nam Chi vừa rơi nước mắt, không hề chậm trễ lập tức nói: “Cha không cho cháu gặp mẹ, nói sau này không được gặp lại mẹ nữa, dì ơi, trong lòng cháu cảm thấy rất khó chịu, giống như trong tim có một con dao nhỏ đâm vào, cháu nhớ mẹ, cháu muốn gặp mẹ, ô ô ô……….”

Nam Chi rất bận rộn, vừa khóc vừa nói, trong lòng vẫn đang hỏi hệ thống: “Ca ca, ca ca, bây giờ ta đã đủ tư cách làm một dây leo chưa?”

Ta đã khóc đáng thương như vậy.

Dù sao thì Nam Chi cũng nhớ kỹ, dây leo có thể quấn lấy đại thụ che trời.

Bây giờ cô không phải là Yên Phi, mà là một đứa trẻ, rất yếu ớt, chỉ là một dây leo.

Hệ thống:……

Thật cạn lời!

Có một số lời nói, ngươi cũng không cần phải hiểu sâu tới vậy.

Phong Vân Đình:……

Nhớ mẹ?



Hắn muốn hỏi cô, mày mới xa Khổng Chân được bao lâu, mày đã nghĩ không thông?

Tâm hồn mày chịu nhiều tổn thương tới vậy sao?

Phong Vân Đình không tin một đứa trẻ năm tuổi đã biết báo cảnh sát, hơn phân nửa là do Khổng Chân xúi giục.

Người phụ nữ đáng giận, ngay cả trẻ con cũng có thể lợi dụng, còn là con của chính cô.

Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Hai cảnh sát nhìn đứa trẻ khóc lóc thê thảm, vừa nấc vừa nói chuyện, đều nói với Phong Vân Đình, tình cảm của người lớn tan vỡ, cũng không thể không cho đứa trẻ gặp mẹ của nó được.

Vẫn luôn sống cùng mẹ, lại đột ngột bị tách ra, trong lòng đứa trẻ nhất định là không thể chấp nhận được, rất bất an, có chuyện gì có thể từ từ nói, không cần làm quá mức.

Dù sao thì lời trong lời ngoài cũng đều là Phong Vân Đình không đúng.

Phong Vân Đình có thể nói cái gì, cái gì cũng không thể nói được.

Không hề khoa trương khi nói, đứa trẻ khóc, nước mắt rơi xuống không ngừng như những hạt châu, từng viên từng viên lăn xuống, đôi mắt to trong sáng trông thật sự rất đáng thương.

Nam Chi nói: “Cha, con nhớ mẹ, con nhớ mẹ.”

Mặt Phong Vân Đình không chút biểu cảm nói: “Mày nhớ cô ta, thì mày đi tìm cô ta đi.”

Hai cảnh sát nhìn thấy bộ dạng lạnh nhạt của Phong Vân Đình, trong lòng đều có chút cạn lời, nhưng cũng không tiện nói nhiều, chuẩn bị đưa Nam Chi tới gặp mẹ, hỏi Phong Vân Đình có ý kiến gì hay không.

Phong Vân Đình có thể có ý kiến gì, nếu có ý kiến, hắn sẽ lập tức thành người ngược đãi trẻ em, tội ác tày trời.

Nếu mày đã muốn đi theo Khổng Chân, vậy thì đi đi.

Bây giờ mày còn không biết mày đã bỏ lỡ cái gì đâu, đi theo Khổng Chân, sẽ có cái tương lai gì.

Bây giờ Phong Vân Đình cũng không muốn nhìn thấy đứa trẻ này, đặc biệt là mới cách đây không lâu, đứa trẻ đối chọi gay gắt với Lăng Kiều, làm Lăng Kiều tức giận.

Phong Vân Đình căn bản không có tình cảm gì với đứa trẻ này, rốt cuộc cũng không phải là từ trong bụng mình bò ra, cũng chưa từng nuôi dưỡng, thời điểm tới gặp Khổng Chân, cũng chỉ trêu đùa đứa trẻ một chút mà thôi.

Thật sự không có cảm giác tham gia.

Bây giờ đứa trẻ không nghe lời, nghe Khổng Chân xúi giục làm ra loại chuyện báo cảnh sát này, giờ phút này hàng xóm xung quanh đều đang nhìn về phía biệt thự của hắn, còn đang chế giễu đấy.

Nữ cảnh hỏi: “Anh không đi cùng sao?”

Phong Vân Đình thực lạnh nhạt mà nói: “Mấy người đưa đi là được rồi.”

Cảnh sát:……

Đây là con ruột đi!

Khó trách đứa trẻ mỗi ngày đều nhớ mẹ, cha là cái dạng này, làm sao đứa trẻ có thể chịu được.

Tuy nói chúng tôi là cảnh sát, nhưng anh giao đứa trẻ cho chúng tôi như vậy, có phải có chút qua loa rồi hay không.