Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 615: Ánh Trăng Sáng (1)



Edit: Kim

Nam Chi bị ép vào thân cây, lưng chạm vào thân cây có chút đau đớn, Nam Chi không thể hiểu được mà nhìn cái nam sinh này.

Hai người chạy hơi nhanh, hơi thở dồn dập, Hứa Lạc nhìn cô gái thụ động, nhìn làn da trắng đến phát sáng của cô, cảm thấy hơi choáng váng.

“Thiện Tĩnh, ở bên tôi, tôi sẽ cho em mạng sống của tôi.” Hứa Lạc cúi đầu xuống nhìn cô gái trong lòng mình.

Giờ phút này cô đang nhìn mình, trong ánh mắt trong suốt phản chiếu hình ảnh của mình, làm người ta động tâm tới cỡ nào nha!

Nam Chi ngửa đầu ra sau, cau mày, vẻ mặt có chút thống khổ: “Tôi lấy mạng của anh làm gì?”

Giết người là phạm pháp.

Mới trải qua kì thi địa ngục, bây giờ lại gặp phải chuyện không thể hiểu được, Nam Chi đột nhiên cảm thấy hưng phấn, “Ca ca, ca ca, ta có thể đánh hắn không?”

Nam Chi rất siêng năng dung hợp hạt giống hoa lan u minh, tuy rằng chưa thể dung hợp, nhưng cô vẫn có được một ít sức mạnh.

Nam Chi ngo ngoe rục rịch, rất muốn xách Hứa Lạc lên đánh.

Giống nhưng xách một con cá mà nện bạch bạch bạch xuống mặt đất.

Không biết vì sao, Hứa Lạc đột nhiên cảm thấy hơi ớn lạnh, không tự chủ được mà nổi da gà.

Thậm chí trên mặt cũng nổi da gà.

Cô gái ngơ ngác nhìn mình, đôi mắt sáng ngời sống động, lại mang theo một loại cảm giác nóng lòng muốn thử.

Hứa Lạc tức khắc cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập nhanh hơn, cho dù có phải chết vì cô gái này, thì khoảnh khắc này cũng đáng giá.

Hệ thống: “Bình tĩnh, đánh nhau phải mời phụ huynh.”

Nam Chi lập tức xì hơi, nói với Hứa Lạc: “Tôi phải đi, anh đừng cản tôi.”

Giọng nói vừa nhẹ vừa mỏng, ngay cả tức giận cũng có vẻ rất đáng yêu.

Hứa Lạc cười nói: “Thiện Tĩnh, tại sao lúc kiểm tra em lại không làm bài, em còn nói trong lòng em không có tôi, đây không phải là vì muốn tới gần tôi sao?”

Hứa Lạc mở miệng, vô tình chọc tới chỗ đau của Nam Chi, cô không chút suy nghĩ nâng chân lên đá Hứa Lạc.

Hứa Lạc căn bản không thèm để ý, nhưng cú đá này đá tới bụng hắn, hắn đột nhiên cảm thấy như lục phủ ngũ tạng đều thay đổi vị trí, co rút đau đớn, hắn nhanh chóng lùi về sau, ngồi xổm xuống mặt đất, đau như bị gãy xương.

Mặt Hứa Lạc vặn vẹo, giữa lông mày hiện lên một cỗ tức giận cùng tà ác đến ngạt thở, nhưng còn nhanh chóng nói thêm: “Học múa đúng là có sức lực.”

“Tích linh linh……”

Chuông vào học vang lên, Nam Chi cũng không quay đầu lại mà đi rồi, trong lòng vẫn còn buồn bực, Hứa Lạc này tìm mình làm gì, còn nói mấy lời không thể hiểu được.



Nam Chi trở lại phòng học, đã bị chủ nhiệm lớp là thầy Lý gọi tới văn phòng, thầy Lý nhìn học sinh Thiện Tĩnh, đầu tiên là hít sâu một hơi, nhuận khí một hồi rồi mới nói: “Hứa Lạc lại tới tìm em?”

Nam Chi thành thật gật đầu, “Đúng ạ.”

Nhưng rất phiền, nói mấy lời không thể hiểu được.

Thầy Lý là một người đàn ông trung niên, hiểu quá rõ trong lòng mấy nam sinh này đang nghĩ cái gì, nhưng nữ sinh sẽ bị hủy hoại.

Đáng thương cho một thầy giáo, phải nói với nữ sinh mấy chuyện này, thật sự rất khó.

Thầy Lý nói: “Em không cần phải để ý tới cậu ta, tôi đi tìm cậu ta nói một câu, em và cậu ta không phải cùng một loại người, em là nữ, đi lầm đường sẽ không thể bò dậy, chính là hủy hoại cả đời.”

Hứa Lạc kia hình như là được người ta nhận nuôi.

Trẻ em nên chăm chỉ học tập, thay vì chỉ lo làm mấy chuyện vớ vẩn này.

Nam Chi nhìn thấy thầy Lý tức giận đến mức trên trán đổ đầy mồ hôi, vô cùng ngoan ngoãn nói: “Vâng, em nghe lời thầy, đều nghe thầy.”

Thầy nói đúng.

Nhìn xem, học sinh của hắn ngoan như vậy, Hứa Lạc kia chính là sói đói nhìn thấy thịt.

Thầy Lý còn nói thêm: “Tôi nghe nói lần này em nộp giấy trắng.”

Nam Chi:!!!

Cô lập tức cúi đầu.

Ta, ta không biết làm!

Ta thật sự không biết làm!

Ta viết không ra!

Nghe có vẻ không hợp lý nhưng là sự thật.

Thầy Lý vô cùng đau đầu, nói thẳng: “Sau kỳ thi này, tôi sẽ mời cha mẹ của em tới trường một chuyến.”

Loại tình huống này của đứa trẻ, không thể không nói cho cha mẹ biết.

Thời điểm đi học, Nam Chi luôn mang vẻ mặt ngơ ngác, ngơ ngác như một đứa trẻ mới sinh, ngơ ngác đối mặt với thế giới.

Giáo viên gọi Nam Chi trả lời, Nam Chi cũng không thể trả lời được, cô lắc đầu, thành thật ngay thẳng nói, em không biết!

Giáo viên:........

Các bạn học trong lớp nhìn Nam Chi, nhưng Nam Chi là mặt không đỏ tim không đập nhanh, ta thật sự không làm được!

Các giáo viên sôi nổi phun tào trong phòng giáo viên, cảm thấy nếu Thiện Tĩnh còn tiếp tục như vậy, sẽ thật sự bị hủy.



Tuy rằng thành tích của Thiện Tĩnh không phải là tốt nhất, nhưng ở mảng nghệ thuật, thành tích của cô cũng xem như là rất tốt, thành tích trên lớp cũng trên trung bình.

Nhưng bây giờ hỏi một câu thì đã hết ba câu là không biết, cũng không biết là muốn làm gì.

Nam Chi bất lực với tri thức, nhưng ở thời điểm múa, Nam Chi làm rất khá, lúc bắt đầu còn cảm thấy mới lạ, nhưng thời gian dài, đã có thể múa ra dáng ra hình, múa càng lúc càng tốt.

Dáng vẻ linh hoạt kia, có bảo cô làm khỉ trèo lên cây, cô đều có thể làm được, bởi vậy Nam Chi tình nguyện ở lại phòng tập vũ đạo.

Thứ này ta hơi biết một chút.

Nam Chi nghĩ thầm, sau này ta phải chăm chỉ học tập từ hệ thống ca ca.

Kết quả thi giữa kỳ rất nhanh đã có rồi, chấn động không phải hạng nhất, mà là Nam Chi toàn là trứng ngỗng

Ngay cả những người học hành không nghiêm túc, cũng đều làm tốt hơn Nam Chi, những người này ở trước mặt Nam Chi, sôi nổi nói với Hứa Lạc: “Lạc ca à, thiên nga lần này đã xuống trần rồi, còn nỗ lực giống với chúng ta, thật là làm cho người ta cảm động.”

Bọn họ viết bừa cũng được mấy điểm, nhưng nộp giấy trắng như Thiện Tĩnh, vẫn làm người ta phải khiếp sợ.

Nam Chi bị người ta cười nhạo, lại không thể thốt ra lời phản bác, cô rất tức giận, rất muốn đánh bọn họ.

Thầy Lý nhìn kết quả các môn đều là trứng ngỗng, tìm Nam Chi tâm sự, hỏi Nam Chi tại sao lại nộp giấy trắng, Nam Chi trung thực nói: “Em không biết làm.”

Thầy Lý vỗ bàn nói: “Em còn nói dối, rốt cuộc chuyện này là thế nào, bây giờ em đã học tới cao tam*, đã thành niên, không thể tiếp tục tùy hứng như vậy.”

(*Cao tam: bên Trung gọi trường cấp ba là cao trung, cao trung bao gồm ba lớp, cao nhất: lớp 10, cao nhị: lớp 11, cao tam: lớp 12.)

“Không được, tôi phải thông báo với cha mẹ em.”

Nói xong lập tức đi gọi điện thoại.

Trịnh Quyên nhanh chóng tới rồi, nhìn thấy phiếu điểm, bà giáng một cái tát vào mặt Nam Chi, “Mày cố ý dùng cách phản nghịch này để chống đối tao, mày cho rằng tao sẽ để ý sao, là cuộc sống của mày bị hủy hoại.”

Trịnh Quyên có dáng vẻ của một phu nhân quyền quý, nhưng bộ dạng nghiến răng nghiến lợi này, như là muốn ăn thịt người.

Thầy Lý sợ ngây người, vừa mới đến đã đánh đứa trẻ, làm hắn cũng không dám nói tới chuyện Thiện Tĩnh ở trường bị nam sinh quấy rối.

Nam Chi xoa mặt, nóng rát đau đớn, cảm thấy tủi thân, lần sau ta phải cách xa bà ta ra một chút, bà ta sẽ đánh người.

Thầy Lý nhanh chóng khuyên giải Trịnh Quyên, nói Thiện Tĩnh vẫn luôn nghe lời, có thành tích nghệ thuật tốt nhất.

Trịnh Quyên đau đầu muốn chết, “Cứ như vậy còn muốn thi đại học cái gì, tao đã nói chuyện với cha mày, đưa mày ra nước ngoài, mày không muốn, còn đi hẹn thi đại học với đám bạn của mày.”

“Bài kiểm tra toàn trứng ngỗng như vậy, còn muốn thi đại học?”

Thầy Lý:.........

Tuy rằng vẫn luôn biết điều kiện nhà Thiện Tĩnh không tồi, nhưng nói thẳng chuyện đưa ra nước ngoài du học như vậy, vẫn khiến thầy Lý cảm thấy chua chát.