Trịnh Quyên nhìn phiếu điểm hỏi: “Bạn của mày gồm những ai, gọi bọn họ tới đây, bạn tốt mà lại làm chuyện như vậy, để cho mày làm ra toàn trứng ngỗng phản kháng tao.”
Có mấy thiếu nữ học múa cùng nhau, đều là bạn của Thiện Tĩnh, là kiểu bạn rất thân, đã cùng nhau hứa hẹn cùng thi lên đại học.
Nam Chi nói: “Không liên quan đến các bạn ấy.”
Trịnh Quyên cười lạnh, vươn ngón tay ra chọc vào trán con gái, chọc tới mức trán Nam Chi có một vết đỏ.
“Không liên quan, đầu óc mày ngốc, cũng chỉ có thể múa, người ta nói gì mày cũng tin.”
“Tao và cha mày bồi dưỡng mày, chọn cho mày con đường tốt nhất, mày lại một hai phải chọn con đường khó đi, với cái đầu óc này của mày, có biết đâu là tốt, đâu là xấu không?”
“Gọi các bạn của mày tới đây, tao muốn nhìn xem, là cái dạng bạn bè gì lại khuyến khích mày thi được 0 điểm, bọn họ có thi được 0 điểm không, không cùng thi được 0 điểm, còn tính là bạn bè gì.”
Mấy quả trứng ngỗng đã làm Trịnh Quyên chịu đả kích rất lớn, không riêng gì phải đối phó với con gái, mà còn muốn xé nát đám bạn của con gái ra.
Không phải Trịnh Quyên muốn can thiệp vào chuyện kết bạn của con gái, nhưng nếu kết giao phải bạn xấu, vậy bà nhất định phải can thiệp.
Thầy Lý nhìn thấy tình hình này, mấy cô bé kia vô tội, hắn lại nhìn thoáng qua Nam Chi, thở dài, nói với Trịnh Quyên về chuyện của Hứa Lạc.
Đương nhiên là cũng có bất công, là thiên vị học sinh của mình.
Nhưng Trịnh Quyên nghe xong, quay đầu lại, ánh mắt như dã thú ăn thịt người, giơ tay lên muốn đánh Nam Chi, Nam Chi đã sớm đề phòng, lập tức né tránh.
Lần đầu tiên bị đánh là không chú ý, lại bị đánh đó chính là ngốc.
Trịnh Quyên nhìn thấy con gái còn dám trốn, càng thêm tức giận, đuổi đánh Nam Chi, bà đuổi, Nam Chi chạy, một đôi mẹ con ở trong văn phòng ngươi đuổi ta tránh.
Hứa Lạc bị gọi tới văn phòng nhìn thấy một màn này, nhìn thấy nửa mặt Nam Chi sưng đỏ, lập tức chắn trước mặt Nam Chi.
Hứa Lạc nói thẳng: “Dì à, Thiện Tĩnh cũng là con người, dì trước mặt nhiều người như vậy đuổi đánh cô ấy, dì có nghĩ đến việc cô ấy sẽ buồn đến mức nào không?”
“Tôi dạy dỗ con gái tôi, tên bụi đời như cậu không cần xen vào chuyện người khác, cậu đừng có bám lấy con gái tôi, bằng không tôi sẽ để cậu ăn không hết gói đem đi.” Trịnh Quyên có chút hụt hơi, nhưng nói năng rõ ràng, nhìn Hứa Lạc đầy khinh thường.
“Tôi biết trong đầu loại bụi đời như cậu nghĩ cái gì, chính là muốn vấy bẩn con gái trong sạch của nhà người khác, ghê tởm muốn chết.”
Sắc mặt của tiểu bụi đời Hứa Lạc rất khó coi, “Tôi là bụi đời, nhưng cũng biết nỗi khổ sở trong lòng Thiện Tĩnh.”
“Xuy……” Trịnh Quyên trào phúng cười nhạo một tiếng, nói với Nam Chi: “Mày nói mày không tự tin vào thành thích của mày, dung mạo của mày, thì làm sao mày có thể tự tin mình có thể tìm được một người đàn ông tốt.”
“Mày nói mày muốn có bạn trai, cũng không biết tìm người tốt một chút, đi tìm loại cặn bã như vậy, Thiện Tĩnh, mày làm tao tức muốn chết rồi.”
Các giáo viên trong văn phòng nhìn nhau, ánh mắt nhìn Thiện Tĩnh mang theo đồng cảm, tính cách của mẹ Thiện Tĩnh quả thực có chút nóng nảy.
Nhưng la mắng, đánh đập đứa trẻ như thế này…….
Hứa Lạc quay đầu nhìn Nam Chi, “Thiện Tĩnh, em có dám đi theo tôi không, chúng ta đi ra ngoài một chút, tiếp tục ở đây, em sẽ bị ép phát điên mất.”
Nam Chi nhìn Hứa Lạc, đôi mắt trong veo, phản ánh khuôn mặt lo lắng, ngang ngược mang theo thấp thỏm của Hứa Lạc.
Có lẽ bộ dạng này của Hứa Lạc, ở lúc Thiện Tĩnh không được cha mẹ thấu hiểu, bị cha mẹ khống chế, khó có được một người thấu hiểu cô.
Nam Chi nghiêng nghiêng đầu, “Tại sao tôi phải đi theo anh?”
Mấy thứ này đối với Thiện Tĩnh là thứ đáng quý, nhưng đối với Nam Chi mà nói, hoàn toàn không có chút xúc động nào.
Vẻ mặt Hứa Lạc như bị tổn thương, “Cha mẹ như vậy căn bản không yêu thương em, bọn họ chỉ cần một đứa con gái có thể khiến bọn họ tự hào mà thôi.”
Trịnh Quyên ha hả cười lạnh, “Tiểu bụi đời như cậu chỉ có thể dùng những lời lẽ như vậy để dụ dỗ người khác, nếu tôi và cha nó không yêu nó, thì làm sao lại hết lòng bồi dưỡng nó, không yêu nó, sẽ để cho nó trở thành người cặn bã giống như cậu.”
“Tôi cảnh cáo cậu một lần nữa, nếu cậu còn quấy rầy con gái tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Trịnh Quyên nói lời tàn nhẫn xong, trừng mắt liếc nhìn Nam Chi một cái, “Mày về nhà với tao.”
Nam Chi không nhúc nhích, Trịnh Quyên lập tức mắng: “Mày đúng là muốn làm bụi đời nha, có rẻ tiền hay không hả?”
Nam Chi bị mắng đến mức đầu óc kêu ong ong, lập tức phản bác: “Con không đi theo mẹ là vì sợ trở về mẹ sẽ đánh chết con, đánh chết con rồi thì phải làm sao bây giờ, nếu không đánh chết còn ép con viết đơn tha thứ.”
Tha thứ cho người làm cha mẹ.
Ta chính là đứa trẻ đã học pháp luật.
Ca ca nói, pháp luật là quy tắc vận hành của xã hội, hiểu biết nhiều một chút cũng có chỗ có lợi.
Trịnh Quyên bị con gái nói tức giận đến mức đầu óc ong ong, không nói nên lời là có chỗ nào không đúng, nhưng lời như vậy làm người nghe rất tức giận.
Thầy Lý không nhịn được nói: “Phụ huynh Thiện Tĩnh, không nên đánh đứa trẻ, đứa trẻ lớn rồi có lòng tự trọng.”
Thiện Tĩnh đã làm sai cái gì?
Trong đó có một nữ giáo viên lên tiếng: “Học sinh vẫn nên chăm chỉ học tập, không thể trang điểm ăn mặt lòe loẹt, hoa tươi chính là thu hút ong bướm.”
“Trong trường có nhiều học sinh nữ như vậy, tại sao Hứa Lạc lại chỉ tìm mình Thiện Tĩnh?”
“Bản thân Thiện Tĩnh cũng có chút vấn đề.”
Lời nữ giáo viên nói lập tức khiến Trịnh Quyên tìm được lý do và tự tin, vươn tay ra nắm lấy lỗ tai Nam Chi, “Có phải mày có qua lại với cậu ta không, cậu ta là loại người gì, làm sao mày lại không có liêm sỉ như vậy?”
“Thiện Tĩnh, tao cố gắng bồi dưỡng mày, là muốn cho mày làm bạn với một tên bụi đời sao, mày lại tự đắm mình vào trụy lạc, tự hạ thấp bản thân mình xuống.”
Nam Chi cố gắng cứu lấy đôi tai của mình khỏi tay mẹ, “Lỗ tai con đau, mẹ đừng vặn!”
Tại sao lại không chút dấu hiệu báo trước nào mà ra tay như vậy.
Đây là người mẹ thích ra tay đánh người nhất mà Nam Chi từng gặp.
Bà buông tay ra, buông tay ra, bằng không tôi sẽ không khách khí đâu.
“Bà buông ra.” Hứa Lạc lao tới, bẻ ngón tay Trịnh Quyên ra, “Bà là mẹ của cô ấy, tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy?”
“Tôi dạy dỗ con gái tôi, không tới phiên tiểu bụi đời như cậu xen mồm vào.”
“Ồ, tôi biết rồi……” Trịnh Quyên bừng tỉnh ra, “Cậu đang muốn làm người tốt trước mặt nó.”
Nam Chi nhẹ nhàng xoa lỗ tai, “Mẹ, mẹ phải đối xử với con tốt một chút, bằng không, con sẽ chạy trốn cùng Hứa Lạc.”
Cái này ta hiểu, muốn mở cửa sổ, đầu tiên phải xốc nhà.
Trịnh Quyên tức muốn chết rồi, “Mày là con gái tao, cho dù tao có làm không đúng, cũng là tao sốt ruột, tao lo mày bước lên con đường không có tương lai, mày lại muốn đi theo một kẻ khẩu phật tâm xà.”
“Mày đúng là ti tiện, tại sao mày lại ti tiện như vậy, mày không có chút lòng tự trọng nào sao, tại sao lại vì một kẻ không có tiền đồ mà chống đối tao.”
Nam Chi:……
Xem ra xốc nhà cũng vô dụng.
Nam Chi liếc nhìn nữ giáo viên lên tiếng trước đó, nói với cô ta: “Khó trách các bạn học lại gọi cô là Diệt Tuyệt sư thái, cô cũng không thức tỉnh, chẳng lẽ cô không biết mình đã sai ở đâu sao?”
“Chỉ biết mắng các bạn học nữ, các bạn nam cũng chán ghét cô.”
“Em xinh đẹp, là em sai sao, một đóa hoa đẹp, là đóa hoa sai sao, cô không thể trách ong bướm sao, em chỉ lớn lên đứng ở đó, còn chưa làm gì, là ong bướm tự tìm tới.”