Trình Lạc mỹ mãn bước ra khỏi nhà hàng thịt nướng, hắn đứng dưới ánh mặt trời mùa thu, dáng người thon dài, dung mạo tuấn mỹ, hấp dẫn ánh mắt của không biết bao người.
Đã có mấy cô gái dừng lại thảo luận, muốn tới hỏi phương thức liên hệ của hắn, đã thấy chàng trai chạy lại ôm lấy cánh tay một người đàn ông đi từ nhà hàng thịt nướng ra, dù bị đẩy ra vẫn cố sáp lại gần, dính người như cái kẹo cao su.
Thì ngay lập tức hiểu ra được quan hệ của hai người, chỉ có thể tiếc nuối bỏ đi.
Du Đường lúc đó đang bận hất tay Trình Lạc, trong lòng còn đang nghĩ đến lời nói lúc nãy của hắn. Tên nhóc này đột nhiên nói những câu nghiêm túc như vậy thực sự làm y chấn động.
Cái gì mà ngon ngọt đều do y cho , cái gì mà tương lai phải có y ở bên.
Tình cảm sâu nặng như vậy, y làm sao đáp lại được. Cũng may Trình Lạc cũng không yêu cầu y trả lời, lúc sau hai người ăn cơm cũng không nhắc lại chuyện đó nữa, đến lúc đó y mới thở phào nhẹ nhõm
" Chúng ta qua bên kia đi dạo chút đi." Trình Lạc chỉ vào phố nghệ thuật ở bên đường:" Bên kia chắc có nhiều thứ hay lắm."
"Ừm.
Du Đường đi cùng hắn trên đường, hai người cứ nhìn thấy loại thức ăn vặt nào đó hay hay sẽ mua một phần rồi ăn chung với nhau. Du Đường lúc còn ở thế giới cũ vẫn luôn sống một mình, hơn nữa cả ngày đi diễn, cũng không có tâm tư nghĩ về chuyện bạn đời.
Nhưng sau khi bước vào thế giới tiểu thuyết này, y lại sống chung với Trình Lạc một thời gian rất lâu. Dần dà, cũng quen với việc có một người ở bên.
Nhìn Trình Lạc xếp hàng mua kem tình yêu mua một tặng một, Du Đường có hơi hoảng thần. Y nghĩ, nếu cứ như thế này mà ở cạnh Trình Lạc một đời, thực ra cũng là một ý không tồi.....
Bên cạnh xe kem là xe bán kẹo bông gòn, tầm mắt của Du Đường dừng ở trên những cây kẹo bông thỏ con, trong đầu đột nhiên lại hiện lên bóng dáng, một người đàn ông khoác trường bào màu trăng non, đang ngồi trên ghế dài, chờ y.
Pằng ——
Du Đường bị một tiếng súng vang lên trong trí nhớ làm cho ù tai, y ôm đầu lại, trong đầu vang lên tiếng ong ong, tầm mắt trở nên mơ hồ.
Có chất lỏng ấm áp chảy ra từ mũi, Du Đường vội vàng lấy khăn giấy từ túi ra lau đi.
【 ký chủ, em mở chế độ miễn đau cho ngài nhé.】 hệ thống quan tâm hỏi: 【 ngài có cảm thấy đỡ hơn chưa?】
Du Đường: Ừm.
Hệ thống lo lắng nói: 【Chắc là lần trước Trần Trị ra tay quá độc ác, khiến cho độc tố trong não ngài khuếch tán nhanh hơn, xem ra nhiệm vụ của chúng ta không thể kéo dài được lâu hơn nữa】
【 Độ hảo cảm của Trình Lạc vẫn duy trì ở mức 90 điểm, phỏng chừng không lâu sau là có thể xoát đầy, ngày chúng ta rời khỏi đây cũng càng lúc càng gần.】
【 ký chủ, ngài đã nghĩ ra làm sao để nói lời cáo biệt với hắn chưa? 】
Vấn đề hệ thống đưa ra kéo Du Đường vào rối rắm.
Máu mũi chạy thực ra cũng không nhiều, y vo lại ném vào thùng rác, quay lại thì Trình Lạc đã mua xong, đang cầm kem đi về chỗ y đang đứng.
Du Đường có chút khó xử: Chưa nghĩ ra, nhưng ta thật sự không muốn làm tổn thương hắn.
"Đường Đường, cho anh nè."
Trình Lạc đưa kem cho Du Đường thì thấy sắc mặt y tái nhợt, hắn lo lắng hỏi:" Anh khó chịu ở đâu à? Tại sao sắc mặt lại kém như vậy?"
Du Đường cắn một miếng kem to, cười híp mắt:" Anh có sao đâu mà."
Trình Lạc vẫn cau mày, hắn đi quanh Du Đường một vòng, lại không phát hiện thương tích nào trên người, đành phải bỏ cuộc, hắn cường điệu:" Nếu có chỗ nào anh cảm thấy không thoải mái, nhất định phải nói với em, biết chưa?"
"Ừ, biết rồi."
Trên đường đi, hai người lại nhìn thấy có một họa sĩ vẽ tranh theo yêu cầu của khách hàng, muốn vẽ hoa lá, hay ký họa, tranh chân dung đều có thể được hoàn thành tại chỗ, những bức tranh của anh ta được vẽ bằng chì màu, tạo hình và phối màu rất đẹp, hài hòa.
Giá cả cũng hợp lý, ai cũng có thể mua được một bức.
Mắt Trình Lạc sáng rực lên, hắn bước tới hỏi vị họa sĩ buộc tóc đuôi ngựa kia:" Anh ơi, anh có thể vẽ cho em và người yêu em một bức tranh không?"
Vị họa sĩ vẫn luôn cúi đầu vẽ tranh ngẩng đầu lên nhìn Trình Lạc, vừa nhìn thấy thì tay đã run lên một chút, mặt ửng hồng.
"Khụ, có thể, có thể, bức này tôi sẽ vẽ miễn phí cho các cậu."
Trình Lạc cười thẹn thùng : "Vậy em cảm ơn anh nha ~"
Vị họa sĩ gật đầu ừ một tiếng, trong lòng nghĩ người đàn ông đẹp như thế này thì không biết bạn gái cậu ta nhìn sẽ như thế nào, lại quay đầu sang, thì thấy Trình Lạc đang ôm cánh tay Du Đường, hắn nói :" Anh ơi, anh vẽ đi."
"......"
Họa sĩ che mặt, đột nhiên cảm thấy lời tỏ tình của bạn thân mình hôm qua cũng không có vấn đề gì. Thời đại bây giờ, trai đẹp đều cặp với trai đẹp cả rồi, bạn thân anh ta thích anh ta, cũng không cần thiết phải cự tuyệt làm gì.
Nháy mắt đã thấu hiểu hồng trần, vị họa sĩ nọ vẽ lại càng thêm hăng hái.
Sau nửa giờ múa bút, anh ta đã hoàn thành xong một bức tranh ký họa hai người.
Trên bức tranh, một chàng trai có đôi mắt hoa đào đen nhánh đang nhìn một người đàn ông đứng cạnh, mắt cậu ta lấp lánh ánh sao, vừa chuyên chú vừa thâm tình, mà người đàn ông tóc ngắn bên cạnh biểu tình hơi bất đắc dĩ, nhưng lại không có bất kỳ ý tứ từ chối nào, trong mắt chỉ có ấm áp và bao dung.
Trình Lạc cầm lấy bức tranh, kéo tay Du Đường đi, nhẹ giọng nói:" Đường Đường, anh nói đúng. Kỳ thật trên thế giới này vẫn có rất nhiều người tốt."
"Ngay cả những nhân viên nghiên cứu ở trong căn cứ đó, khi tiếp xúc với họ lâu, em mới biết cũng có rất nhiều người có nỗi khổ tâm mới phải làm việc cho Trần Trị."
"Em không có cách nào tha thứ cho bọn họ, nhưng em sẽ không dễ dàng cướp đi tính mạng của họ."
"Em sẽ giao chứng cứ cho quốc gia, đưa họ vào tù, để họ có thể có thời gian suy nghĩ ăn năn về những hành vi của mình....."
Nói đến đây, hắn cười hỏi Du Đường:" Đợi đến khi nào lật đổ được Vương Quang Cử, phá hủy căn cứ, hai chúng ta định cư ở thành phố S đi, được không anh?"
"Em thấy ở đây phong cảnh rất đẹp, con người cũng lương thiện. Chắc là thích hợp để định cư lâu dài."
Lời này của Trình Lạc làm Du Đường cực kỳ kinh ngạc. Y biết tâm tư của Trình Lạc rất thông thấu, nhưng có thể nghĩ đến mức này là điều y không hề ngờ tới.
Đứa nhỏ này thật sự không phải quái vật. Hắn thậm chí còn thiện lương hơn rất nhiều người.
"Đường Đường?" Trình Lạc cầm bức tranh quơ quơ trước mặt Du Đường, bất đắc dĩ hỏi:" Sao bỗng dưng anh lại thất thần thế?"
"Nãy giờ em nói anh có nghe thấy gì không?"
"Anh đang nghe đây." Du Đường nắm chặt lấy tay Trình Lạc, siết lại:" Vậy em mở trại trẻ mồ côi ở đây đi, đến lúc đó, em còn có thể mang mấy đứa nhỏ đi vẽ vật thực ở ngoài, giống như vị họa sĩ lúc nãy."
Trình Lạc mẫn cảm , hắn nghe thấy điều không bình thường trong câu nói của Du Đường, liền đặt câu hỏi:" Vậy còn anh thì sao?"
"Lúc đó anh ở đâu?"
Du Đường giật mình, nói dối :" Đến lúc đó anh làm người mẫu cho các em vẽ."
Trình Lạc lúc này mới cười rộ lên: " Thế còn tạm được."
Du Đường dỗ ngọt được hắn xong, ngẩng đầu lên đột nhiên chú ý tới một cửa hàng được trang trí rất kỳ lạ, nằm ở một nơi phồn hoa nhất trên đường. Trên bảng hiệu viết : Khi Thời Gian Lắng Đọng,
" Cửa hàng kia có chút đặc biệt nhỉ, qua xem một lát đi." Du Đường kéo tay Trình Lạc đi qua.
Sau khi vào trong mới biết, hóa ra cửa hàng này là nơi chuyên lưu giữ vật kỷ niệm, người ủy thác có thể viết một bức thư, gửi cho mấy tháng sau, vài năm sau, hay thậm chí là mười mấy năm sau, gửi cho chính mình hay cho người khác đều được, đến thời gian quy định, cửa hàng này sẽ phụ trách mang tín vật và thư giao tới cho người nhận.
"Vậy chúng ta gửi cho nhau một bức thư đi?" Sau khi Du Đường hiểu được quy tắc của cửa hàng thì đề nghị Trình Lạc:" Địa chỉ nhận thư sẽ đặt tại khách sạn hai ta dừng chân, chờ đến thời hạn thì sẽ đi lấy, sau đó đọc xem thư của đối phương viết gì. Được không?"
Mắt Trình Lạc sáng rực lên, vui vẻ nói:" Oa, em không ngờ Đường Đường nhìn thế mà lại lãng mạn như vậy nha?"
"Lãng mạn cái gì mà lãng mạn." Du Đường ngượng ngùng:" Chỉ là anh có rất nhiều điều muốn nói với em...nhưng ngại nói ra miệng thôi."
Trình Lạc nổi tính tò mò, quấn lấy Du Đường, mặt dày trêu chọc y:" Điều gì mà không nói được thành lời? Chẳng lẽ là.....Thật ra anh cũng yêu em?"
"Ấy! Em đừng hỏi nữa!" Du Đường đẩy hắn ra, xin nhân viên cửa hàng hai phòng đơn:" Hai chúng ta mỗi người một phòng, tự viết lấy, không được nhìn lén, hiểu chưa?"
Trình Lạc trong lòng cực kỳ kích động, ngoài mặt lại bĩu môi.
Lời Đường Đường muốn nói mà lại không nói thành lời?
Ngoài việc yêu thích mình, thì có còn gì khác nữa đâu?
Càng nghĩ càng thấy vui vẻ, Trình Lạc vừa viết thư vừa cười ngây ngô một mình.
Vừa đóng cửa phòng lại, Du Đường đã thở dài, vẻ bối rối ngượng ngùng trên mặt không còn thấy đâu nữa. Y lấy từ trong túi quần ra một bức được gấp làm tư, đây là bức tranh Trình Lạc tặng y vào ngày đầu tiên hai người gặp nhau.
Du Đường trải bức tranh ra trên mặt bàn, cầm lấy bút chì vẽ thêm Trình Lạc vào bên cạnh chân dung của mình. Sau đó cẩn thận cất bức tranh vào phong thư, rồi cầm lấy bút được nhân viên cửa hàng đưa cho, bắt đầu viết.
【 Xin lỗi em, Lạc Lạc. Lúc em nhìn thấy phong thư này, có lẽ anh đã vĩnh viễn rời khỏi đây....】