Viết thư xong, hai người đi ra khỏi phòng, mang thư giao cho nhân viên cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng mang thư bỏ vào một hộp gỗ tinh xảo:" Xin hỏi quý khách muốn gửi cho đối phương sao?"
"Đúng vậy."
Nhân viên cửa hàng lại nói: " Cửa hàng của chúng tôi là tài sản tư nhân, có gần một trăm năm lịch sử, kỳ hạn gửi thư ngắn nhất là một tháng, dài nhất là 20 năm, xin hỏi quý khách muốn gửi trong thời gian bao lâu?"
Trình Lạc: "Một năm......"
Du Đường: "20 năm."
Trình Lạc kinh ngạc nhìn Du Đường :" Đường Đường, 20 năm có lâu quá không?"
Du Đường cười :" Thời gian lâu mới tính là kỷ niệm được chứ."
"Ừm, vậy cũng được." Trình Lạc nói với nhân viên cửa hàng:" Hai người chúng tôi đều gửi 20 năm."
Hắn giữ chặt tay Du Đường : "20 năm sau, anh và em tới khách sạn kia lấy thư nhé."
Nghe hắn nói như vậy, Du Đường nhẹ nhàng thở ra. Khi ra khỏi cửa hàng cũng đã là buổi chiều rồi. Du Đường nhớ ra việc phải mua quần áo giày dép cho hai đứa bé ở nhà, cho nên kéo Trình Lạc tới khu mua sắm thời trang.
Hai người đàn ông cao lớn đi mua sắm nói đi nói lại cũng có chút kỳ lạ, đã thế lại còn đi ở khu thời trang trẻ em, lại càng khiến nhiều người chú ý.
" Thưa quý khách, hai vị chọn quần áo để tặng cho con của ai ạ?" Nữ nhân viên sale không nhịn được hỏi Du Đường.
"Là cho......"
" Là mua cho con của chị gái của người yêu em." Trình Lạc không bỏ quá bất cứ cơ hội nào để show ân ái, hắn ôm chầm lấy bả vai Du Đường, lộ ra nụ cười nam nữ đều mê :" Nhờ chị chọn giúp em đồ đẹp một chút, đến lúc đó, em mang đi tặng còn có thể dành được hảo cảm của chị vợ tương lai."
'A~~ Hóa ra là thế." Nữ nhân viên sale mở to mắt, che miệng cười :" Giao cho tôi đi, tôi nhất định sẽ làm quý khách hài lòng."
Trong lúc lựa đồ, tầm mắt cô không tự chủ được mà vụng trộm ngó qua chỗ của Du Đường và Trình Lạc, tủm tỉm cười, mắt lấp lánh, lúc tính tiền còn giảm giá phần trăm cho họ.
Du Đường vừa cảm thán thế giới này quá nhiều hủ nữ, vừa lễ phép cảm ơn nữ nhân viên sale.
Y quay đầu thì thấy Trình Lạc đang nhìn chằm chằm về một hướng, nhẹ cau mày.
"Có chuyện gì thế?"
"Đường Đường, có người theo dõi chúng ta." Trình Lạc ôm vai Du Đường: " Từ lúc chúng ta đi ra từ nhà hàng thịt nướng là đã bị theo dõi rồi."
Du Đường ngạc nhiên, cảnh giác nói: " Rốt cuộc là ai theo dõi chúng ta?"
"Chắc không phải là phần tử nguy hiểm." Trình Lạc nói:" Lúc em và anh ở trong cửa hàng viết thư, cứ nghĩ rằng kẻ đó không chờ được người ra ngoài, sẽ tự bỏ cuộc rời đi, kết quả em phát hiện, kẻ đó lại theo tới đây rồi."
"Anh đứng đây đợi một lát, em qua gặp kẻ đó xem sao."
"Vậy em cũng kìm chế đừng ra tay ở đây!" Du Đường dặn dò hắn: " Chúng ta đang ở trong nội thành, hạn chế đừng sử dụng năng lực của em!"
"Ai da, biết rồi mà, đừng lo."
........................
Cô tên là Chi Nha Thảo đội trưởng đội đu đam mỹ, tính cách sa điêu, rộng rãi, niềm nở như mặt trời.
Vừa rơi vào " hủ phái " sâu như biển, liêm sỉ giờ đã rơi đầy đất không thèm nhặt. Sau khi tiếp xúc với đam mỹ, cô cảm thấy nghề phụ của mình chính là nhìn cp mình đu được viên mãn.
Ở bên ngoài nhà hàng thịt nướng, những cô gái khác nhìn Trình Lạc là đã muốn nhào lên húp. Nhưng khi cô nhìn vào ánh mắt của Trình Lạc là đã biết ngay rồi, chắc chắn là thuần 1.
Nhìn thấy Trình Lạc ôm chầm lấy Du Đường, cô đã phải tự kìm chế biết mấy để không hét lên ngay tại đó.
Còn gì tuyệt với hơn niên hạ chó con công và ôn nhu thành thục thụ!!!
Cho nên sau đó cô đã làm một việc khiến nửa đời sau nghĩ lại còn cảm thấy xấu hổ!
Đó là theo dõi hai người bọn họ! Dùng máy ảnh treo ở cổ theo dõi họ nguyên một ngày!
Nhưng mà, khi cô cầm máy ảnh đứng trốn ở góc tường, đang hưng phấn chụp lén Trình Lạc và Du Đường đang xách theo mấy túi quần áo, đột nhiên bị người ta xách lên như gà.
Chi Nha Thảo: !!!
Cô đang mặc một bộ yếm quần, khi cả người bị xách lên vứt xuống hành lang không người, đầu óc vẫn còn đang ngơ ngác. Thẳng đến khi nhìn thấy biểu tình âm trầm của Trình Lạc, mới bừng tỉnh : Chết chết chết!!! Chụp lén bị phát hiện rồi!!!!
" Anh, anh ơi tha cho em!" Những lúc như thế này nhất định phải giả vờ ngoan ngoãn.
Chi Nha Thảo bị sát khí quanh người Trình Lạc dọa sợ run bần bật, ngồi co rúm ở góc tường.
"Em, em sai rồi!! Bây giờ em sẽ xóa ngay, xóa hết!"
Sát ý cuồn cuộn ập vào mặt khiến cho cô hiểu ra kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, run rẩy mở máy ra định xóa hết ảnh. Nhưng ngay sau đó, máy ảnh đã bị giật mất.
Chi Nha Thảo:" ???"
Trình Lạc cúi đầu, nhìn ảnh của hắn và Du Đường trong máy ảnh, mấy chục bức, đều là hình của họ ngày hôm nay, không nhịn được vuốt ve mặt Du Đường.
"Hóa ra lúc anh ấy chờ mình thì sẽ có biểu cảm như vậy."
Trước kia Trình Lạc vẫn luôn cho rằng Du Đường không hề thích mình chút nào, nhưng hôm nay những tấm ảnh này, bức họa lúc nãy, và cả lá thư gửi 20 năm sau, đều đang nói cho hắn, thật ra Du Đường đối với hắn không phải không có cảm giác gì.
"Thật tốt quá." Trình Lạc giương mắt, nở nụ cười tiêu chuẩn của gian thương:" Cho cô hai lựa chọn, một là, theo tôi đến đồn cảnh sát, để cảnh sát xử lý cô; hai là, máy ảnh này giờ là của tôi, cô cút được bao xa thì mau cút."
"Chọn đi"
"???" Chi Nha Thảo sợ ngây người, cô rặn nửa ngày mới phun ra một câu:" Nhưng mà, cái máy ảnh đó là nửa năm sinh hoạt phí của tôi!"
Trình Lạc vô cảm : " À thì ra cô chọn một."
"!!!" Chi Nha Thảo nghĩ đến mẹ già ở nhà nếu biết được chuyện cô bị bắt vì tội theo dõi chụp lén chắc sẽ tức chết, lập tức nhận sai:" Chọn hai, chọn hai, em chọn hai!"
*
" Việc lúc nãy giải quyết xong chưa?" Du Đường thấy Trình Lạc vui vẻ quay lại, trên cổ còn treo thêm một cái máy ảnh thì hỏi hắn:" Ủa cái máy ảnh này ở đâu ra?"
Trình Lạc nghĩ đến cô gái vừa lau nước mắt tiếc rẻ cái máy ảnh đắt tiền vừa chúc phúc hắn và Du Đường phải mãi mãi hạnh phúc bên nhau, không nhịn được cười ra tiếng.
Hắn trả lời Du Đường:" Rút thăm trúng thưởng bên kia thắng đấy."
"......" Du Đường trợn trắng mắt, nói xạo vậy cũng đòi người ta tin!
"Đường Đường, trễ rồi, chúng ta quay về khách sạn đi." Trình Lạc chuyển đề tài, một tay hắn cầm lấy mấy túi xách trong tay Du Đường, tay kia thì kéo Du Đường đi về.
" Từ từ, đợi chút đã, mua thêm mấy hộp bánh trung thu mang về cho bọn nhỏ."
"Được, vậy đi mua bánh rồi về." Trình Lạc trêu y:" Em phát hiện Đường Đường có tính gà mẹ nha."
" Sau này mở trại trẻ mồ côi, nhiều trẻ con như thế, mỗi đứa anh đều nhớ đều thương yêu, thế thì sẽ mệt chết mất thôi."
Du Đường khựng lại một chút, sau đó dịu dàng trả lời hắn:" Còn có em nữa mà, không phải sao?"
" Em giỏi như thế, về sau việc thương yêu bọn nhỏ, giao cho em là thích hợp nhất."
*
Hai người đàn ông khệ nệ xách theo túi lớn túi nhỏ thắng lợi quay về. Lúc vào thang máy khách sạn, ấn tầng thứ 13, Trình Lạc đột nhiên hỏi Du Đường:" Đường Đường, anh có thích hầu gái không?"
"!!!" Du Đường lập tức nhớ ra mấy thứ để trong tủ quần áo, trong lòng lộp bộp một chút, theo bản năng né Trình Lạc nửa bước, nghiêm chỉnh đáp:" Không thích."
"......" Trình Lạc nhướng mày, hỏi lại lần nữa: "Không thích thật à?"
"Không thích!"
Trình Lạc lại giả vờ bi thương, than thở:" Vậy lát nữa anh ở bên ngoài chờ em, em xử lý mấy thứ trong tủ."
Du Đường cho rằng hắn nói xử lý tức là cất hết mấy thứ đó đi không dùng nữa.
Kết quả , mười phút sau , Trình Lạc mở cửa phòng ra.
Du Đường nhìn thấy một chàng trai đang cosplay hầu gái, viền ren, đầu đội tai mèo thì suýt ngã ngửa ra chết bất đắc kỷ tử.
Trình Lạc lại còn đưa hai nắm tay lên má, vẫy một cái, kêu " meo , meo", đôi mắt hoa đào sóng sánh nước nhìn Du Đường, nũng nịu:" Anh Đường Đường~~~ Vậy bây giờ anh có thích hầu gái không nè?"