"Xin lỗi, để em phải nhịn nhiều quá." Du Đường làm Trình Lạc hoàn hồn. Trên đường trở về, Du Đường nhẹ giọng nói:" Nếu em thật sự ghét chuyện này, về sau anh sẽ không bắt ép em làm, em chỉ cần làm việc mình muốn, làm việc mình thấy vui là được."
Trình Lạc giật mình ngẩn người ra, rồi sau đó chậm rãi cong môi cười rộ lên. Hắn vươn tay ôm Du Đường từ phía sau lưng, nâng lên, xiềng xích vòng qua đỉnh đầu Du Đường, chặt chẽ cuốn y vào trong lồng ngực của hắn.
Du Đường dừng chân lại định nói chuyện, Trình Lạc đã gác cằm lên bờ vai của y, thì thầm hỏi nhỏ:" Anh đau lòng cho em sao?"
Hắn cười:" Anh chỉ có mỗi một bộ lòng, ngày nào cũng vì em đau tới đau lui, có còn đủ mà dùng không đấy?
"???"Du Đường ngơ ngác đứng dại ra.
" Nhưng mà so với chuyện anh đau lòng cho em." Trình Lạc cực kỳ tự nhiên hôn lên vết cắn trên cổ Du Đường, nói chuyện cực kỳ thiếu đòn:" Không bằng anh dùng chỗ khác đau cho em, em sẽ càng vui vẻ hơn."
"???"
Sau khi định thần lại Du Đường mới hiểu được ý tứ của câu này, xấu hổ đỏ hồng mặt, tức đến nghiến răng nghiến lợi .
Cái tên vô lại này!
Tối ngày miệng toàn phun ra những lời cợt nhả này rốt cuộc là học ở đâu!
" Anh đang nói chuyện đứng đắn đàng hoàng với em!" Du Đường mắng hắn: " Em đừng có mà ăn nói linh tinh!"
" Em cũng đang nói chuyện đứng đắn mà." Trình Lạc âm u hỏi y:" Đường Đường, em nói rồi, chỉ cần anh ở bên em, em làm gì cũng sẽ rất vui vẻ."
" Cho nên, nếu anh thật sự để ý cảm xúc của em nhiều như vậy." Hắn ấm ách nói, giọng có chút buồn bã:" Thì vĩnh viễn đừng rời bỏ em."
Nhưng mà, nói xong câu này, hắn lập tức bày vẻ ủy khuất nũng nịu nói:" Nếu không em sẽ lăn ra khóc đến chết cho anh xem!"
Du Đường một giây trước còn đang bị Trình Lạc đe dọa, một giây sau đã không chịu nổi cái vẻ nũng nịu ghê tởm của hắn, vội vàng đẩy hắn ra, chạy vội về phía phòng mình.
Trình Lạc đứng ở đằng sau nhìn bóng lưng người đàn ông càng xúc càng xa, y như sắp biến mất khỏi thế giới của hắn. Bỗng nhiên, cảm xúc hoảng loạn tràn đầy trong ngực, hắn vội vã gọi to:" DU ĐƯỜNG!"
Du Đường dừng lại, xoay người, nhìn Trình Lạc đứng trân trân tại chỗ, tức khắc nổi giận:" Sao em còn đứng đấy làm gì? Còn không mau đến đây!" Trình Lạc lúc này mới an tâm, chạy vài bước đuổi theo Du Đường, ôm lấy cánh tay y, ra vẻ làm nũng:" Đường Đường, đừng đi nhanh như vậy được không? Em sợ không theo kịp anh!"
" Em không theo kịp anh?" Du Đường nhớ tới thí nghiệm thể lực của Trình Lạc, chạy một trăm mét chỉ để lại tàn ảnh, trợn mắt nói:" Tốc độ của em còn nhanh hơn cả ô tô chạy 100km/h, phải là anh không theo kịp em mới đúng?"
"......" Trình Lạc ho một tiếng, bắt đầu nhập diễn:" Oa, oa, oa, anh hung dữ với em thế á!"
"???"Du Đường khiếp sợ. Y cảm thấy Trình Lạc chuyển sang pha trà xanh rồi hay sao ấy?
Quả thực không rét mà run!
Cả người nổi đầy mấy tầng da gà, Du Đường không thèm tính toán đôi co với hắn nữa, ba chân bốn cẳng đi vội đi vàng, lúc đi ngang qua ngã tư giao nhau giữa hai hành lang, đột nhiên có một bóng đen chạy vồ đến ôm chầm lấy chân y mà kêu khóc:" Chú ơi, cứu em gái cháu với!"
Cậu bé thoạt nhìn vừa gầy vừa nhỏ bé, chỉ cao đến đùi Du Đường, mặc một bộ đồ thí nghiệm màu trắng đã vấy máu, quỳ sụp xuống trước mặt Du Đường:" Cháu xin chú, chú ơi, cứu em gái cháu với!"
Du Đường và Trình Lạc đều đang sửng sốt thì có một nghiên cứu viên vội vã chạy lại từ đằng xa.
" Bắt nó lại giúp tôi!" Nghiên cứu viên kia người gầy đét như cành khô, hai má hóp vào, diện mạo rất hèn hạ, trên trán có vết thương toang hoác, máu đã chảy kín nửa khuôn mặt, trông rất dữ tợn:" Nhãi con! Để tao bắt được tao sẽ đập chết mày!"
" Chú ơi, chú ơi!" Đứa nhỏ túm chặt lấy quần Du Đường, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm y, cầu xin:" Cháu xin chú, xin chú , chú cứu em gái con đi chú......Con sẽ tham gia thí nghiệm thay em con, cầu xin các chú tha cho em con, con bé còn nhỏ, không chịu nổi đâu!"
Trong lúc đó, gã nghiên cứu viên kia đã chạy tới chỗ Du Đường, giương móng vuốt vồ về phía đứa trẻ:" Thằng nhóc khốn kiếp! Mày con mẹ nó a a a a a......."
Bàn tay bỗng dưng đau đớn, gã đau đến oằn người, khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
Trình Lạc âm u nhìn gã, nắm lấy bàn tay nhẹ nhàng bẻ rắc một tiếng, đã vặn gãy xương, gã kêu gào thê lương thảm thiết, vừa chói tai vừa khó nghe. Hắn đang muốn giật đứt cánh tay gã nghiên cứu viên kia ra khỏi người, lại nhớ ra Du Đường đang đứng bên cạnh.
Nên chung quy cũng buông lỏng tay ra. Hắn tỏ vẻ hoảng loạn:" Á, không, anh ơi, em không có cố ý đâu! Lúc nãy em thấy trên tay anh có con muỗi á, em định bắt nó giúp anh! Không cẩn thận làm anh bị đau, em xin lỗi anh, thật sự xin lỗi anh!"
Du Đường: "......"
Gã nghiên cứu viên bị bẻ tay kia:"..........."
Du Đường kéo đứa nhỏ sang một bên, ngồi xổm xuống, y hỏi:" Cháu có thể nói cho chú biết, vừa rồi xảy ra chuyện gì à?"
Kỳ thật y vốn là nghiên cứu viên của căn cứ, làm gì có chuyện không biết ở nơi này mỗi ngày đang xảy ra những chuyện gì. Chỉ là trước lúc thu thập được tài liệu bằng chứng, tạm thời vẫn phải mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Bây giờ đứa nhỏ này cứ ôm chân năn nỉ y không chịu buông ra, nói chung rất khó để không mềm lòng.
" Gã ta!" Đứa nhỏ run rẩy chỉ gã nghiên cứu viên đang đau tái trắng mặt mày:" Gã xé nát quần áo em gái cháu! Gã đối với em cháu, gã đem em cháu...."Đứa nhỏ hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không nói hết câu. Nhưng Du Đường và Trình Lạc vừa nghe đã hiểu.
Sát ý của Trình Lạc lại bắt đầu cuồn cuộn, đang cố gắng kìm chế lại, thì Du Đường đứng bên cạnh lại đứng bật dậy, hung hăng đấm một phát lên mặt gã đàn ông kia.
" ĐM mày thằng súc sinh!"
Gã ngã ngửa ra mặt đất, Du Đường lại dùng chân đạp bốp bốp lên ngực gã, đỏ mắt chửi bới:" Thằng khốn nạn! Súc sinh! bại hoại! Mày chết c.m.n quách đi!"
Gã nghiên cứu viên kia định kêu cứu, nhưng Du Đường không cho hắn cơ hội này, cứ đá vào mặt gã hết cú này đến cú khác, bộ dạng hung ác đến mức Trình Lạc đứng bên cạnh ngẩn cả người.
"Đường Đường!" Hắn vội vàng ôm lấy Du Đường, kéo y sang một bên, nhẹ giọng khuyên nhủ:" Đủ rồi đủ rồi, anh muốn giết gã thì để em, đừng để máu hắn làm ô uế tay của anh."
Sắc mặt Du Đường lúc này cực kỳ khó coi, y thở dồn dập hổn hển để kìm chế bản thân lại.
Nhìn gã đàn ông đã hôn mê nằm trên mặt đất, lại nhìn bốn phía xung quanh, thấy những nghiên cứu viên nghe thấy ồn ào mà chạy ra đang khiếp sợ nhìn mình chăm chăm. Du Đường mím môi, nói với Trình Lạc:" Em buông anh ra đi đã."
"Vâng."
Đây là lần đầu tiên Trình Lạc thấy Du Đường hung dữ như vậy, không khỏi lo lắng. Hắn đang định nói cái gì, thì thấy Du Đường đã bình tĩnh trở lại, kéo tay đứa bé, ôn nhu nói:" Đi nào, đưa chú đi tìm em gái của cháu, chúng ta cứu con bé ra."
Hô hấp của Trình Lạc hơi cứng lại. Hắn vừa nhìn thấy Du Đường rõ ràng đang rất tức giận, nhưng lúc đối mặt với đứa trẻ lại có thể lập tức thu hồi gai nhọn, bộ dạng ôn nhu đến mức làm tim hắn nhức nhối.
Hắn không kìm được mà tưởng tượng, nếu năm đó mình cũng có thể gặp được Du Đường sớm một chút thì tốt biết mấy.
Cứu hắn ra khỏi bể khổ, cùng hắn trưởng thành, làm bạn với hắn.
Trình Lạc bỗng thở nhẹ ra một hơi, đánh bay luôn vọng tưởng vừa mới sinh ra. Khi đó hắn quá yếu đuối, chỉ tổ gây phiền toái cho Du Đường. Chỉ có bây giờ hắn mới đủ cường đại, như vậy mới có thể bảo vệ người này, đặt y ở sau lưng mà che chở.
Nghĩ đến đây, hắn vươn chân, đế giày cứng ngắc dẫm lên mặt nghiên cứu viên, giả vờ day day trước mặt mọi người, hơi dùng sức một tí.
Phụt.
Ây da, giống quả dưa hấu bể vậy.
Chàng trai tuấn mỹ lại cố ý lảo đảo nửa bước, té ngã ra đất:" Ai da, anh nằm đó vướng chân em, đau quá à!"
Sau đó lại vội vàng bò dậy, không quan tâm đến vũng máu be bét trên mặt đấy, chạy theo hướng Du Đường vừa rời đi.
" Đường Đường! Anh đi đâu đấy!"
" Cho em đi chung với!"
Những người đang đứng vây xem gần đó:" ............."