Trình Lạc không để cho Du Đường ra tay, thứ nhất là không muốn lưng Du Đường gánh mạng người. Thứ hai là bởi vì trong mắt căn cứ, hắn vốn là một đứa trẻ hỉ nộ vô thường, còn thường xuyên không thể khống chế được năng lực. Nếu có lỡ giết người thì xin lỗi là sẽ được bỏ qua.
Rốt cuộc địa vị của hắn so với một nghiên cứu viên bình thường trong tổ chức thì cao hơn rất nhiều. Những kẻ này sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt mà làm khó hắn. Hắn chà chà đế giày xuống mặt đất một lúc cho sạch sẽ xong rồi Trình Lạc nhanh chóng đuổi theo Du Đường.
"Đường Đường, anh có ổn không?" Trình Lạc cẩn thận hỏi thăm, chung quy đây là lần đầu tiên hắn thấy người này nổi giận như vậy. Trước kia dù hắn có làm trời làm đất như thế nào, được đằng chân lại lân đằng đầu, người đàn ông này vẫn chiều theo hắn.
Hôm nay khi nghe thấy đứa bé gái có khả năng đã gặp chuyện không may, y lại biến thành như vậy. Chuyện này làm Trình Lạc đột nhiên có chút hiểu ra, lúc trước Du Đường khuyên bảo hắn là một người cần phải có lương tâm, khi làm việc phải có nguyên tắc. Nếu làm ra việc giống với gã nghiên cứu viên vừa nãy, thì đó không phải là một con người, mà là một con súc sinh.
Đáng chết!
Du Đường lắc đầu: "Không sao đâu."
Y hỏi Trình Lạc: "Vừa rồi chuyện đó......"
" Em xử lý xong rồi." Trình Lạc dựa gần vào Du Đường:" Anh không cần lo lắng."
" Đến lúc đó chúng ta phối hợp diễn một vở kịch, cấp trên sẽ không làm khó hai ta đâu."
" Mà nếu bọn họ thật sự muốn quy trách nhiệm, cùng lắm thì giết sạch bọn họ là được."
" Em sẽ không để ai tổn thương đến anh dù chỉ là một sợi tóc."
"......" Nghe xong những lời của Trình Lạc, Du Đường chợt cảm thấy rất ấm áp.
"...... Cảm ơn em."
"Đường Đường, anh không cần phải khách sáo với em." Trình Lạc than thở:" Nếu anh muốn, cái mạng này em cũng sẽ mang cho anh."
Du Đường ngẩn người ra, không nói chuyện nữa. y không hiểu vì sao Trình Lạc có thể nhẹ nhàng mà nói ra những lời không quan trọng mạng sống như vậy. Hơn nữa, y biết Trình Lạc tuyệt đối không hề nói đùa.
Loại tình cảm không cách nào đáp lại này làm y cảm thấy áp lực và nặng nề.
" Chính là chỗ này!" Đứa bé trai đột nhiên chạy vọt lên xô cánh cửa đang hé mở, nhìn cô bé toàn thân không có một mảnh vải đang co rúm cuộn vào một xó, đỏ mắt gọi:" Ngôn Ngôn!"
Du Đường lập tức cởi áo khoác ra phủ lên người bé gái. Đứa bé trai ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng an ủi:" Ngôn Ngôn, đừng sợ, em đừng sợ, anh tìm được người tới cứu em, các chú ấy sẽ đuổi đánh kẻ xấu, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương em!"
Bé gái đến bây giờ mới có phản ứng, em run rẩy, vươn tay ôm lấy anh mình, khóc lớn:" Anh ơi....anh ơi...."
Du Đường cảm thấy trong lòng khó chịu, y xoa nhẹ đôi mắt, chờ đến khi hai đứa bé bình tĩnh trở lại, mới đưa ra yêu cầu muốn kiểm tra cơ thể bé gái. Nói chung trực giác của trẻ con rất mẫn cảm. Chúng biết Du Đường không có ác ý nên đồng ý ngay lập tức.
Sau khi kiểm tra xong, Du Đường mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
May mắn quá, trên cơ thể của bé gái không chịu tổn thương gì lớn. Đây cũng một phần là do bé trai đập bể trán của gã nghiên cứu viên kia, làm gã nổi giận đuổi theo, nên bé gái mới không bị làm sao. Y đứng dậy, nhìn thấy Trình Lạc đã khóa cửa lại, đang thao tác gì đó trên máy tính.
" Em đang làm gì thế?"
" À em hack vào hệ thống theo dõi trong căn phòng này." Hắn nhìn Du Đường, nói:" Tiếp theo đây cuộc nói chuyện của hai ta không ai có thể nghe thấy được."
Đôi mắt hoa đào của Trình Lạc cong cong, hắn nói:" Đường Đường, em vừa rồi đã nghĩ ra một việc."" Anh muốn lật đổ tổ chức, chắc là vì mấy đứa trẻ này à?" Hắn nói:" Anh không muốn những đứa trẻ ở đây lại bị mang ra làm vật thí nghiệm, nên mới luôn khuyên em bình tĩnh, không được manh động, cũng hy vọng có thể mượn sức mạnh của em, để có thể cứu được những đứa trẻ này thoát khỏi đây."
Con ngươi của Du Đường co rụt vào. Trình Lạc quá thấu hiểu người khác, quả thực làm y không rét mà run.
Trình Lạc đứng dậy, đi đến trước mặt Du Đường, hỏi y:" Thứ anh muốn lấy được từ em, có phải là về việc này không?"
"......"
Du Đường đột nhiên nhẹ nhàng thở ra. Ít nhất, điểm này hắn đoán không đúng.
".....Ừm, cứ cho là vậy đi." Du Đường rũ mắt: " Xin lỗi em, anh không cố ý muốn lợi dụng em."
" Không sao." Ngoài dự đoán của Du Đường, Trình Lạc không hề tức giận, lại có vẻ thoải mái hơn rất nhiều. Hắn nhìn hai đứa bé đang ôm lấy nhau ngồi một góc kia, ánh mặt lại lướt qua bàn thí nghiệm lạnh như băng. Chậm rãi nói:" Lúc trước anh có hỏi em rằng sau khi báo thù xong em muốn làm cái gì."" Em không trả lời anh."
" Bây giờ, em đã suy nghĩ cẩn thận rồi."
Hắn kéo tay Du Đường, đặt lên trán của mình, vừa giống như cầu nguyện, lại như đang hứa hẹn.
" Chúng ta cứu bọn trẻ ra ngoài, sau đó cho bọn nhóc một cái nhà đi?"
" Chúng ta có thể mở một trại trẻ mồ côi, nhận nuôi những đứa trẻ không có nhà để về, cho bọn nhóc một môi trường để có thể khỏe mạnh trưởng thành, không để cho những đứa trẻ ấy lại trở thành như em, chịu nhiều thống khổ rồi cuối cùng lại biến thành một con quái vật không ai yêu thương...."
Trình Lạc bị cái ôm của Du Đường chặn lời. Y nghiêm túc phản đối hắn:" Em không phải quái vật!" " Những kẻ làm ra chuyện đó với em mới là quái vật thực sự."
" Em rất tốt, em rất lương thiện, em xứng đáng được yêu thương, được đối xử tốt."
Trình Lạc nhấp môi. Từ sau năm mười tuổi, hắn đã không còn khóc nữa. Nhưng hiện tại nghe xong lời nói của Du Đường, hắn vậy mà có hơi tủi thân. Nhưng Trình Lạc ổn định cảm xúc rất nhanh, hắn ôm lấy Du Đường, kề vào tai y cười khẽ:" Mấy câu an ủi này mà thay bằng câu anh yêu em, em sẽ vui hơn nhiều."
Hắn hạ giọng, cố ý nói: "Hoặc là tối nay, cho em làm nhiều thêm vài lần ai u....."
"Đau đau đau......"
Eo bị nhéo một cái rõ là đau, Trình Lạc ủy khuất ấm ức nhìn Du Đường:"Hu hu hu, sao anh làm làm thế với em!"
" Hu hu, anh không yêu em, anh chả thương em!"
"......" Du Đường bị hắn làm cho nổi da gà đầy người, y đẩy Trình Lạc qua một bên:" Còn có trẻ nhỏ ở đây đấy, em đừng có nói mấy câu không biết xấu hổ như thế!"
Trình Lạc chớp mắt, mong chờ nhìn Du Đường:" Vậy ý anh là, nếu không có trẻ con thì em có thể nói được phải không?"
" Cút cút cút đi!" Du Đường bị hắn nói tới nóng cả mặt:" Suốt ngày không có lúc nào nghiêm chỉnh!"
Bị Trình Lạc quậy cho một trận, buồn phiền của Du Đường tiêu tan không ít. Y trả lời Trình Lạc:
" Ừ, chờ đến lúc thoát khỏi đây, chúng ta sẽ mở một trại trẻ mồ côi, nuôi nấng mấy đứa bé ở đây, đến lúc đó em cũng không thể cà lơ phất phơ như bây giờ, thế nào cũng phải có chút phong độ của hiệu trưởng."
" Vậy anh ở cạnh trông chừng em." Trình Lạc ôm chặt tay y:" Nếu có anh trông chừng, em tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm."
"......"
Du Đường không trả lời vấn đề này, y nhìn về phía cửa, thở dài:" Bây giờ việc cấp bách là phải suy nghĩ giải thích chuyện này với Trần Trị như thế nào để lão không truy cứu."