Trần Trị chính là một lão già bị bệnh trung nhị thời kỳ cuối đang nắm trong tay mạng sống của Du Đường. Ở trong căn cứ này, Du Đường sợ nhất là lão khốn nạn đó, lần này y và Trình Lạc lại gây ra chuyện trước mặt bao nhiêu người. Không cần suy nghĩ cũng biết, Trần Trị nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm lên đầu của y.
Nghĩ đến đây, đã có người gõ cửa, Du Đường cảm thấy cực kỳ căng thẳng. Y vẫy tay kéo hai đứa nhỏ ra sau lưng bảo vệ, rồi quay sang đang định nói gì đó với Trình Lạc, thì thấy thanh niên nhìn hắn chớp mắt, tươi cười.
"Lát nữa nhớ phối hợp với em." Hắn nói:" Em có thể thuyết phục được bọn họ."
Du Đường sửng sốt, cảm giác lo lắng bỗng dưng dịu lại. Y gật đầu:
" Được."
Trình Lạc mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy nhóm lính thuê vũ trang kia. Thậm chí có hai người còn đang khiêng khẩu Bazooka.
Trình Lạc: "......"
Du Đường: "......"
Trình Lạc giơ hai tay qua đầu, tỏ vẻ vô hại, ngây thơ nói:" Các anh ơi, có chuyện gì thế? Em đã làm gì sai sao, sao các anh lại chĩa nhiều súng vào người em vậy?"
Nhóm lính đánh thuê chỉ đơn giản chấp hành mệnh lệnh cấp trên, nhất thời bối rối nhìn nhau. Lúc trước ấn tượng Trình Lạc để lại cho họ rất tốt, trong khoảng thời gian gần đây lại cực kỳ ngoan ngoãn, không gây ra việc gì. Nhưng đến hôm nay, họ đột nhiên nhận được mệnh lệnh, thông báo Trình Lạc mất khống chế, muốn họ lập tức điều động binh lính đi bắt giữ Trình Lạc.
Kết quả thì lại đối diện với một chàng trai phúc hậu và vô hại có đôi mắt hoa đào ngập nước.
Ngoan như thế này mà sao lại bị bảo là mất khống chế vậy?
"Trình Lạc." Giọng của Trần Trị ở phía sau truyền tới, đi bên cạnh lão còn có một đống nghiên cứu viên.
" Thưa ngài!" Trình Lạc nhìn thấy Trần Trị, vội vàng hỏi:" Thưa ngài, tôi chưa hề làm gì hết, mấy anh trai này lại đối xử với tôi như thế? Là ngài hạ mệnh lệnh ạ?"
"......Đúng vậy." Trần Trị nghiêm túc nói:" Cậu đã giết người, phạm sai lầm, cho nên cậu phải chịu trừng phạt."
" Tôi đã giết người?" Trình Lạc bừng tỉnh: " A, nhớ rồi, ngài nói đến lúc tôi vấp phải anh kia rồi ngã sao?"
Hắn mở to đôi mắt:" Anh ấy, anh ấy chết rồi sao?"
" Tôi cũng không biết tại sao anh ấy lại ngáng chân cho tôi ngã, bây giờ lại còn đã chết rồi, đây còn không phải là ăn vạ sao?"
Hắn chỉ vào những nghiên cứu viên đi theo Trần Trị :" Mấy anh chị kia lúc đó đều thấy mà, tôi còn bị ngã nữa! Đầu gối còn đang đau lắm đây này!"
Du Đường: "???"
Nghiên cứu viên: "???"
Trần Trị: "???"
" Cậu!" Người từng trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn như Trần Trị cũng không ngờ Trình Lạc lại nói ra những lời như vậy. Nhưng nhìn biểu tình của Trình Lạc, lão lại không tìm thấy chút sơ hở nào, cuối cùng chỉ có thể trút giận lên đầu Du Đường:" Du Đường, cậu đi ra đây."
"Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."
"Có chuyện gì mà không thể nói ở chỗ này!" ánh mắt Trình Lạc lạnh lẽo, hắn ôm chầm lấy Du Đường :" Ngài mà bắt Du Đường đi, tôi sẽ tức giận."
Hắn nói:" Tôi mà tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó!"
Trần Trị sợ đến tái mặt, lập tức lui ra đứng đằng sau nhóm lính đánh thuê.
Du Đường âm thầm nhéo tay Trình Lạc một cái, ý bảo hắn đừng xúc động, sau đó chủ động đi ra.
" Được, tôi đi theo ngài."
Trình Lạc nghiến răng nghiến lợi, sát ý tỏa ra âm trầm.
Bốp------
Du Đường búng trán hắn một cái rõ đau.
"Ngoan, nghe lời anh." Y tiến lên phía trước:" Đừng lo lắng, lát nữa anh sẽ quay về."
Trình Lạc giật mình, sờ lên chỗ lúc nãy bị Du Đường búng, trong lúc còn đang ngơ ngẩn thì y đã đi theo Trần Trị mất rồi.
*
Đến khuya Du Đường mới quay lại phòng. Trình Lạc vẫn còn chưa ngủ. Mà hai đứa nhóc được hắn mang về đã ôm nhau ngủ khò trên sô pha từ lâu rồi. Bên trong căn phòng lúc này chỉ có một ánh đèn ngủ chập chờn, nhưng Trình Lạc vẫn nhìn ra Du Đường có vẻ kỳ là. Bước chân loạng choạng, bờ môi nhợt nhạt, sắc mặt cũng không khỏe mạnh như ngày thường.
" Bọn họ đã làm gì anh?" Giọng Trình Lạc lạnh lẽo thấu xương, hắn kéo Du Đường qua, ấn ngồi bên mép giường. Du Đường vươn tay nhận lấy ly nước hắn đưa, trong đầu vẫn còn cảm thấy ong ong. Y nuốt nước bọt, mới trả lời Trình Lạc:" Không có việc gì đâu, bọn họ không làm gì anh cả."
Được hệ thống mở chế độ " miễn đau", cho nên Du Đường cũng không có cảm giác đau đớn gì cho mấy. Nhưng mà sau khi chế độ kết thúc, y không tránh khỏi việc bị đau đầu, trước mắt mờ ảo, mọi thứ đều bị nhòe đi. Trên đường trở về còn bị chảy máu mũi, một lúc sau mới có thể đỡ tường chậm rãi quay về phòng.
"......" Trình Lạc đột nhiên cảm thấy lời hắn hỏi rất thừa thãi. Dựa vào tính tình của Du Đường, nếu thật sự có việc gì cũng sẽ không chịu nói thật với hắn. Trong phòng bật điều hòa nên khá là lạnh, Trình Lạc cầm tay Du Đường thấy lạnh lẽo, nên dùng điều khiển chỉnh nhiệt độ cao lên một chút.
"Bọn họ và anh nói chuyện gì với nhau vậy?" Hắn hỏi:" Có thể nói cho em không?"
" Anh tranh thủ xin họ tư cách bảo hộ hai đứa trẻ." Du Đường đã bớt đau đầu, cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, y nhìn Trình Lạc cười nói:" Sau này, mấy đứa nhỏ có thể ở cùng chúng ta, không đến mức bị đưa đi làm vật thí nghiệm."
"Còn có......" Du Đường nhìn Trình Lạc, nói: " Anh tự chủ trương thông báo với họ sau này em sẽ gia nhập với mười hai nghiên cứu viên kia, tiến hành tham gia công tác."
" Như vậy, vừa tiện cho em dễ dàng đánh cắp tư liệu của bọn họ, hơn nữa, có em ở đó, bọn họ cũng không dám làm gì quá đáng với bọn nhỏ." Y nói:" Trình Lạc, anh yêu cầu em kiềm chế bọn họ."
" Sau đó, gia nhập với họ, tìm ra kẻ đầu sỏ đứng sau lưng Trần Trị."
" Để có thể bảo đảm đến lúc lấy được bằng chứng phạm tội của tổ chức, chúng ta sẽ giao cho đúng người, để quốc gia có thể xử lý căn cứ này trong một lần."Nói đến đây, y hơi thấp thỏm nhìn Trình Lạc, xin lỗi:" Xin lỗi em, rõ ràng lúc chiều anh còn nói hy vọng em rời xa những kẻ đó, bây giờ lại đột nhiên thay đổi, đẩy em lên đầu sóng ngọn gió...."
" Nếu em không muốn, thì cũng không cần miễn cưỡng bản thân phối hợp với anh, anh sẽ nói chuyện lại với bọn họ cho rõ ràng."
Trình Lạc nhìn người đàn ông đang cực kỳ nghiêm túc, hắn nắm chặt tay Du Đường:" Em cũng cảm thấy cách này rất hay."
" Anh không cần phải suy nghĩ cho em nhiều như vậy."
Trình Lạc dựa sát vào Du Đường: " Em không yếu ớt như anh nghĩ đâu."" Hơn nữa em cũng hiểu, lấy sức của một mình em, tiêu diệt được bọn chúng thì cũng chỉ là diệt phần ngọn, không cách nào ngăn cản những tổ chức như thế này tiếp tục mọc lên."
" Còn nữa, ở đây nhốt nhiều trẻ em như vậy, một khi em ra tay, bọn nhóc nhất định sẽ bị thương tổn."
" Đây là chuyện em tự nguyện làm."
Trình Lạc nhẹ nhàng ôm lấy Du Đường, than thở: " Đường Đường, anh đừng bao giờ cảm thấy có lỗi với em."" Nếu không có anh, sẽ không tồn tại em của bây giờ."
" Em muốn cùng anh thoát khỏi đây, đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài, cùng nhau cứu trợ những đứa trẻ có hoàn cảnh đáng thương, muốn sống thật hạnh phúc và vui vẻ."
" Vì một tương lai như vậy, em cũng sẽ nỗ lực phối hợp với quyết định của anh."
Du Đường ngơ ngác nhìn, nói thật, ngày hôm nay, Trình Lạc đã khiến y cảm động rất nhiều lần. Chàng trai khi trước bóp cổ bảo muốn giết y bây giờ đột nhiên đã trở nên thật hiểu chuyện. Không chỉ thay y suy nghĩ mọi việc, lại còn đối tốt với bọn nhỏ như vậy. Căn bản không hề giống một vai ác trong tiểu thuyết. Trên người hắn có quá nhiều thấu hiểu và thiện lương, rất khó để không yêu thích hắn.
"Lạc Lạc." Y quàng tay qua ôm lại Trình Lạc:" Thật sự cảm ơn em."
Trình Lạc không chịu nổi khi Du Đường nói mấy lời này:" Ai nha, em nói rồi, đừng khách sáo như vậy với em mà...."
"Nếu đến một ngày......" Du Đường chặn lời hắn, nhẹ giọng hỏi :" Nếu đến một ngày nào đó, anh bắt buộc phải rời xa em, em vẫn phải sống thật tốt, được không?"
-------------------------
Tác giả có chuyện nói:
Ah hi hi hi, tui thật sự rất thích tính cách của Lạc Lạc nha!