"Tỷ tỷ, có phải nam chính đang trốn tránh tỷ phải không?" Hạt vừng nhỏ hỏi.
Từ buổi tối ba ngày trước đi nhà hàng thịt nướng về, hạt vừng nhỏ cảm giác được nam chính luôn cố ý tránh né đại lão.
Trước kia đại lão đi đâu Kỳ Hứa đều sẽ đuổi theo, cho dù không đuổi kịp cũng sẽ không né tránh.
Nhưng mấy ngày nay, đại lão ngồi ở đâu thì anh lại ngồi nơi cách xa cô nhất, sẽ không nói chuyện với đại lão nữa.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà tất cả mọi người đã cảm thấy bất thường.
Khuyết Chu ngước mắt lên, nhìn Kỳ Hứa đang giải đề ở cách đó không xa.
Khóe miệng cô hơi nhếch lên: "Trốn thì trốn đi, sớm muộn gì cũng sẽ chủ động tới tìm ta."
Thời gian này ai cũng bận rộn.
Chẳng bao lâu nữa thì sẽ diễn ra cuộc thi vật lý trong thành phố.
Mỗi ngày Khuyết Chu đều dành thời gian để nghiên cứu các đề vật lý.
Đương nhiên không phải cô nghiên cứu nên giải như thế nào, mà nghiên cứu suy nghĩ của người ra đề, sau đó áp dụng để giải đề.
Trước khi tham gia cuộc thi, trong lòng mọi người ít nhiều đều có chút lo lắng thấp thỏm, nhưng từ sau khi Khuyết Chu vào đội vật lý, mọi người hầu như không thấy lo lắng thấp thỏm nữa.
Khi thành tích thi đấu được công bố, đúng như Khuyết Chu nghĩ, cô và Kỳ Hứa lại một lần nữa đứng đầu.
Mà bốn đội viên còn lại, một người đứng thứ hai, còn ba người kia đồng loạt xếp hạng ba.
Ba người đứng đầu đều bị tất cả thành viên trong đội vây lại.
Thành tích vừa có, có nhiều phóng viên đã nhanh chóng chạy đến phỏng vấn.
Dù gì khi có kết quả, một trường học có thể có hai học sinh trong top 3 đã là thành tích rất đáng chú ý.
Nhưng bây giờ tất cả sáu học sinh đều ở cùng một trường.
Nhìn cái miệng của thầy Chu kìa, lại một lân nữa nhếch đến tận mang tai.
Thầy ấy chỉ vào Khuyết Chu: "Tôi không có cách nào, ai bảo tôi có một học sinh thông minh như vậy chứt!"
#Thiếu niên thiếu nữ thiên tài#
#Khuyết Chu Kỳ Hứa#
Hai người này còn được lên hot search.
Thầy Chu cảm thấy trên mặt mình đều có thêm ba tầng hào quang.
Học sinh nhận được giải thưởng là vinh dự tối cao nhất của nhà trường, cũng đại diện cho sức mạnh của trường.
Khi trở lại trường học, ban giám hiệu nhà trường cũng giăng đầy biểu ngữ trên khắp nẻo đường.
Khuyết Chu là học sinh lớp giành giải nhất trong cuộc thi vật lý sau Kỳ Hứa, đương nhiên cũng được ban giám hiệu nhà trường coi trọng.
Trong khoảng thời gian này, Kỳ Hứa vẫn rất ít khi nói chuyện với Khuyết Chu.
Còn Khuyết Chu thì vẫn chờ cơ hội để Kỳ Hứa chủ động nói chuyện với mình.
Cô quá hiểu tính cách của anh, cho dù mình chủ động hỏi, anh cũng chỉ cảm thấy mình sẽ mang đến phiền não cho cô.
Nếu như anh chưa nghĩ thông suốt, quan hệ giữa hai người sẽ không tiến triển thêm được nữa.
Nhà trường đã tổ chức một cuộc hội nghị khen thưởng, Khuyết Chu được lên phát biểu với tư cách là một đại biểu.
Cô mặc đồng phục học sinh đơn giản nhất đứng trên sân khấu, cũng không cần nhìn vào bản thảo đã chuẩn bị từ trước.
Loại tình huống này cô đã gặp nhiều lần, cơ bản không cần nhìn vào bản thảo để đọc.
Cô không hề sợ hãi khi đối mặt với mấy ngàn học sinh trong trường, ánh đèn trên đỉnh đầu vừa vặn chiếu xuống trên người cô, giống như mạ lên người cô một tầng ánh sáng màu vàng kim.
Kỳ Hứa ngồi ở hàng đầu chỉ có trong ánh sáng lờ mờ này mới có thể nhìn cô chăm chú như vậy.
Ngoại trừ Kỳ Hứa ra, còn có một người khác vẫn nhìn Khuyết Chu.
Người kia chính là Thương Hạo.
Là thủ phạm gây thương tổn cho nguyên chủ, đương nhiên Khuyết Chu không có khả năng buông tha cho anh ta.
Giờ phút này anh ta đang ngồi dưới khán đài, nhìn Khuyết Chu đang thuyết trình, chỉ cảm thấy hình như cô càng đẹp hơn so với lần trước.
Đàn em ngồi bên cạnh chậc chậc hai tiếng: "Quả thật Khuyết Chu này rất đẹp, nếu tính cách cô ta yếu đuối một chút thì tốt rồi."
Mặc dù trước đó bị đánh, nhưng chuyện này cũng không đáng nhắc tới khi đứng trước mặt một người có vẻ đẹp tuyệt đối này.
Mấu chốt chính là ngay từ đầu ở trong lòng Thương Hạo, Khuyết Chu là một học sinh bình thường nhưng có dáng vẻ xinh đẹp mà thôi.
Nhưng bây giờ, cô đứng trên sân khấu với tư cách là người đứng đầu cuộc thi vật lý toàn thành phố, ngoại trừ xinh đẹp, thành tích lại còn rất tốt.
Mọi người đều là yêu thích kẻ mạnh.
Nhất là Thương Hạo có nội tâm ti tiện, càng mến mộ kẻ mạnh hơn so với bất kỳ người bình thường khác.
Giờ phút này ở trong mắt anh ta, Khuyết Chu càng hấp dẫn hơn trước.
Thử hỏi, nếu có thể kéo học sinh giỏi như vậy xuống thần đàn, chẳng phải là...
Nghĩ đến đây, trái tim Thương Hạo lại một lần nữa rục rịch.
Đại hội khen thưởng vừa kết thúc, Khuyết Chu liền đi vệ sinh.
Vừa từ nhà vệ sinh đi ra đã thấy Thương Hạo và đàn em của anh ta đứng bên cạnh hành lang.
Hạt vừng nhỏ có chút ghét bỏ: "Tư thế đứng không đứng đắn chút nào, thật muốn đạp cho mấy người này mấy đạp quá!"
Khuyết Chu vờ như không phát hiện ra đám người bọn họ, muốn đi lướt qua.
Thương Hạo vươn tay ngăn cản cô.
"Không thấy tôi ở đây à?" Giọng điệu của anh ta không tốt lắm.
Khuyết Chu: "Nhìn thấy, nhưng quá xấu xí."
Thương Hạo: "22?"
Anh ta hít sâu một hơi: "Cậu có biết vì sao hôm nay tôi tới tìm cậu không?"
Khuyết Chu mỉm cười, nụ cười này làm cho Thương Hạo nín thở.
Cô thực sự đẹp hơn lần gặp trước.
Cả người giống như đóa hoa hồng xinh đẹp nhất nở rộ giữa núi rừng, làm cho người ta nhịn không được muốn hái.
Trái tim Thương Hạo đập thình thịch trong nháy mắt.
Sau đó, anh ta nghe Khuyết Chu nói: "Biết, cậu lại muốn cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga nữa đúng không?”
Hạt vừng nhỏ cười như được mùa trong không gian hệ thống.
Cái miệng này của đại lão thật sự có độc!
Ánh mắt si mê của Thương Hạo bị lời của Khuyết Chu làm ngẩng người.
Anh ta cười lạnh một tiếng: "Bây giờ cậu có thể to gan tùy tiện nói chuyện như vậy sao? Khuyên cậu nên biết thức thời một chút, ba cậu không phải đang làm việc trong nhà máy sao? Hai năm nay mẹ cậu mở tiệm may, việc làm ăn cũng không dễ dàng?"
"Tôi muốn nói là chỉ cần một câu của ba tôi có thể khiến ba cậu bị sa thải, cũng có thể khiến cho mẹ cậu ngay cả một bộ quần áo cũng không bán được, trừ khi cậu ở bên tôi."
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng những lời này được nói ra từ trong miệng Thương Hạo làm cho hạt vừng nhỏ vô cùng muốn nhảy từ trong không gian ra ngoài, sau đó đấm cho cái miệng của người đàn ông này sưng phù lên mới thôi.
"Cậu nói thì tôi sẽ tin sao? Cậu nói cậu có thể khiến ba tôi bị sa thải tôi sẽ sợ sao? Ai biết được cậu có cái bản lĩnh đó không? Đến ngày thi đều không qua môn, còn không biết xấu hổ ở đây khoác lác ép buộc người khác, mau cút đi cho nước nó trong." Ánh mắt cô đảo quanh đám đàn em đứng bên cạnh Thương Hạo một lượt.
Vừa nhìn cô là mấy người này lại nhớ tới cảnh mình bị Khuyết Chu đánh nằm sấp dưới sàn nhà, không tự chủ được nhường đường cho cô.
Nhưng lần này Thương Hạo lại không tránh ra.
Anh ta hít sâu một hơi: "Cậu có biết ba tôi là ai không?"
"Tôi biết để làm gì?"
"Tôi nói cho cậu biết, ba tôi là bí thư, nếu cậu thật sự làm cho tôi tức giận, cho dù cậu tham gia thi vật lý, tôi cũng có thể khiến cậu không lấy được thứ gì cả gì!"
"Bí thư?" Khuyết Chu cười khẽ, trong ánh mắt mang theo khinh thường: "Bí thư gì? Thương Đức Tuyên?”
Thương Hạo ôm hai tay: "Ha ha, xem ra cậu không ngốc, vậy mà có nghe qua tên của ba tôi."
"Cậu xác định Thương Đức Tuyên là ba cậu?”
"Sợ không?!"
"Khoác lác ép buộc người ta mà không viết ra nháp trước à, cười chết tôi rồi! Thương Hạo, ráng đọc nhiều sách đi, đừng cả ngày làm những chuyện không đâu này nữa, tránh xa tôi ra một chút, cảm ơn." Nói xong, Khuyết Chu trợn trắng mắt, đẩy Thương Hạo ra, trực tiếp rời khỏi nơi này.
Thương Hạo tức giận chửi bới phía sau.
Anh ta nhất định phải để cho Khuyết Chu biết mình lợi hại như thế nào.
Chắc chắn cô sẽ đến khóc lóc chạy đến xin lỗi anh ta!