Ra khỏi tòa nhà giảng dạy, Khuyết Chu nhìn thấy Kỳ Hứa đứng cách đó không xa.
Cô đi tới, Kỳ Hứa cũng lùi vê phía sau hai bước.
"..." Coi cô như người mù chắc?!
Khuyết Chu đi tới vỗ vào bả vai anh: "Hai ngày nay vì sao anh trốn tránh em?"
Kỳ Hứa hiển nhiên không ngờ Khuyết Chu đột nhiên xuất hiện, vừa rồi anh đang tìm kiếm xem cô đang ở đâu, sau khi đại hội khen thưởng kết thúc, do có quá nhiều người chặn hết tâm mắt của anh nên anh không biết cô đi đâu, chạy đến lớp học cũng không thấy cô ở đó.
Vì thế anh lại một lần nữa quay trở lại tòa nhà giảng dạy, cũng đúng lúc thấy Khuyết Chu đi ra.
Kỳ Hứa trầm mặc một lát, sau đó nói: "Anh còn chưa chuẩn bị tốt."
"Chuẩn bị cái gì?"
"Không có gì, trở về thôi." Kỳ Hứa mỉm cười với Khuyết Chu, vẫn không dám nhìn vào mắt cô, anh xoay người muốn rời đi.
Hạt vừng nhỏ cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao chó con lại không giống chó con nữa rồi.
Nam chủ của hai thế giới trước cũng không như vậy.
Nó hỏi một câu rất hợp tình hợp lý: "Tỷ tỷ, có phải tỷ tìm lầm người rồi không? Nếu giống như nam chủ của hai thế giới trước, hẳn không nên như vậy, tại sao chó con không hề giống chó con nữa?!"
Khuyết Chu đứng tại chỗ, hình như cô không có chút tức giận nào: "Ta không nhận nhầm người."
Anh như vậy là vì thời gian quen biết với nguyên chủ quá dài.
Chính vì anh quá chân thật với cô cho nên mới sinh ra cảm giác tự hoài nghi.
Nghi ngờ mình có thực sự thích cô hay không? Có thực sự có hứng thú với cô không? ¬
Dù gì hai người cũng quen nhau nhiều năm, nếu anh thật sự thích cô, vì sao trước đó không hề có cảm giác gì.
Mặc khác Kỳ Hứa cũng không biết thật ra linh hồn trong thân thể này đã thay đổi thành một linh hồn khác, đương nhiên chuyện này khiến anh rối rắm.
Anh càng rối rắm, lại càng đại diện cho lòng trung thành của mình với cô.
Cô cần cho Kỳ Hứa một chút thời gian, anh suy nghĩ rõ ràng là tốt rồi.
ki
"Cậu chắc chắn muốn đưa người đi?"
"Tôi chắc chắn."
"Dù gì đây cũng là trường học, cậu có nghĩ tới nếu chuyện này bị người ta phát hiện, ba cậu cũng không bảo vệ được cậu không?"
"Vậy anh đừng để chuyện này bị phát hiện không phải là ok rồi sao?!"
Trong một chiếc xe tải ở bên ngoài trường học.
Thương Hạo không kiên nhẫn ngồi ở ghế phụ.
Bên cạnh anh ta có một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, vẻ mặt khó nói nhìn Thương Hạo.
Loại chuyện mạo hiểm bắt cóc người này, anh ta thật sự không muốn làm.
Nhưng ai bảo ba Thương Hạo là cấp trên trực tiếp của mình, muốn lấy lòng người ta, trước tiên phải bắt đầu từ con trai người ta.
Mặc dù nhìn vẻ ngoài như học sinh đẹp trai sáng sủa này, nhưng Thương Hạo lại có một trái tim như ác ma.
Anh ta cầm vô lăng, thở dài một hơi: "Được, đây là lần cuối cùng tôi giúp cậu, chuyện cậu đồng ý với tôi thì phải làm được đấy? Sau này tôi sẽ không thay cậu làm loại chuyện này nữa, cậu cũng bớt gây chuyện lại đi, gắng học tập thật tốt, ba cậu tốn không ít tiền mới đưa cậu vào được một trường trung học có tiếng, nếu cậu không thi đậu đại học, ba cậu nhất định sẽ đánh chết cậu."
"Anh phiền quá.
" Thương Hạo cau mày đá cửa xe: "Muốn anh làm cho tôi một chuyện cỏn con còn bị anh dạy dỗ? Nhớ rõ anh là cấp dưới của ba tôi đó!"
Người đàn ông cứng người trong nháy mắt, hai tay càng nắm chặt vô lăng hơn.
Anh ta không nói nữa.
Trên ghế sau còn có mấy người đàn ông, nhìn cũng không phải là người tốt gì.
So với mấy tên côn đồ mà Thương Hạo tự mình tìm, mấy tên trên xe tải vừa nhìn đã biết là người thường xuyên tránh pháp luật làm những chuyện xấu.
Lần này Thương Hạo học thông minh hơn, anh ta lấy di động ra đưa ảnh chụp của Khuyết Chu cho bọn họ xem qua một lần.
"Tốt nhất không nên bắt nhầm người, cũng không thể để người ta bị thương, làm cô ấy hôn mê rồi đưa đến địa chỉ tôi nói là được."
Thương Hạo ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt có chút hưng phấn.
Vừa nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Khuyết Chu, hình như anh ta không cảm thấy hứng thú với nữ sinh nào nữa.
Người trong buồng lái nhìn chằm chằm Thương Hạo một hồi, sau đó thở dài đi cùng đám người kia lẻn vào phía sau trường học.
Phía bên kia.
Khuyết Chu ăn cơm xong chuẩn bị trở về lớp.
Đột nhiên có người gọi cô sau lưng.
Cô dừng bước, quay đầu thì phát hiện chú bảo vệ đang gọi mình.
"Chú tìm cháu có việc gì không?”
"Ở trước cửa có phóng viên nói muốn phỏng vấn cháu, nói là đã được chủ nhiệm lớp đồng ý, vừa rồi chú cũng gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm xác nhận chuyện này, phóng viên kia muốn cháu đi ngay bây giờ, phỏng vấn nhanh để chiều cháu còn phải lên lớp học." Phỏng vấn? ¬
Khuyết Chu lập tức nhíu mày.
Hạt vừng nhỏ lập tức bắt đầu phân tích trong không gian hệ thống: "Tỷ tỷ, mị lực của tỷ lớn đến mức khiến phóng viên muốn đến phỏng vấn sao? Tỷ quả thật quá trâu bò!"
"Không phải phóng viên."
"Hả?"
"Là người mà Thương Hạo tìm tới."
Hạt vừng nhỏ luống cuống tay chân, vội vàng dùng màn hình điện tử quét một lần hoàn cảnh xung quanh.
Tốt lắm! Đều là đám người mà người Thương Hạo tìm tới.
"Tỷ tỷ, vậy tỷ có đi không?”
"Đi chứ! Đương nhiên phải đi."
Khuyết Chu cười, cô đang chờ đợi cơ hội để làm cho Thương Hạo phải trả một cái giá thật đắt.
Vì thế lực của nhà Thương Hạo và nguyên chủ chênh lệch quá lớn, cho dù Thương Hạo là một tên chẳng ra gì nhưng ba anh ta cũng sẽ nghĩ cách cứu anh ta ra.
Trừ khi... Kéo luôn cả ba Thương Hạo xuống nước.
Nếu cô muốn làm chuyện này thì phải làm cho mọi chuyện càng lớn càng tốt.
Cho nên Khuyết Chu mới tham gia vào đội vật lý.
Đạt được thành tích cao sẽ được xuất hiện trong bản tin tức của thành phố.
Cho dù danh tiếng kém hơn minh tỉnh, nhưng ít nhất mấy trường đại học không ai không biết cái tên Khuyết Chu này.
Huống chi...
Khuyết Chu quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Cách đó không xa, Kỳ Hứa vẫn đi theo, khi thấy Khuyết Chu quay đầu anh còn tưởng mình bị phát hiện.
Vẫn còn một con chó nhỏ đi theo mình.
Cô đi theo chú bảo vệ đến phòng bảo vệ.
Kỳ Hứa cũng đi theo, anh thấy Khuyết Chu lên một chiếc xe tải, cuối cùng là thấy vẻ mặt hoảng sợ trên khuôn mặt của cô.
Trong nháy mắt đó, trong đầu Kỳ Hứa không suy nghĩ được gì, thân thể nhanh hơn não một bước, lập tức chạy nhanh về phía trước.
Vừa đến phòng bảo vệ đã bị bảo vệ ngăn lại.
"Cậu là người của lớp nào? Bây giờ cậu không thể ra ngoài!"
"Vừa rồi là ai đưa Khuyết Chu đi?!!" Kỳ Hứa hét lên với bảo vệ, nói xong anh đã thấy bảo vệ chột dạ trong nháy mắt.
Đầu Kỳ Hứa giống như bị tảng đá đập trúng, máu như ngưng đọng lại vào lúc này.
Bảo vệ ấp úng không nói lời nào, Kỳ Hứa hất hắn ta ra sau đó xông ra ngoài.
Xe cộ qua lại trên đường phố.
Thiếu niên đột nhiên lao ra khiến người đi đường hoảng sợ.
Nhưng bất kể anh tìm thế nào cũng không tìm được bóng dáng của chiếc xe tải kia.
Tay chân Kỳ Hứa lạnh lẽo, trong đầu anh bây giờ toàn là sự tức giận.
Anh quay đầu lại nhìn chằm chằm bảo vệ, kiềm chế tức giận hỏi: "Ai2"
"Tôi không biết —— AI!" Bảo vệ bị Kỳ Hứa xách cổ áo lên, vóc dáng thiếu niên rất cao, hai chân bảo vệ sắp rời khỏi mặt đất.
"Tôi hỏi lại một lần nữa, rốt cuộc là ai? Có phải Thương Hạo không?"
Bảo vệ không nói gì nhưng cả người hắn ta đang run rẩy.
Kỳ Hứa hiểu ra, anh cười lạnh một tiếng, hất bảo vệ ra như đang vứt một miếng giẻ rách.