Cho nên cô nhất định phải ăn cơm riêng với Đỗ Phong, nhất định phải có phương thức liên lạc riêng với Đỗ Phong.
Mà vì để cho cô dỡ xuống phòng bị trong lòng, Đỗ Phong cũng nhất định sẽ giúp cô, dù gì loại chuyện này đối với ông ta mà nói trăm lợi chứ không hại, ông ta cũng dùng thanh danh của mình làm sáng tỏ cho Khuyết Chu.
Cuối cùng người khác sẽ chỉ cảm thấy Đỗ Phong không câu nệ tiểu tiết, một ông chủ lớn như vậy còn có thể giúp một tiểu họa sĩ như Khuyết Chu.
Đến lúc đó danh tiếng cũng sẽ tăng lên một bậc, cho nên Đỗ Phong sẽ không từ chối.
Sau khi Đỗ Phong đăng bài công khai ủng hộ Khuyết Chu, hướng gió vốn còn có chút lắc lư bất định lại ngã về phía Khuyết Chu.
Hai chữ Đỗ Phong này quả thật dùng rất tốt, thậm chí fan của Khuyết Chu còn tăng lên mấy ngàn, tốc độ tăng fan còn nhanh hơn cả chính danh tiếng của cô.
Còn có người nhắn tin riêng cho cô nói muốn mua tranh do cô vẽ.
Bình luận phía dưới cũng là Nhất Thủy mắng tài khoản của Không Lâu.
[Khá lắm! Lúc trước tôi vẫn luôn làm sáng tỏ với bên phía Không Lâu, nói chắc chắn Khuyết Chu không phải loại người đó, hiện tại không cần làm sáng tỏ, Không Lâu là người sao chép tranh của Khuyết Chu.
Vả lại tài khoản Khuyết Chu có chứng thực rõ ràng, còn Không Lâu ngay cả chứng thực mình từng là sinh viên của học viện mỹ thuật cũng không dám, ai biết cô ta có phải là người tốt nghiệp học viện mỹ thuật hay không?]
[Nếu tranh của Khuyết Chu và tranh của Không Lâu đặt chung một chỗ, rất rõ ràng tranh của Khuyết Chu càng có nhiều linh khí, vẽ cũng càng đẹp mắt hơn.
Lúc trước tôi nói Khuyết Chu là người vẽ bản gốc, vậy mà một đám fan của Không Lâu lại chửi tôi tới tấp.
|
[Đại lão Đỗ Phong chính là một trong những người sáng lập ra cuộc thi dành cho họa sĩ mới, ông ấy có thể công khai chứng thực cho Khuyết Chu, vậy chứng tỏ thực lực của Khuyết Chu rất mạnh.
Mấu chốt là Đỗ Phong làm người sáng lập, sẽ tuyệt đối không cho phép người sao chép tranh tham gia tranh tài, cho nên ai là người sao chép tranh đã rõ rành rành không thể chối cãi.
]
Hướng gió nghiêng về một phía, fan của Không Lâu cũng bắt đầu yêu cầu đòi một lời giải thích bên dưới tài khoản của Không Lâu.
Mà bây giờ Không Lâu đang ngồi trong phòng làm việc của Diêu Hòa Khôn, đang đối mặt với vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa lo lắng của anh ta.
"Diêu tổng, bây giờ chuyện đã lên men nhanh như vậy, anh có nghĩ ra biện pháp nào để giải quyết chưa?" Dường như Không Lâu không hề hoảng hốt, vì người đàn ông bên cạnh cô ta bất kể lúc nào cũng đi theo cô ta.
Ngay từ đầu Diêu Hòa Khôn còn tưởng rằng người đàn ông này là bạn trai của Không Lâu.
Nhưng người đàn ông này không nói lời nào, hai mắt trống rỗng, cứ hay ngẩng người, đôi khi hay nhìn chằm chằm vào ông ta, giống như một rối gỗ không có linh hồn.
Nhìn vô cùng đáng sợ.
Diêu Hòa Khôn cố gắng không nhìn người đàn ông kỳ quái kia mà nhìn Không Lâu, rít mạnh điếu thuốc trong tay: "Không ngờ chuyện này lại lên men nhanh như vậy, tôi không nghĩ tới tranh của Khuyết Chu đã bị tôi phá hủy nhưng vẫn có thể lấy được hạng nhất, thậm chí còn có thể bắt quan hệ với Đỗ Phong.
Nhưng tính cách của Khuyết Chu có chút yếu đuối, hơn nữa còn đang mắc bệnh trầm cảm, Không Lâu cô thì vẽ tranh không tệ, nói không chừng chuyện này có thể giúp cô cọ nhiệt, còn bên phía Khuyết Chu thì để tôi "Quấy nhiễu"."
Không Lâu hơi nhướng mày: "Quấy nhiễu? Diêu tổng chuẩn bị quấy nhiễu như thế nào? Là chuẩn bị... Giết Khuyết Chu sao?"
Tay Diêu Hòa Khôn run lên, tàn thuốc rơi trên mu bàn tay của anh ta.
Anh ta bị đau đến hít mạnh một hơi: "Lời này không thể nói lung tung, tôi là công dân tuân thủ kỷ luật tốt đấy!"
Không Lâu cười nhạo một tiếng, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh miệt.
"Tôi có thể livestream, nhưng tôi muốn thêm một phần lợi nhuận."
"Cô đừng quá đáng!" "Quá đáng? Vậy thì anh đi mà vẽ."
Ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu vào người Không Lâu.
Diêu Hòa Khôn lựa chọn Không Lâu, chọn cô ta giả danh họa sĩ thiên tài, một phần lớn nguyên nhân chính là bởi vì khuôn mặt kia của Không Lâu, khuôn mặt này cực kỳ thanh thuần và trong suốt.
Đôi mắt cô ta rất to, làm cho lòng người sinh ra hảo cảm.
Mọi người đều thích những thứ đẹp đẽ, người đẹp lại càng khiến người ta yêu thích.
Cho nên Không Lâu mới có thể đạt được gần một vạn fan trong một thời gian ngắn như vậy.
Trên người cô ta có một loại yêu khí mê hoặc con người.
Không Lâu khẽ cười một tiếng, nhìn chằm chằm Diêu Hòa Khôn rồi nói: "Tôi không phải Khuyết Chu, nếu anh còn dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi cam đoan sẽ làm cho hai lạng thịt dưới háng anh biến mất đấy!"
Diêu Hòa Khôn tỉnh táo lên không ít, trên mặt anh ta có chút nóng lên: "Để lần này thành công, tôi sẽ thuê một ít thủy quân thừa dịp nhiệt độ đang lên cao bán thêm mấy bức tranh, còn bên Khuyết Chu cô không cần quan tâm, lúc livestream có người hỏi về Khuyết Chu thì cô cũng không cần trả lời."
"Ừ, biết rồi."
Tuy rằng Diêu Hòa Khôn không tính là rất có tiền, nhưng trong tay cũng có chút tiền lẻ.
Ngay từ đầu khi nhìn thấy Đỗ Phong lên tiếng cho Khuyết Chu, anh ta cảm thấy nhất định là Đỗ Phong ngại khi phải từ chối Khuyết Chu nên mới không thể không lên tiếng giải vây cho cô.
Nếu anh ta thật sự cảm thấy sợ hãi, vậy thì mới đúng ý của Khuyết Chu rồi.
Không nghĩ tới cô gái nhỏ này tuy bị bệnh nhưng vẫn có mắt nhìn như vậy.
Nhưng nếu như anh ta tiếp tục làm chuyện này, Đỗ Phong cũng sẽ tuyệt đối không quan tâm, người ta là một ông chủ của tập đoàn lớn, không đến mức phải quan tâm đến những rắc rối của một họa sĩ mới hai mươi ba tuổi, hơn nữa họa sĩ này còn không có danh tiếng gì.
Diêu Hòa Khôn tự cho là mình biết hết tâm lý của mọi người, lập tức lên mạng tìm một nhóm thủy quân.
Hướng gió vốn nghiêng về Khuyết Chu lại bắt đầu có chút đảo ngược.
Rất nhiều người đều nói bút lực của Khuyết Chu quá mức lão luyện, nói không chừng căn bản không phải do Khuyết Chu tự mình vẽ.
Cùng lúc đó, Khuyết Chu nhận được điện thoại của Diêu Hòa Khôn.
Lúc đó Khuyết Chu đang ở trong phòng vẽ tranh.
Trong kịch bản gốc, sau khi nguyên chủ bị Diêu Hòa Khôn hãm hại, Diêu Hòa Khôn cũng gọi điện thoại cho nguyên chủ.
Thái độ cực kỳ kiêu ngạo, ngôn ngữ cũng cực kỳ hạ lưu.
Anh ta nói chỉ cần nguyên chủ bồi mình một khoảng thời gian, chuyện này anh ta sẽ thay nguyên chủ giải quyết.
Anh ta nói với dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, tỏ mình ưu việt hơn người, đương nhiên nguyên chủ sẽ không thỏa hiệp rồi!
Nhưng lần này, sau khi Khuyết Chu nhận điện thoại, giọng nói cuồng vọng của Diêu Hòa Khôn lại không xuất hiện, ngược lại còn mang theo một tia nịnh nọt và thăm dò: "Tiểu Chu, đang bận sao?"
Hạt vừng nhỏ: "Gọi ai là Tiểu Chu đấy? Đây là âm thanh gì vậy? Quá khó nghe!"
Khuyết Chu không nói chuyện, Diêu Hòa Khôn còn tưởng rằng tín hiệu không tốt, lên tiếng a lô vài tiếng.
Cho đến khi anh ta nghe thấy tiếng sột soạt ở đầu dây bên kia, anh ta mới đột nhiên hiểu được không phải tín hiệu của Khuyết Chu không tốt mà là cô căn bản không muốn nói chuyện với anh ta.
Diêu Hòa Khôn hít sâu một hơi: "Chuyện lần trước là tôi quá mức mạo phạm, trong khoảng thời gian này tôi đã cẩn thận suy nghĩ lại.
Tôi quá mức lỗ mãng, dù gì em cũng kém tôi rất nhiều tuổi nên tôi muốn xin lỗi em.
Lúc nào thì em rảnh, có thể ra ngoài ăn một bữa cơm được không?”
"Được."
Có lẽ Khuyết Chu đồng ý quá nhanh khiến Diêu Hòa Khôn ngẩn người: "Em nói... Nói cái gì?" "Tôi nói được, nếu Diêu tổng có thành ý như vậy, vậy nơi đến ăn cơm do tôi chọn được không?"
Diêu Hòa Khôn lập tức đồng ý: "Đương nhiên có thể! Em muốn ăn cơm ở đâu?"
Khuyết Chu cười: "Vậy... Nhà hàng Garden đi."
Diêu Hòa Khôn hít sâu một hơi.
Nhà hàng Garden là nhà hàng trên không đắt nhất thành phố, giá bình quân đầu người là năm ngàn vạn một lần dùng bữa.
Anh ta khẽ cắn môi: "Được, vậy thì nhà hàng Garden."