Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 150: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (16)



Bên ngoài nhà hàng Garden...

Khuyết Chu mặc váy dài màu xanh lá cây đơn giản, tóc dài tùy ý được buộc lên sau đầu.

Người qua lại đều nhịn không được liếc mắt một cái, so với cảnh sắc xinh đẹp bên ngoài nhà hàng Garden, cô cũng giống như là một phần trong cảnh sắc đó.

Diêu Hòa Khôn vừa từ trong thang máy đi ra đã thấy Khuyết Chu ngồi trên ghế cách đó không xa.

Dường như cô còn xinh đẹp hơn lần trước, cô ngồi ngược sáng, tâm mắt của người qua đường như lâm vào mơ màng, trong mắt cũng chỉ có một mình cô.

Trong nháy mắt đó, thậm chí Diêu Hòa Khôn cảm thấy hơi căng thẳng.

Chợt, ánh mắt Khuyết Chu nhìn về phía bên này.

Ánh mắt cô cực kỳ thâm thúy, nhưng cách hơn mười mét nên Diêu Hòa Khôn cũng không nhìn thấy vẻ khinh thường và lạnh lùng trong mắt Khuyết Chu.

Anh ta đi tới bên cạnh Khuyết Chu, hạt vừng nhỏ lập tức hít vào một hơi lạnh: "Tỷ tỷ, thật ra trước kia ta không hiểu được câu hoa nhài cắm bãi cứt trâu, nhưng bây giờ ta đã hiểu rồi."

Tỷ tỷ xinh đẹp như một tiên nữ, đứng ở bên cạnh Diêu Hòa Khôn càng tôn lên vẻ đẹp của tỷ tỷ.

Đêm hôm đó khi Diêu Hòa Khôn đứng trước cửa học viện mỹ thuật, vì sắc trời đã tối đen nên hạt vừng nhỏ không thấy rõ bộ dáng của anh ta.

Cuối cùng cũng thấy được rõ ràng, vóc dáng của anh ta không khác tỷ tỷ là bao, thậm chí còn không cao bằng tỷ tỶ.

Bụng bia kia thiếu chút nữa cũng không che được.

Không có hàm dưới thì thôi đi, trên mặt còn có rất nhiều dầu mỡ.

Người này còn muốn cóc ghẻ ăn đòi thịt thiên nga với nguyên chủ.

Ôi má ơi, sao anh ta dám chứt "Em đợi lâu chưa?" Đột nhiên Diêu Hòa Khôn có chút nhăn nhó hỏi.

Có lẽ là khí thế trên người Khuyết Chu quá mạnh, hoặc là khí thế trên người cô có cảm giác áp bách nên Diêu Hòa Khôn mới hạ thấp âm thanh và thái độ.

Khuyết Chu lắc đầu giơ tay vuốt tóc mai của mình ra sau tai: "Còn tốt, cũng không lâu lắm.

Không biết lần này Diêu tổng tìm tôi có phải thật lòng muốn xin lỗi tôi vì hành vi lúc trước của anh không?"

Diêu Hòa Khôn chột dạ trong nháy mắt.

Anh ta ha ha hai tiếng: "Đương nhiên là muốn thật lòng xin lỗi rồi.

Trong khoảng thời gian này tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi cảm thấy mình lớn hơn em rất nhiều nhưng lại luôn làm ra những chuyện ép buộc em.

Xác thực chuyện này gây không ít thương tổn đến em, hôm nay em cứ tùy tiện ăn uống, cứ ăn đi đừng ngại!"

Dù gì ăn xong bữa này, anh ta mới có lý do tiếp tục liên lạc với Khuyết Chu.

Bây giờ chắc là Khuyết Chu còn không biết anh ta là ông chủ đứng sau Không Lâu.

Thừa dịp thủy quân đang cố tình gây rối trong hai ngày này, anh ta phải nhanh chóng làm cho bệnh của Khuyết Chu càng nghiêm trọng hơn mới được.

Trong nháy mắt này, thật ra Diêu Hòa Khôn có chút áy náy.

Nhưng vừa nghĩ đến qua lần này, tài khoản của Không Lâu có thể kiếm được gấp bội lần, anh ta có thể lợi dụng tài khoản của Không Lâu này làm nhiều điều tương tự hơn trong tương lai.

Đứng trước mặt lợi ích tuyệt đối, lương tâm gân như không còn chút nào của Diêu Hòa Khôn đã bị anh ta ném ra sau đầu.

Đương nhiên Khuyết Chu cũng không có khách khí, gần như gọi toàn bộ những món đắt tiền nhất trong nhà hàng này một lượt.

Cô coi như không thấy vẻ mặt cau có đau lòng vì ví tiền của Diêu Hòa Khôn.

Chờ Khuyết Chu gọi đồ ăn xong, cô mới chậm rãi ngẩng đầu hai tay chống lên cằm mình: "Diêu tổng, có phải quá tốn kém rồi không?"

Môi trường của nhà hàng trong vườn hoa này rất tốt.

Ngoại trừ đồ ăn rất ngon, nơi này tổng cộng chỉ có mười gian ghế lô.

Xung quanh mỗi một gian ghế lô đều trồng nhiều hoa, giống như hoa tự sinh trưởng và phát triển trong nhà hàng này.

Bây giờ xung quanh ghế lô của hai người đều là thủy tinh, chỉ có lòng bàn chân như đang giẫm lên lá cây màu xanh trên mặt cỏ.

Từ đây cũng có thể quan sát hơn nửa thành phố.

Hạt vừng nhỏ oa một tiếng: "Đây thật sự là nơi con người có thể tạo ra sao? Nhìn kỹ mới biết hoa trong nhà hàng này là hoa thật chứ không phải hoa giả, trách không được ở đây đắt như vậy.

Chỉ muốn chăm sóc bảo dưỡng những bông hoa này chắc hẳn là tốn không ít tiền rồi."

Khuyết Chu được những bụi hoa bao quanh, Diêu Hòa Khôn nhất thời nhìn đến ngây dại.

Nghe Khuyết Chu hỏi, anh ta vội vàng lắc đầu: "Sao lại tốn kém chứ, không tốn kém đâu.

Trong khoảng thời gian này tôi luôn chú ý đến em, còn chưa kịp chúc mừng em đã lấy được hạng nhất của họa sĩ mới, em thật sự rất lợi hại!"

"May mắn thôi, nhưng lần này lấy được hạng nhất nên không cần làm phiền Diêu tổng anh tới giúp tôi tổ chức triển lãm tranh, tranh của tôi hẳn là đã tham gia triển lãm ở thủ đô, sắp phải đi một thành phố khác rồi."

Giọng nói của cô rất bình thản, nhưng trái tim của Diêu Hòa Khôn lại vọt lên tận cổ họng.

Cũng may Khuyết Chu không nhắc tới chuyện lúc trước anh ta dùng việc triển lãm tranh để uy hiếp cô.

Diêu Hòa Khôn thở phào nhẹ nhõm: "Chúc mừng em.

Nhưng Tiểu Chu này, gần đây tôi thấy em cũng bắt đầu đăng tranh của mình lên mạng xã hội à?"

Khuyết Chu ngước mắt, hơi nhướng mày: "Đúng vậy, tôi phải theo kịp nhịp bước của thời đại, tôi còn nhớ rõ lời của Diêu tổng nói với tôi lúc trước, bảo tôi không nên quá cổ hủ, nếu tôi biết lên mạng từ sớm thì bây giờ chắc là đã sớm nổi tiếng rồi."

"Ha ha... Em vừa xinh đẹp lại vẽ tốt, tôi thấy fan của em tăng lên rất nhanh, mà cái người giống như sao chép tranh của em ấy! Có cần tôi giải quyết giúp em không?" "Diêu tổng thật sự có thể giúp tôi giải quyết sao?"

Diêu Hòa Khôn lập tức gật đầu: "Đương nhiên có thể, tôi có thể giúp em liên lạc với chủ tài khoản kia trước, đến lúc đó xem thái độ bên kia thế nào."

Khuyết Chu nhìn Diêu Hòa Khôn từ trên xuống dưới một lượt.

Ánh mắt kia giống như đã nhìn thấu anh ta.

Thứ diễn trò nay, còn phải tùy theo tâm trạng cô có tốt hay không mới phối hợp diễn cùng anh ta.

Đối với người mình không muốn nhìn thấy, Khuyết Chu cảm thấy diễn trò đều là một loại đau khổ.

Vì thế cô ôm hai tay, hơi dựa lưng vào sau ghế lô: "Diêu tổng, tôi cảm thấy hình như chúng ta cũng không cần quanh co lòng vòng như vậy, không phải ông chủ đằng sau tài khoản Không Lâu kia chính là anh sao? Bây giờ anh nói dễ nghe như vậy, suýt nữa đã làm tôi cảm động rồi đấy!"

Nụ cười của Diêu Hòa Khôn cứng đờ trong nháy mắt.

Anh ta ngẩn người nhìn Khuyết Chu, hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng.

Khuyết Chu tiếp tục nói: "Lúc trước vì tôi sinh bệnh, hơn nữa vì vấn đề học tập của tôi nên tôi tự tạo ra áp lực không nhỏ cho bản thân.

Thế nhưng lúc ấy anh đề nghị muốn yêu đương với tôi, tôi đã nghĩ mình chỉ đang sinh bệnh thôi mà, bệnh cũng là về phương diện tinh thần chứ không phải mắt của tôi có vấn đề.

Anh tự nhìn lại bộ dạng của mình đi, trong lòng anh không thấy rõ được mình như thế nào sao?"

Cô che miệng mình, giọng nói có chút khoa trương, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời kia khi nhìn Diêu Hòa Khôn viết bốn chữ "Anh cũng xứng sao?" lên mặt.

Cảm giác xấu hổ đánh sâu vào trong đầu Diêu Hòa Khôn.

Anh ta lắp bắp nói: "Em có ý gì?"

"Tôi có ý gì anh còn không rõ sao?" Khuyết Chu thở dài: "Anh muốn lợi dụng tài khoản Không Lâu này để tạo áp lực cho tôi, muốn tôi cùng đường chỉ có thể tới tìm anh giải quyết vấn đề, nhưng anh không nghĩ tới Đỗ Phong sẽ giúp tôi ra mặt, anh sốt ruột nên bây giờ mới tới tìm tôi. Ngoài mặt là muốn tôi tha thứ, nhưng trên thực tế là muốn để cho tôi mềm lòng tha thứ, sau đó anh lại tiến hành tẩy não và đả kích tôi. Diêu tổng, tôi đoán có đúng không?”