Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 44: Nữ minh tinh đỉnh lưu (44)



Lửa giận trong lòng Khuyết Chu trong nháy mắt đã đạt tới giới hạn.

Trong không gian hệ thống phát ra ánh sáng cảnh báo màu đỏ.

[Xin hệ thống ổn định cảm xúc của ký chủ, tránh cho chuyện ngoài ý muốn phát sinhI]

Bên tai hạt vừng nhỏ quanh quẩn tiếng máy móc báo động, nhưng nó là một hệ thống không có kinh nghiệm gì lớn, bây giờ nó không bị hù chết đã là không tệ rồi.

Nó chỉ có thể cứng da rắn, run rẩy mở miệng: "Tỷ tỷ... Tỷ tỷ, vừa rồi ta có kiểm tra qua về sinh mệnh đặc thù của Yến Thanh, ngoại trừ vừa rồi tâm trạng cậu ấy có chút không ổn định ra thì không có vấn đề gì lớn, còn có chút hạ đường huyết, tỷ phải nhanh chóng dẫn cậu ấy đi ăn cơm, bằng không cậu ấy sẽ ngất xỉu."

Tiếng cảnh báo dần dần giảm bớt, Khuyết Chu hít sâu một hơi, cúi người ôm lấy eo Yến Thanh, sau đó nhẹ nhàng ôm cả người cậu vào lòng.

"Có thể đi được không? Có muốn ôm em đi không?" Khuyết Chu tạm thời giấu đi tức giận.

Khi nhìn vê phía Yến Thanh, trong đôi mắt thâm thúy của cô dường như chỉ có một mình cậu.

Chị ấy đang đau lòng cho cậu, nhận thức này làm cho tâm trạng không ổn định của Yến Thanh trong ba ngày qua nháy mắt chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều.

Thật ra cậu rất muốn mặt dày để Khuyết Chu ôm mình, nhưng Khuyết Chu quá gầy, hơn nữa cậu rốt cuộc cũng là nam.

Cậu chỉ có thể lắc đầu: "Em có thể đi được."

Giọng nói kia suy yếu giống như chỉ cần đụng là có thể vỡ.

Cậu quang minh chính đại đặt trọng lượng trên người mình lên người Khuyết Chu.

Lại lén lút ôm lấy bả vai cô.

Thân ảnh một cao một thấp đỡ nhau xuống lầu.

Sau khi nhìn thấy dưới sàn nhà hỗn độn, đầu óc không tỉnh táo của Yến Thanh đều tỉnh táo lại ba phần.

"Chị... Bọn họ...

"Chị không cẩn thận đánh mẹ em, còn đập cho người phụ nữ này bị thương.

Tiểu Thanh sẽ không trách chị chứ?" Khóe miệng của cô còn mang theo nụ cười, loại câu kinh điển của trà xanh này phát ra từ trong miệng Khuyết Chu lại làm cho Yến Thanh chỉ cảm thấy đáng yêu.

Cậu cực kỳ phối hợp làm "Tra nam" mắt bị mù, lắc đầu nói: "Làm sao em có thể trách chị được chứ? Chị làm cái gì cũng đúng hết."

Vốn bị đánh đến mơ hồ nhưng Yến phu nhân còn có thể nghe thấy người khác nói chuyện, nghe thấy Yến Thanh nói những lời này, bà ta trực tiếp bị làm cho tỉnh táo.

Bà ta giãy giụa nửa ngày, vừa rồi Khuyết Chu ra tay cũng không hạ thủ lưu tình.

Kết quả giãy giụa hồi lâu chính là ngồi dưới sàn, cánh tay chống trên sàn lạnh lẽo, tóc đã rối loạn tả tơi.

Trang điểm trên mặt cũng lem hết, bên má bị Khuyết Chu đánh đã sưng to.

Yến Thanh nghĩ, mình có lẽ thật sự là một người máu lạnh.

Cậu cảm thấy Yến phu nhân đã ra nông nổi này nhưng trong lòng lại cảm thấy sảng khoái.

Cậu nhớ lại chuyện hồi còn nhỏ mình bị nhốt lại, bị đánh đập, bị mắng chửi, bị ngược đãi không có lý do.

Tựa như ba ngày trước, cậu bị một đám người trói đi không kịp nói lời nào.

Nếu bà ta thực sự là mẹ cậu, tại sao lại đối xử với cậu như vậy?

Trong lòng Yến Thanh, ba mẹ cậu sớm đã chết.

Vì thế cậu không nói một lời nào.

Khuyết Chu lại đưa Yến Thanh đến ngồi trên bàn ăn ở phòng bếp.

Đồ ăn trong phòng bếp đã làm xong, từ lúc Khuyết Chu xông vào cứu Yến Thanh vẫn chưa tới hai mươi phút, đồ ăn vẫn còn chưa lạnh.

"Dì, phiền dì làm xong cơm tối, Tiểu Thanh muốn ăn cơm."

Bảo mẫu bị dọa cho choáng váng, chỉ có thể trốn ở phòng bếp, còn khóa cửa phòng bếp lại.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Khuyết Chu đảo qua, cả người bà ta run rẩy, vội vàng gật đầu.

Dù sao bà ta cũng chỉ là người làm công, coi như không nhìn thấy gì cả.

Vừa rồi Khuyết Chu nói muốn ném tất cả mọi người vào trong hồ nước, giọng điệu và ánh mắt đó khiến bà ta cảm thấy câu nói đó không phải là giả.

Thật đáng sợ, nơi này thật đáng sợ, ngày mai bà ta phải đi!!!

Bà ta run rẩy nấu xong đồ ăn bưng lên bàn ăn đã là hai mươi phút sau.

Trên bàn ăn, ánh đèn trên đỉnh đầu vừa vặn rơi vào trên người Khuyết Chu và Yến Thanh.

Khuyết Chu chống đầu ánh sáng nhu hòa khiến vẻ đẹp vốn có chút công kích của cô trở nên cực kỳ xinh đẹp tuyệt trần.

Trong nháy mắt khi Yến Thanh ngẩng đầu nhìn cô, cậu có loại ảo giác hai người đã kết hôn, mình ở bên ngoài làm việc mệt mỏi vừa về nhà thì thấy vợ của mình là Khuyết Chu đau lòng từ trên giường đứng lên nấu đồ ăn cho cậu.

Thật ra cậu đã gặp qua rất nhiều người đều trải qua như vậy.

Ví dụ như bạn đại học của mình.

Ví dụ như đồng nghiệp khi làm việc.

Đôi khi bọn họ cũng hay nhắc những chuyện nhỏ vụn vặt như vậy với cậu, đại đa số mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, sau đó nói: "Chuyện này rất bình thường mà, tôi cũng ba mươi tuổi, tôi đến nhà mẹ tôi muốn ăn sủi cảo mẹ tôi làm, mẹ tôi hận không thể đêm đó đi chợ mua thịt mua bột mì cho tôi ăn."

Ở trong mắt bọn họ, chuyện này là chuyện bình thường, nhưng đối với Yến Thanh mà nói, quả thật không thể chạm tới.

Mẹ cậu ở ngay sau lưng cậu, nhưng cậu không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.

Yến Thanh nhanh chóng liếm khóe miệng, sau đó lau miệng: "Chị, chúng ta đi thôi."

"Ăn no rồi?"

"Ừ, ăn no rồi, em muốn về nhà."

Khuyết Chu biết nhà mà cậu nói là nơi ở của hai người bọn họ.

Ánh mắt cô trở nên ấm áp, kéo tay Yến Thanh đi ra ngoài.

"Con không thể đi!" Yến phu nhân kêu to.

Hốc mắt bà ta ướt át, khi nhìn thấy Yến Thanh, rốt cuộc bà ta cũng không giống người điên nữa.

Yến phu nhân lảo đảo đứng lên, chưa đi được hai bước về phía Yến Thanh đã ngã xuống đất, bà ta khóc nức nở giữ lại: "Đừng đi, Tiểu Thanh, mẹ không thể không có con.”

Đáng tiếc, trong mắt Yến Thanh không có chút cảm động nào.

Thậm chí cậu còn không quay đầu lại nhìn một cái, nắm tay Khuyết Chu đi ra ngoài, cánh cửa kia một lần nữa bị đóng lại.

Khuyết Chu lặng lẽ dùng linh khí xóa bỏ tất cả camera xung quanh.

Sau khi rời khỏi căn nhà kia, Yến Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại quay đầu nhìn chằm chằm Khuyết Chu.

"Sao lại nhìn như vậy..." Lời còn chưa nói xong.

Eo của cô bị ôm chặt, nụ hôn rơi trên môi cô giống như dời núi lấp biển, Khuyết Chu lảo đảo lui về phía sau, phía sau có một gốc cây đại thụ, cô bị đặt ở trên gốc cây đại thụ kia.

Đây là lần đầu tiên chó con chủ động tấn công.

Mang theo tư thế hung mãnh, giống như là sống sót sau tai nạn, nhưng lúc thăm dò ở trong khoang miệng lại cẩn thận từng li từng tí.

Cậu dùng một tay nâng má Khuyết Chu, tay kia ôm cô.

Yến Thanh cảm thấy cả đời này mình đều không có cách nào rời khỏi Khuyết Chu.

Cậu vốn cho rằng có lẽ Khuyết Chu không thích mình như mình thích cô.

Nhưng vừa rồi cậu rõ ràng nhìn thấy sự đau lòng cùng với sát ý thật sự muốn giết những người tổn thương mình trong mắt Khuyết Chu.

Làm sao cô lại tìm được mình ở một nơi xa xôi như vậy?

Có lẽ cô cũng rất thích rất thích mình, chỉ là chưa bao giờ nói thành lời.

Yến Thanh là một con chó nhỏ dính người.

Hôn một hồi lâu, cậu thở hổn hển hỏi: "Chị, có phải chị cũng rất thích em không? Thích kiểu giống như em thích chị ấy?!"

Khuyết Chu khế cười: "Em nói sai rồi."

"A? Chẳng lẽ không có sao?" Chó con lại bắt đầu tủi thân.

"Em nói sai rồi, bởi vì chị yêu em nhiều hơn em tưởng tượng, trả lời sai phải trừng phạt nha."

Dứt lời, cô đưa tay ôm lấy cổ Yến Thanh, làm sâu hơn nụ hôn không dễ dàng này trong đêm khuya.