Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 78: Thật ra bá tổng là tử trạch (31)



Trong nháy mắt lúc tiến vào ngõ nhỏ, mọi thứ xung quanh dường như đều đã bị ngăn cách lại.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trong ngõ nhỏ không hề có chút ánh đèn nào.

Trâu Tử Minh ôm Khuyết Chu, ánh mắt khó nén vẻ hưng phấn.

Cánh tay của anh ta đều đang hưng phấn đến run rẩy.

"Anh là ai? Anh muốn làm gì?" Khuyết Chu hỏi.

Thật ra cô không hề để anh ta vào mắt, trong giọng nói không có phần nào sợ hãi nào.

Nhưng bây giờ Trâu Tử Minh hoàn toàn lâm vào trạng thái hưng phấn điên cuồng, hoàn toàn không nhận ra phản ứng ngay lúc này của Khuyết Chu rất khác thường.

Thậm chí cô còn không muốn diễn, chỉ đi bộ một vòng để tượng trưng.

Trâu Tử Minh rất giỏi bổ não.

Chỉ là anh ta đã cảm thấy bây giờ Khuyết Chu nhất định đang cực kỳ sợ hãi.

Nhất định là cả người đều run rẩy, trong đôi mắt xinh đẹp kia toàn bộ đều là vẻ mặt sợ hãi.

Vì thế Trâu Tử Minh hít sâu một hơi: "Tiểu Chu, những chuyện trước đó em có thể không trách chị."

Lời này vừa nói ra, hạt vừng nhỏ sửng sốt: "Tỷ tỷ, tên cặn bã này đang nói cái gì vậy, sao ta có chút nghe không hiểu?"

"Không hiểu là đúng rồi, mi là con rắn nhỏ xinh đẹp, anh ta là tên cặn bã, mi có thể nghe hiểu mới là chuyện lạ đó."

"A- Thì ra là như vậy- Ta nói sao lúc anh ta nói chuyện lại cảm thấy giống như đánh rắm ấy-"

Tay Trâu Tử Minh còn che đang miệng Khuyết Chu, tay kia chậm rãi vuốt ve eo cô: "Tiểu Chu, bây giờ chị thay đổi... Thật xinh đẹp." "Thật sao, thật sự rất đẹp sao?" Khuyết Chu hỏi.

Trâu Tử Minh theo bản năng đáp lại, nhưng giây tiếp theo, trong nháy mắt anh ta lại bừng tỉnh khỏi trạng thái điên cuồng si mê.

Rõ ràng anh ta đã che miệng Khuyết Chu lại.

Vậy vừa rồi người nào đang nói chuyện?!

Trong lúc ngẩn người, Trâu Tử Minh lại phát hiện mình đâu còn ôm người nào.

Không biết từ lúc nào, trong tay anh ta cầm một con dao phay, con dao phay ở trong bóng tối lóe lên hàn quang sáng chói.

Sau đó, Trâu Tử Minh quay đầu nhìn.

Lại thấy tay chân Khuyết Chu đều bị dây thừng trói lại.

Trên người của cô có rất nhiều máu, mà trên người của anh ta cũng dính đầy máu tươi, thậm chí con dao trắng cũng bị nhuộm thành màu đỏ.

"AI" Trâu Tử Minh hét lên một tiếng.

Anh ta muốn ném dao phay đi, nhưng đúng lúc này, đầu hẻm cũng truyền đến tiếng thét chói tai.

Ánh đèn đột nhiên chiếu lên mặt Trâu Tử Minh.

Có người đi ngang qua, nhìn thấy Trâu Tử Minh cầm dao phay cả người đầy máu.

Mà Khuyết Chu lại nằm trên mặt đất, càng làm cho người đi ngang qua sợ đến chảy mồ hôi lạnh.

Trâu Tử Minh không hiểu tại sao mọi chuyện lại biến thành như bây giờ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?!.

ebookshop.

vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Vừa rồi rõ ràng là mình ôm Khuyết Chu từ phía sau, nhưng tại sao lại biến thành như vậy?!

Theo bản năng Trâu Tử Minh muốn đuổi theo giải thích.

Bởi vì người đi ngang qua kia lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, hiển nhiên là đã hiểu lầm cái gì đó.

Nhưng anh ta lại không biết, lúc anh ta cầm dao phay, cả người đầy máu đuổi theo, kế hoạch của Khuyết Chu cũng đã thành công.

Khuyết Chu đã lâu không trở lại.

Đồng nghiệp liền đi ra tìm cô.

Kết quả vào nhà vệ sinh cũng không tìm được người, gọi điện thoại cũng không ai nghe máy.

Đồng nghiệp cảm thấy có gì đó không thích hợp nên ra khỏi nhà hàng tìm.

Kết quả mấy đồng nghiệp vừa đi ra thì nhìn thấy trên đường phố hỗn loạn thành một đoàn.

Một người đàn ông cầm dao phay trên tay bỗng nhiên xuất hiện, đáng sợ muốn chất.

Giống như một kẻ tâm thần luôn không ngừng giải thích với người qua đường là mình không làm chuyện gì đó.

Nhưng mùi máu tươi trên người anh ta thật sự quá nồng, mọi người vô cùng hoảng SỢ.

Có người phát hiện trong hẻm còn có người, nên nhanh chóng gọi 120.

Đồng nghiệp chăm chú nhìn xem, luôn cảm thấy người nổi điên kia rất quen mắt.

Nhìn kỹ lại thì phát hiện.

Chết tiệt!

Đó không phải Trâu Tử Minh sao?!

Lại cẩn thận nghe xem người này đang nói cái gì, gì mà tới tìm bạn gái, thật sự không có giết người các loại.

Trong lòng mấy đồng nghiệp lại hô mẹ nó một tiếng.

Bạn gái nào?

Bạn gái nào? Anh ta trùng hợp vừa lúc ở gân nhà hàng bọn họ ăn cơm, sẽ không phải người anh ta nói chính là Khuyết Chu chứ?

"Đậu má, Khuyết Chu!" Có đồng nghiệp tinh mắt nhìn thấy có người ôm Khuyết Chu ra khỏi hẻm.

Trên người cô có rất nhiều vết thương, thật ra những vết thương đó chỉ là thủ thuật che mắt của Khuyết Chu, dù sao thân thể này là của nguyên chủ, cô cũng không đến mức phải tự mình hại mình mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng đây là xã hội pháp trị, cô cũng không thể làm quá đáng, ví dụ như trực tiếp ném Trâu Tử Minh xuống biển chẳng hạn.

Biện pháp bây giờ, vừa lúc có thể thực hiện được.

Vết thương trên người cô nhuộm toàn bộ váy thành màu đỏ tươi, các đồng nghiệp sợ gần chết, luống cuống tay chân không biết phải làm sao, có vài nữ đồng nghiệp còn gấp đến khóc lên.

Vừa mắng Trâu Tử Minh vừa hỏi sao 120 còn chưa tới.

120 chưa đến.

Nhưng 110 lại đến trước.

Bắt Trâu Tử Minh đi.

Lý do là Trâu Tử Minh phạm tội cố ý gây thương tích, cố ý đả thương người khác, ngoài ra còn có tội danh nhiễu loạn trị an công cộng.

Khuyết Chu rất nhanh cũng đã được đưa vào trong bệnh viện.

Lúc này hạt vừng nhỏ mới phát hiện đại lão mạnh biết bao nhiêu.

Thần bình thường sau khi tiến vào tiểu thế giới, tu vi và pháp lực cũng sẽ bị Thiên Đạo áp chế một phần.

Nhưng Khuyết Chu chỉ nằm trên bàn phẫu thuật nhẹ nhàng giơ tay lên, sau đó ngón tay khẽ gảy trên không trung, giống như đang nghịch kim đồng hồ báo thức.

Có lẽ cô thật sự đang nghịch kim đồng hồ báo thức.

Vì thế thời gian nhanh chóng chạy về phía trước.

Toàn bộ quá trình hạt vừng nhỏ đều trợn mắt há hốc mồm, chờ lúc phản ứng lại, đại lão đã nằm ở trên giường bệnh, trên người cũng cắm đầy ống.

"Tỷ tỷ, tỷ không bị thiên đạo áp chế sao?" Hạt vừng nhỏ hỏi.

Sau đó, nó nghe thấy Khuyết Chu vô cùng khinh miệt nở nụ cười: "Thiên đạo? Nó thì tính là cái gì?”

Nếu là người khác nói lời này, hạt vừng nhỏ cảm thấy người này nhất định là đang khoác lác làm màu.

Nhưng Khuyết Chu nói lời này thì nó lại cảm thấy: Đại lão trâu bò!!!

"Cái kia, tỷ tỷ, tuy rằng tỷ rất lợi hại, nhưng hình như tỷ quên nói chuyện bây giờ tỷ đang ở bệnh viện cho vị bá đạo tổng tài ngây thơ kia á, vừa rồi anh ấy gọi cho tỷ rất nhiều cuộc nhưng tỷ cũng không có nhận nha, bây giờ phải làm sao?"

Trong nháy mắt, vẻ mặt của Khuyết Chu có chút cứng ngắc.

Hạt vừng nhỏ tiếp tục nói: "Lần trước bá tổng ngây thơ nói với tỷ, có chuyện gì cũng phải nói với anh ấy một tiếng, thế nhưng lần này tỷ tỷ vẫn làm kế hoạch này một mình, tuy rằng ta biết những vết thương trên người tỷ đều là giả, nhưng người khác lại không biết nha, nếu bá tổng ngây thơ biết..."

"Đừng nói nữa..." Khuyết Chu đã bắt đầu cảm thấy có chút đau đầu.

Cô cảm thấy mình phải bỏ thói quen này đi.

Hít sâu một hơi, Khuyết Chu bảo hạt vừng nhỏ dùng tài khoản của mình gửi tin nhắn cho Lâm Dập, bảo bây giờ anh đến bệnh viện thăm mình.

Giọng nói vô cùng thoải mái.

Mười lăm phút sau.

Cửa phòng bệnh nhanh chóng bị mở ra.

Lâm Dập nhìn thấy Khuyết Chu nằm trên giường bệnh, hơn nữa cả người đều cắm đầy ống, vành mắt rất nhanh đã phiếm hồng.

Anh có chút không quá xác định người nằm trên giường bệnh có phải Khuyết Chu hay không?

Cho đến khi Khuyết Chu vươn một tay về phía anh, đôi mắt xinh đẹp mỉm cười cười với anh.

Lâm Dập chớp mắt một cái, thế nhưng lại rơi xuống hai giọt nước mắt, lộp bộp nện trên mặt đất.

"Nhiều ống như vậy... Bảo bối, có phải em rất đau không?"

Khuyết Chu có chút sửng sốt, cô cho rằng Lâm Dập sẽ chất vấn vì sao cô lại không gọi điện thoại cho anh.

Nhưng bây giờ trên mặt của anh đều viết hai chữ đau lòng, sắc mặt trong nháy mắt đã tái nhợt vài phần.

Hạt vừng nhỏ: Biết vậy mà, nếu không phải nó đã biết là đại lão đang công lược bá tổng ngây thơ này, còn tưởng rằng là bá tổng đang công lược đại lão chứ.

Nhìn dáng vẻ vừa cảm động vừa khiếp sợ của đại lão.

Chậc chậc chậc, bá tổng cũng có vài phần thủ đoạn nha.

Trách không được làm đại lão nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy, còn muốn đuổi theo đến tiểu thế giới.