Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 79: Thật ra bá tổng là tử trạch (32)



Khuyết Chu nhìn anh mỉm cười, sau đó nói mình không đau.

Quả thật cũng không đau, dù sao những thứ này chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, nhưng trong mắt Lâm Dập, bây giờ cả người Khuyết Chủ đều thương tích đầy mình.

Trên người cũng đã cắm nhiều ống như vậy, làm sao có thể không đau được.

Rõ ràng là đang nói dối.

Bước đi của anh cực kỳ nặng nề, lúc đi tới trước giường bệnh của Khuyết Chu, cảm thấy mình như đã đi qua một con đường rất dài.

"Là Trâu Tử Minh kia sao?"

Khuyết Chu gật đầu: "Phải."

Lâm Dập ngồi ở bên giường, trong mắt hiện lên một tia u ám, nhưng rất nhanh đã bị đau lòng thay thế.

Hạt vừng nhỏ bị ánh mắt vừa rồi của Lâm Dập hù dọa một phen: "Tỷ tỷ, sao ta cảm thấy bá tổng ngây thơ này hình như cũng có chút nguy hiểm nha?"

"Chắc bây giờ trong lòng anh ấy đang nghĩ cách giết chết Trâu Tử Minh."

"Hả?"

Sự thật chứng minh, suy đoán của Khuyết Chu là đúng.

Đêm đó Lâm Dập vẫn luôn một mực ở trong bệnh viện bồi Khuyết Chu, ngoài cửa sổ đã yên tĩnh không tiếng động, mở di động ra nhìn xem, thì ra đã hai giờ đêm.

Anh ngước mắt nhìn cô gái nằm trên giường, nhẹ nhàng nâng cánh tay cô lên, dán hai má mình lên lòng bàn tay của Khuyết Chu.

Nói ra có lẽ cô sẽ không tin.

Nhưng Lâm Dập tự mình biết.

Anh thích Khuyết Chu có bao nhiêu điên cuồng, chỉ là ngày thường vẫn luôn khắc chế mà thôi.

Trâu Tử Minh đã bị bắt vào đồn cảnh sát.

Vậy thật đúng lúc, cả đời này cũng đừng hòng đi ra nữa.

Anh hôn cánh tay của Khuyết Chu, sau đó đứng dậy mặc áo khoác, rời khỏi phòng bệnh.

Mấy ngày kế tiếp, Lâm Dập vẫn ở trong bệnh viện với Khuyết Chu.

Lúc mấy đồng nghiệp tới thăm Khuyết Chu, thấy Lâm Dập vẫn ở đây, có người trêu chọc Lâm Dập quản một công ty lớn như vậy, còn tới thăm bạn gái.

Mắt Lâm Dập cũng không chớp một cái nói: "So với công ty, cô ấy càng quan trọng hơn."

Thiếu chút nữa làm người trong công ty chua đến ê răng.

Mức độ tỉnh tế khi chăm sóc Khuyết Chu còn tốt hơn nhiều so với cha mẹ của cô.

Thời gian tiếp nhận vụ án ban đầu ít nhất phải đợi gần một tháng, mà kết quả phán quyết lại phải đợi ít nhất thêm một tháng sau nữa.

Trong thời gian này, Trâu Tử Minh đều phải tiếp nhận điều tra ở cục cảnh sát.

Mặc dù ở trong cục cảnh sát, Trâu Tử Minh đã giải thích mình không làm tổn thương Khuyết Chu, nhưng trên con dao kia chỉ có vân tay của một mình Trâu Tử Minh.

Hơn nữa camera gần đó cũng cho thấy, sau khi Khuyết Chu rời khỏi nhà hàng, có một đôi tay kéo cô vào trong ngõ nhỏ.

Hai tiếng trước đó, Trâu Tử Minh cũng đi vào ngõ.

Khi cảnh sát bày toàn bộ chứng cứ ra trước mặt Trâu Tử Minh.

Phản ứng đầu tiên của anh ta là không tin.

"Làm sao có thể! Rõ ràng tôi đã xem qua! Gần đó không có camera giám sátI!" Trong không gian của hệ thống, hạt vừng nhỏ bắt chước giọng nói vừa vô năng vừa cuồng nộ của Trâu Tử Minh.

Cái đuôi nhỏ đập bình bịch trên mặt đất, Khuyết Chu nhìn cũng không nhịn được bật cười.

Ngay sau đó, Khuyết Chu đã nhận được một cuộc điện thoại.

Bên kia nói rằng Trâu Tử Minh là nghi phạm trong một vụ án lớn quan trọng mười năm trước, có thể sẽ chấp hành án tử hình.

Bởi vì tình tiết vụ án tương đối phức tạp, hơn nữa vụ án lớn mười năm trước cũng hết sức phức tạp, bây giờ sẽ tiếp nhận xử lý vụ án của Khuyết Chu sớm hơn, hỏi cô đến lúc đó có đồng ý ra mặt lúc mở phiên tòa hay không.

Dù gì bây giờ Khuyết Chu vẫn còn ở trong bệnh viện.

Khuyết Chu có chút mơ hồ, sau đó như nghĩ đến cái gì đó, liếc mắt nhìn Lâm Dập đang làm việc bên cạnh.

"Được, vậy khi nào thì phiên tòa bắt đầu tôi dẫn bạn trai tôi đi cùng được không?"

"Có thể, Khuyết tiểu thư không muốn cho cha mẹ biết tình huống của mình, nếu sợ họ lo lắng, bạn trai đương nhiên cũng có thể đi theo."

"Vậy là tốt rồi, cám ơn, ừ, tạm biệt."

Sau khi cúp điện thoại, Khuyết Chu nhìn chằm chằm Lâm Dập.

Rèm cửa sổ trắng và ga giường đều là màu trắng, toàn bộ phòng bệnh được thu dọn vô cùng sáng sủa.

Trong khoản thời gian này, Lâm Dập đều về nhà trước, sau đó rửa mặt xong lại mang cơm anh làm tới cho cô, thời còn lại đều ở trong phòng bệnh cùng Khuyết Chu.

Anh đã chuẩn bị thức ăn của cả một ngày.

Thành thật mà nói, anh không hề giống dáng vẻ của một ông chủ điều hành một công ty lớn, một ngày kiếm được hàng trăm tỷ đồng.

Có lẽ là do ánh mắt Khuyết Chu quá mức nóng bỏng, hoặc là lực chú ý của Lâm Dập vẫn luôn đặt trên người Khuyết Chu.

Anh đỏ tai hỏi: "Sao cứ nhìn anh mãi thế, vừa rồi cảnh sát gọi điện thoại cho em nói gì vậy?” "Em còn chưa nói là ai, làm sao anh biết là cảnh sát gọi điện thoại cho em?"

"... Em nói mở phiên tòa mà, anh đoán hẳn là cảnh sát nói với em chuyện tiếp nhận xử lý phiên tòa."

Khuyết Chu hơi híp mắt: "Cảnh sát nói với em, Trâu Tử Minh bị phát hiện có liên quan đến một vụ án quan trọng mười năm trước, bởi vì tình tiết vụ án tương đối phức tạp, cho nên bây giờ phải mở phiên tòa xét xử chuyện của em trước."

"Vậy tốt lắm."

"Bảo bối." Khuyết Chu đột nhiên mở miệng gọi.

Mặc dù đã ở bên nhau, nhưng Khuyết Chu vẫn gọi Lâm Dập là Lâm tổng, hoặc là tên đầy đủ của anh.

Cô bỗng nhiên mở miệng gọi anh là bảo bối, cả người Lâm Dập nổi hết da gà trong nháy mắt.

"Em... Em gọi anh là gì?"

"Bảo bối."

Lần này Lâm Dập nghe thấy, cả người giống như muốn bay lên.

Hạt vừng nhỏ muốn cười, nhìn xem dáng vẻ không có tiền đồ của nam chính này.

Trên mặt Khuyết Chu manh theo nụ cười: "Bảo bối, tối hôm qua lúc hai giờ mười sáu phút, anh đi ra ngoài làm gì? Đến hơn năm giờ mới trở về nha."

Chính bởi vì hai chữ bảo bối kia làm cho Lâm Dập sướng như muốn lên mây, nhưng sau khi nghe cô nói câu sau, nháy mắt Lâm Dập đã tỉnh táo lại.

Trên mặt anh hiện lên vẻ chột dạ.

"Bảo bối, em... Em không ngủ à?"

"Ngủ rồi, chẳng qua anh vừa có động tĩnh thì em đã tỉnh dậy."

"Anh xin lỗi, đánh thức em rồi."

"Đừng nói lái sang chuyện khác." Lâm Dập ấp a ấp úng không nói gì, chỉ cúi đầu xuống, giống như một chú chó nhỏ làm sai chuyện.

Dáng vẻ này của anh khiến Khuyết Chu cảm thấy buồn cười: "Anh nói với em nếu có chuyện gì đều phải nói với anh trước, bây giờ chuyện anh làm cho em không phải anh cũng không nói cho em biết sao, hay là anh sợ sau khi em biết em sẽ như thế nào?"

Lâm Dập nhỏ giọng ừ một chút.

"Anh sợ sau khi em biết sẽ sợ anh."

"Vậy anh lại đây." Khuyết Chu có chút bất đắc dĩ, vì sao cô phải sợ, nếu không phải đây là xã hội pháp trị, lại bởi vì lúc làm nhiệm vụ cần duy trì thiết lập nhất định, nếu không sẽ bị người xung quanh phát hiện dị thường, thì cô đã sớm giải quyết Trâu Tử Minh rồi.

Một đao hạ xuống, nhiệm vụ gì mà không giải quyết được?

Từ trước đến nay tay cô đều nhuốm đầy máu tanh, chỉ dùng bề ngoài để che giấu nó.

Lâm Dập chậm rãi đứng lên, đi tới bên giường.

Vết thương trên người Khuyết Chu tuy nhiều nhưng cũng không tính là đặc biệt trí mạng, ống dẫn cắm hai ngày không có vấn đề gì đã bị tháo ra.

Chỉ là vẫn còn băng vãi khắp nơi trên người, nhìn giống như một xác ướp nhỏ.

Nhưng tay cô còn có thể hoạt động, giơ tay lên kéo ống tay áo Lâm Dập.

Lâm Dập chưa phản ứng kịp, toàn thân đã ngã xuống!

Anh mở to hai mắt, vô cùng sợ hãi vội vàng chống đỡ hai bên người Khuyết Chu.

Đang lúc vẫn còn đang hoảng sợ chưa định thần lại, anh vừa muốn mở miệng nói chuyện thì đã bị một nụ hôn ấm nóng dán ở trên môi.

Lâm Dập lại bị dọa không nhẹ.

Cô quả thực là làm bậy mài

Trên người nhiều vết thương như vậy, lại còn lớn mật như thế.

Nhưng Khuyết Chu gắt gao túm lấy cổ áo của anh, cô thật sự rất biết hôn, một chút tức giận và tất cả đau lòng kia toàn bộ đều hóa thành vũng nước trong nụ hôn của cô.

Chờ đến khi ánh mắt Lâm Dập có chút tan rã.

Anh nghe Khuyết Chu hỏi: "Có phải anh làm không, anh tìm người đi điều tra Trâu Tử Minh đúng không?"

Lâm Dập giống như bị thôi miên.

Anh gật đầu nói: "Là anh."