Rõ ràng nhà vệ sinh trống rỗng, Khuyết Chu lại đột nhiên xuất hiện.
Đàm Nhĩ Thư thiếu chút nữa đã bị dọa đến gần chết, cửa nhà vệ sinh đều mở ra, rốt cuộc cô từ đâu ra?
Cô ta muốn đi ra ngoài nhưng cánh cửa đã đóng lại rồi.
Giờ phút này, Tưởng Hàm và Đàm Nhĩ Thư mới thật sự cảm thấy sợ hãi.
"Lúc các người theo dõi tôi, sao không cảm thấy sợ hãi?" Khuyết Chu nhìn hai người, lại xoay người đi đến bên cạnh bồn rửa tay.
Cả cái gương lớn đều có thể bao quát thấy rõ biểu cảm của Khuyết Chu và hai người đang đứng đẳng sau.
Khóe miệng Khuyết Chu mang theo nụ cười, cô thả mái tóc dài xuống sau lưng, mà sắc mặt Đàm Nhĩ Thư và Tưởng Hàm đã cực kỳ tái nhợt.
Trong nháy mắt khi tóc được xõa xuống, Khuyết Chu thoạt nhìn càng giống như một ác quỷ từ địa ngục bò ra.
Ở Vô Gian Địa Ngục nhiều năm như vậy, Khuyết Chu cảm thấy mình cùng những ác quỷ kia hình như cũng không có gì khác nhau.
Cô mở vòi nước của bồn rửa tay, chậm rãi rửa tay.
Âm thanh nước chảy tí tách, hết thảy bên trong căn phòng này đều giống như bị ngăn cách với bên ngoài.
Tưởng Hàm và Đàm Nhĩ Thư tay trong tay, sau lưng đặt lên cửa nhà vệ sinh, một tay Đàm Nhĩ Thư vẫn đang không ngừng vặn tay nắm cửa.
"Cậu... Cậu để chúng tôi ra ngoài!" Tưởng Hàm to gan cao giọng, nhưng cũng chỉ là phô trương thanh thế, không dám tiến thêm một bước.
Từ trong gương nhìn bộ dáng cứng miệng của Tưởng Hàm, Khuyết Chu rất muốn cười. Trong kịch bản gốc, khi nguyên chủ bị Thương Hạo sai khiến, người cười nhạo cô ấy tàn nhẫn nhất chính là Tưởng Hàm.
Cô ta luôn thích nói nguyên chủ giống như một người hầu của Thương Hạo.
Lúc trước nếu nguyên chủ không thanh cao như vậy, bây giờ nói không chừng Thương Hạo còn có thể bố thí nhiều hơn một chút.
Những lời như vậy.
Khóe miệng Nhiếp Chu nhếch lên một nụ cười, ánh mắt lại lạnh xuống: "Cửa ở ngay phía sau cậu, muốn đi ra ngoài thì đi ra ngoài nha-"
Dứt lời, cô lại mỉm cười hai người.
Nụ cười kia giống như làm toàn bộ khung cảnh xung quanh đều biến thành địa ngục, ánh đèn trên đỉnh đầu bỗng nhiên lóe lên hai cái, lúc sáng lúc tối, người có lá gan nhỏ như Đàm Nhĩ Thư sợ tới mức hét chói tai.
Cô ta bắt đầu điên cuồng vặn tay nắm cửa.
Nhưng mặc kệ có làm như thế nào, cánh cửa cứ như tường đồng vách sắt, không thể nào mở được.
Đàm Nhĩ Thư sợ tới mức sắp khóc.
Đột nhiên, Tưởng Hàm nhìn thấy cửa sổ phía bên kia, cô ta chỉ vào cửa sổ rồi nói: "Chúng ta đi từ bên kia, bên kia cũng có thể vòng ra ngoài!"
Cửa sổ đang mở.
Hai người vội vàng bò đến bên cửa sổ, cũng không dám quay đầu lại.
Vừa quay đầu lại sẽ có thể nhìn thấy Khuyết Chu đang xõa tóc đen nhánh, thật sự rất dọa người.
Cánh tay Đàm Nhĩ Thư không có sức lực, bình thường là một bộ dáng nhu nhược yếu ớt. Lúc này đây, Tưởng Hàm ngược lại có chút trượng nghĩa.
Hai tay cô ta đan chéo vào nhau, lòng bàn tay hướng lên trên, để cho Đàm Nhĩ Thư giẫm lên tay mình, dùng sức nâng người lên cửa sổ nhà vệ sinh. Cô ta vừa định bò lên trên thì nghe thấy Đàm Nhĩ Thư hét lên ngoài cửa sổ.
Sau đó âm thanh của mấy nam sinh và âm thanh của Đàm Nhĩ Thư hòa lẫn vào nhau.
Cuối cùng là tiếng hét của Đàm Nhĩ Thư: "Tưởng Hàm!!"
Sau đó, đột ngột dừng lại.
Tưởng Hàm sợ tới mức ngẩn người.
Phía sau truyền đến tiếng cười của Khuyết Chu.
Tiếng cười thanh thúy, quanh quẩn giữa vách tường, có vẻ trống rỗng lại quỷ dị dị thường.
Rốt cuộc Tưởng Hàm cũng phát hiện có gì đó không ổn.
Cô ta lấy lại tinh thần, hung tợn nói: "Cậu tìm người hại chúng tôi?!"
Khuyết Chu nhún vai: "Oan uổng người tốt rồi, người bên ngoài cũng không phải là người tôi tìm tới, là người của Thương Hạo. Đáng tiếc, người cậu ta tìm vốn là tôi, nhưng ai bảo các người lại sốt ruột muốn đi ra ngoài như vậy chứ!"
Cô vừa cười nhạo cô ta vừa buộc lại tóc.
Sau đó, cánh cửa nhà vệ sinh được mở ra.
Tưởng Hàm cũng không biết dây thần kinh nào chập mạch, đột nhiên xông về phía Khuyết Chu.
Nhưng người còn chưa chạm tới Khuyết Chu đã bị túm lấy tay, sau đó bị mạnh mẽ quật ngã xuống đất.
Giọng nói lạnh như băng của Khuyết Chu vang lên trên đỉnh đầu.
"Cậu và Đàm Nhĩ Thư luôn nói xấu tôi sau lưng, chẳng lẽ cậu tưởng rằng tôi không biết sao?"
Trong kịch bản gốc, một nửa những lời nói xấu của nguyên chủ đều do Tưởng Hàm và Đàm Nhĩ Thư truyền ra ngoài.
Nếu nói Đàm Nhĩ Thư là bạch liên hoa, vậy Tưởng Hàm chính là một "Đàn ông” không hơn không kém. _
Chơi với nam sinh lớp mình hoặc là nam sinh lớp bên cạnh đều không tệ, sau đó khi những nam sinh kia phát hiện Tưởng Hàm là bạn cùng phòng của Khuyết Chu, cũng sẽ tám chuyện của Thương Hạo và Khuyết Chu.
Mỗi lần đến lúc này, nạn nhân là nguyên chủ nhưng ở trong miệng Tưởng Hàm lại biến thành người có lợi.
Giống như có thể bị Thương Hạo điều khiển là một chuyện vinh quang cỡ nào, mà nguyên chủ chỉ có sự đau đớn và không vui, ở trong mắt Tưởng Hàm chính là giả vờ thanh cao.
Ngay từ đầu tiến vào Nhất Trung, lúc được phân đến cùng một phòng ngủ, Tưởng Hàm đã không thích nguyên chủ.
Nguyên nhân không thích đơn giản là vì nguyên chủ không chủ động chào hỏi lúc mới bắt đầu gặp mặt.
Nhưng đối với một người không hướng ngoại như nguyên chủ, không có cách nào để chủ động chào hỏi người khác.
Đây lại trở thành nguyên nhân Tưởng Hàm vẫn công kích nguyên chủ.
Hạt vừng nhỏ cảm thấy người này quá ngu ngốc.
Thân thể Tưởng Hàm run rẩy: "Cậu nói chuyện phải có chứng cứ, tôi nói xấu cậu khi nào?!"
"Cậu không thừa nhận cũng không sao, không phải cậu và Đàm Nhĩ Thư vẫn cảm thấy tôi đang giả vờ thanh cao, bị Thương Hạo thích là một loại vinh hạnh sao? Không bằng bây giờ chúng ta đi xem một chút, bạn tốt của cậu là Đàm Nhĩ Thư bị người của Thương Hạo coi là tôi sẽ như thế nào đây?"
Trong lúc này, Tưởng Hàm không rõ Khuyết Chu có ý gì, nhưng cánh tay của cô ta đã bị Khuyết Chu cưỡng ép kéo lên, đi từ cửa sau vòng quanh một vòng qua tòa nhà giảng dạy, rốt cuộc cũng đến rừng cây nhỏ mà nguyên chủ bị Thương Hạo bắt nạt trong kịch bản gốc. Nói là rừng cây nhỏ, nhưng thật ra nơi này cây cối rất rậm rạp.
Trường trung học số 1 đã được xây dựng trong nhiều năm, cây ở nơi này đã chứng kiến sự thịnh vượng và suy giảm của ngôi trường này.
Nếu là có linh, nhìn thấy loại chó má Thương Hạo này chắc cũng phải tức giận không hề nhẹ.
Tưởng Hàm không cách nào phản bác, cô ta giãy giụa, miệng hùng hùng hổ hổ, Khuyết Chu chỉ quay đầu lại nhìn Tưởng Hàm một cái, cô ta lại như không thể nào nói nên lời.
Ánh mắt vừa rồi thật đáng sợ.
Nó giống như... Có vẻ như cô muốn g.i.ế.c mình.
Cẩn thận suy nghĩ lại, gân đây hình như Khuyết Chu rất kỳ quái.
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ cô trọng sinh sống lại giống như trong tiểu thuyết?
Tưởng Hàm cảm thấy suy nghĩ của mình quá mức vớ vẩn, nhưng trước kia Khuyết Chu không phải như vậy.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ, cô ta phát hiện mình không hề hiểu Khuyết Chu, mặc dù đã ở trong một ký túc xá hơn nửa năm, cô ta cũng không thử đi tìm hiểu về Khuyết Chu.
Có lẽ cô vốn chính là như vậy, chỉ là một mực nhịn không nói, bây giờ mới không thể nhịn được nữa.
Khuyết Chu dẫn Tưởng Hàm ngồi xổm xuống bên cạnh một gốc cây cực kỳ rậm rạp.
Cách đó không xa, Đàm Nhĩ Thư giãy giụa, trên miệng còn bị dán băng keo.
Đây không phải là bắt cóc sao?
Thương Hạo đang hút thuốc, sương mù lượn lờ, đàn em đứng bên cạnh anh ta nói: "Lão đại, hình như đã tới rồi."
Đôi mắt anh ta sáng ngời, lộ ra nụ cười cực kỳ tà ác, lúc quay đầu nhìn lại, vẻ mặt tươi cười trở nên cứng đờ.
"Người đâu?!"
"Người... Người ở đây."
"Cô ta không phải Khuyết Chul! Một đám người ngu ngốc này, bắt nhầm người rồi!"