Hạt vừng nhỏ cực kỳ khó chịu trong không gian không biết bao nhiêu lần vì mình không có hai tay.
Chỉ có thể dùng cái đuôi của mình vỗ vào thân thể để chúc mừng hành vi hài hước vào lúc này của Thương Hạo.
Nó ở trong không gian cười như được mùa, thân hình con rắn nhỏ vặn vẹo lăn qua lăn lại trên mặt đất.
"Cười c.h.ế.t ta rồi! Tỷ tỷ, đây là một mũi tên trúng hai đích sao?"
Một giờ trước...
Khuyết Chu đang thu dọn đồ đạc ở trong ký túc xá, từ cửa sổ ký túc xá nhìn xuống phía dưới, vừa lúc nhìn thấy một đám người từ cổng trường tiến vào.
Ký túc xá ở lầu bốn, người bình thường nhìn không rõ nhưng Khuyết Chu không phải người bình thường, cô nhìn thấy rất rõ ràng, người dẫn đầu chính là Thương Hạo.
Từ truyền tống tiến vào thế giới nhỏ, cốt truyện sẽ xuất hiện sai lệch nhưng cũng sẽ không thay đổi.
Lúc này cô hiểu được, đây là lúc nguyên chủ sẽ bị người của Thương Hạo bắt đi đến rừng cây nhỏ trong kịch bản gốc.
Vì vậy, cô nói mình muốn đi vệ sinh không chỉ để cho Kỳ Hứa nghe, mà cũng là để cho Đàm Nhĩ Thư và Tưởng Hàm nghe.
Càng là nói cho người của Thương Hạo nghe.
Đám đàn em của Thương Hạo cũng phải về nhà, hơn nữa đều là một đám nhát gan lại yếu đuối, muốn đưa người đến rừng cây nhỏ phía sau trường học cần phải thuê người làm thay.
Anh ta tìm những người có sức lực mạnh mẽ lại có thủ đoạn quả quyết, nhưng bọn họ không biết Khuyết Chu, cho dù là Thương Hạo đã đưa ảnh chụp cho bọn họ xem.
Các phương diện của Đàm Nhĩ Thư đều tương tự như dáng vẻ ban đầu của nguyên chủ, lại đều mặc đồng phục học sinh, lúc cô ta từ cửa sổ nhảy xuống, những người đó đã coi Đàm Nhĩ Thư thành Khuyết Chu.
Có vẻ như đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nhưng hạt vừng nhỏ biết rằng tất cả những chuyện này đều được đại lão nhà nó thiết kế cẩn thận.
Nó đã không nhớ rõ mình là người thứ mấy thán phục sự thông minh tài trí của đại lão, cái loại bày mưu tính kế này cũng có thể thiết kế trơn tru như vậy, hạt vừng nhỏ cảm thấy đời này mình cũng không làm được.
Thương Hạo tức giận mắng to một trận, lúc này Đàm Nhĩ Thư đã sợ tới mức hai mắt rưng rưng.
Mái tóc dài của cô ta bay tán loạn, đuôi mắt phiếm hồng, ánh mắt nhìn cực kỳ điềm đạm đáng yêu.
Nhìn qua một lần, Thương Hạo lại phát hiện ra cô gái mà người của mình trói lại cũng rất đẹp mắt.
"Tỷ tỷ, không phải Thương Hạo đã coi trọng Đàm Nhĩ Thư rồi chứ?" Hạt vừng nhỏ rất sốc.
Khuyết Chu cười khẽ: "Vốn dĩ Thương Hạo chính là một người thích mới ghét cũ, nếu thật sự thích nguyên chủ, cậu ta làm sao có thể để nguyên chủ làm trâu làm ngựa cho mình, vũ nhục nguyên chủ như vậy? Cậu ta cảm thấy nguyên chủ lớn lên cũng không tệ lắm nhưng lại dám từ chối cậu ta, bây giờ coi trọng Đàm Nhĩ Thư cũng rất bình thường."
Hạt vừng nhỏ nhìn thấy Khuyết Chu không hề kinh ngạc chút nào, trong lòng có một suy đoán lớn mật: "Tỷ tỷ, không phải tỷ cũng đã tính đến bước này rồi chứ?!"
Khuyết Chu chỉ mỉm cười chứ không nói tiếp.
Nhưng hạt vừng nhỏ biết, nụ cười này của đại lão đã là đáp án của lời mà nó vừa nói ra.
Cho nên, ngay cả việc Thương Hạo cũng coi trọng nhan sắc này của Đàm Nhĩ Thư đại lão cũng đều tính được?!
Cường giả lại khủng bố như vậy sao?"
Thương Hạo đã sai người xé băng dính trên miệng Đàm Nhĩ Thư xuống.
Khuyết Chu nhìn Tưởng Hàm, cười khẽ: "Tỷ muội tốt của cậu đã bị Thương Hạo coi trọng. Tôi đã sớm nói với cô rồi, Thương Hạo không phải là người tốt gì, bị cậu ta thích cũng tuyệt đối không phải là vinh hạnh gì, nhưng mà hình như các người không tin những gì tôi nói."
"Cậu có thể nghe thấy Đàm Nhĩ Thư và Thương Hạo đang nói gì không?"
Tưởng Hàm rất muốn nói là mình không nghe thấy.
Nhưng sự thật là cô ta có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Khuyết Chu tìm một chỗ ẩn nấp có khoảng cách không xa với đám người Thương Hạo là bao, chỉ là nơi này có nhiều bụi cây rất cao, vừa đúng lúc có thể che được cơ thể của hai người.
Khoảng cách gần như vậy, tự nhiên nghe được rất rõ ràng.
Cũng nghe thấy Thương Hạo hỏi Đàm Nhĩ Thư tên là gì, khi biết Đàm Nhĩ Thư là bạn cùng phòng của Khuyết Chu, Thương Hạo còn kinh ngạc một chút.
Và anh ta nói rằng cô ta còn đẹp hơn Khuyết Chu.
Khuôn mặt của Thương Hạo quả thật cũng đẹp trai hơn một chút so với người bình thường.
Hơn nữa giờ phút này anh ta đứng ở giữa một đám người, những người đó cũng cung kính với Thương Hạo.
Mọi người lại biết trong nhà Thương Hạo rất có tiền, loại có tiền này phủ lên người Thương Hạo một tầng ánh sáng.
Tâm trạng hoảng sợ của Đàm Nhĩ Thư đã giảm đi không ít.
Vì thế, Thương Hạo bắt đầu không ngừng hỏi chuyện Đàm Nhĩ Thư.
Đến cuối cùng hỏi. Đàm Nhĩ Thư đã ngôi trên đùi Thương Hạo.
Khuyết Chu chậc chậc hai tiếng: "Lâu như vậy, cậu nói người bạn tốt này của cậu cũng không bảo Thương Hạo đến xem cậu có việc gì không? Còn cậu ngược lại lại ở nơi này lo lắng sự sống c.h.ế.t của cậu ta, người ta còn trực tiếp ngồi lên trên đùi Thương Hạo kia kìa."
Trong lúc Khuyết Chu nói hai ba câu, biểu cảm vốn lo lắng của Tưởng Hàm lại biến thành —— Ghen tị.
Thật ra ngay từ đầu Khuyết Chu đã có thể nhìn ra, Tưởng Hàm vốn đã có chút ghen tị với Đàm Nhĩ Thư.
Lúc trước Đàm Nhĩ Thư mập thì còn tốt, lòng ghen tị của cô ta còn chưa xuất hiện.
Nhưng từ khi một người giảm cân gầy đi, cô ta mới đột nhiên phát hiện ra người chị em tốt của mình, vậy mà có bộ dáng rất xinh đẹp.
Cũng từ đó về sau, bên cạnh Đàm Nhĩ Thư luôn có người quan tâm cho cô ta.
Dáng người của Tưởng Hàm lại tương phản với Đàm Nhĩ Thư, vóc dáng cao to, luôn luôn để tóc ngắn.
Thật ra trong lòng Tưởng Hàm cũng hâm mộ Đàm Nhĩ Thư, chẳng qua Đàm Nhĩ Thư là bạch liên hoa, còn Tưởng Hàm thì đầu óc quá đơn giản, thế cho nên nhiều năm như vậy cũng không xuất hiện mâu thuẫn gì lớn.
Nhưng chỉ cần có một vấn đề nhỏ xuất hiện, như vậy những chuyện không vui tích lũy trước kia, sẽ bộc phát ra toàn bộ vào giờ phút này.
Nhìn bộ dáng ánh mắt ửng đỏ đó của Đàm Nhĩ Thư, lòng bàn tay Tưởng Hàm dần dần nắm chặt lại.
"Được, vậy ngươi ở đây nhìn đi, ta còn có việc, đi trước." Khuyết Chu đứng dậy, vỗ võ lòng bàn tay mình.
Cô tùy tiện rời đi, động tĩnh cũng không nhỏ.
Vì thế người của Thương Hạo cũng chú ý tới động tĩnh nơi này.
Nhưng Khuyết Chu đã rời đi, cho nên người bên cạnh Thương Hạo khi đẩy bụi cỏ ra, chỉ nhìn thấy Tưởng Hàm ngồi xổm trong bụi cỏ.
Thương Hạo hơi híp mắt: "Cậu là..."
Đàm Nhĩ Thư có chút chột dạ: "Đây là bạn tốt của em, tên là Tưởng Hàm."
"Vốn tớ còn đang lo lắng cho cậu." Tưởng Hàm mặt không chút thay đổi mở miệng: "Nếu bây giờ cậu không có việc gì, vậy tớ đi trước."
"Tiểu Hàm!" Đàm Nhĩ Thư rời khỏi đùi Thương Hạo, cô ta chạy bước nhỏ nắm lấy tay Tưởng Hàm: "Đừng đi nữa."
Thương Hạo mỉm cười: "Nếu là bạn tốt của Tiểu Thư, vậy cũng đúng lúc anh mời hai người ăn bữa cơm, chúc mừng vì ngày đầu tiên anh và Tiểu Thư ở bên nhau."
Nghe đến đây, lửa giận trong lòng Tưởng Hàm càng thêm sâu.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mỗi lần đều là như vậy.
Hình như từ sau khi Đàm Nhĩ Thư giảm cân thành công, cô ta có thể được nam sinh mời ăn cơm đều là bởi vì Đàm Nhĩ Thư.
Giống như cô ta hẳn là người làm nền bên cạnh Đàm Nhĩ Thư, rõ ràng ngay từ đầu khi Đàm Nhĩ Thư mập, hết thảy đều rất tốt!
Nghĩ đến đây, Tưởng Hàm lạnh lùng từ chối: "Cảm ơn, tôi không đói, ba tôi hẳn đã đợi ở trường rồi. Tớ đi trước, nếu cậu và Thương đại thiếu cùng đi ăn cơm, vậy tớ cũng không cần đưa cậu về cùng nữa."
Dứt lời, cô ta cứng rắn hất tay Đàm Nhĩ Thư ra, cũng không quay đầu lại rời khỏi rừng cây nhỏ này.
Thương Hạo khẽ nhíu mày: "Tiểu Thư, tính tình của bạn em không tốt lắm."
Đàm Nhĩ Thư thở dài, vẻ mặt buồn rầu: "Không sao, ai bảo cậu ấy là bạn tốt của em chứ."
"Tiểu Thư thật sự là hiểu lòng người." Thương Hạo càng nhìn càng thích, chỉ cảm thấy cô ta càng ngày càng tốt hơn so với Khuyết Chu nhiều!