Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 162: Tiểu đà tinh của ảnh đế đỉnh lưu (1)



[Tiểu đà tinh: Người thích làm nũng]

Gì vậy trời, nàng đây là sinh con, hay là dùng thiện?

“Hoàng thượng, sao chàng lại vào đây.”

Đường Tuế ăn hết mì trong miệng rồi mới ngẩng đầu nhìn Đế Huyền đứng cạnh mình.

“Đường Tuế, nàng có đau không?”

Đế Huyền hỏi.

“Không đau.”

Đường Tuế lắc đầu.

Y nữ nói rất đúng, ăn một bát mì có thể tăng thể lực, sinh con cũng nhanh hơn.

Có lẽ bát mì này khá ngon, vậy nên… Nàng mới ăn nửa bát là đứa bé đã được sinh ra.

Dù sao cũng ăn rồi, nên nàng đành ăn hết bát mì này luôn.

Không đau là tốt rồi.

Nghe Đường Tuế nói thế, trái tim Đế Huyền mới bình tĩnh lại.

“Đường Tuế, nàng chịu khổ rồi.”

Nói xong, Đế Huyền đưa tay xoa đầu Đường Tuế.

“Hả?”

Đường Tuế đang vùi đầu ăn, khó hiểu nhìn Đế Huyền.

Đế Huyền:…

Hình như không khổ đến mức đó.

Đường Tuế ăn xong, cũng là lúc y nữ dọn dẹp xong.

Trong nội điện có hai đứa bé vô cùng ngoan ngoan đang nằm ngủ trong nôi.

Đường Tuế tựa vào lòng Đế Huyền.



“Chàng nói nên đặt nhũ danh cho còn là gì?”

Đường Tuế ngẩng đầu nhìn Đế Huyền.

“Tuế Tuế chọn đi.”

Trong mắt Đế Huyền đều là nuông chiều, hoàng hậu nhà họ, nói gì cũng đúng.

“Được thôi.”

Đường Tuế suy nghĩ một lúc.

“Hoàng thượng, ta cảm thấy nhũ danh nên đặt theo tình huống thực tế, chàng nói đúng không?”

Đế Huyền:???

Tuy gật đầu, nhưng trong lòng Đế Huyền vẫn có chút lo lắng, chuyện gì đang xảy ra vậy.

“Ta sinh hai đứa bọn chúng vào lúc đang ăn mì, không thì ca ca gọi là Diện Diện (Mì Mì), muội muội gọi là Điều Điều (Sợi Sợi) đi!”

Đường Tuế nói xong, hai mắt sáng lên.

Đập bàn khen hay.

“Được không?”

Đế Huyền: “Đặt rất hay.”

Lần sau đừng đặt nữa.

Đường Tuế suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: “Hoàng thượng, chàng xem bọn nhỏ mới chỉ có nhũ danh, chưa có tên chính thức…”

Đế Huyền vội nói: “Không vội.”

“Thực sự không vội.”

“Tên chính thức quay về ta sẽ nghĩ sau, nhũ danh để nàng đặt, tên chính thức nàng nhường ta có được không?”

Đế Huyền thương lượng với Đường Tuế.

Đường Tuế nghe xong, gật đầu đồng ý.



“Được thôi, ta nhường chàng vậy.”

“Chắc chắn tên chàng đặt không thể hay bằng ta đặt rồi.”

“Đó là điều hiển nhiên.”

Đế Huyền gật đầu, cảm thấy Đường Tuế nói rất đúng.

“Ha ha.”

Đường Tuế cúi đầu cười, đưa tay trêu đùa hai đưa bé trong nôi.

“Mì Mì, Sợi Sợi, hai đứa phải ngoan nha!”

Trên môi Đế Huyền vẫn luôn nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt sâu thẳm vẫn luôn nhìn Đường Tuế.

Từ trước đến giờ, hắn vẫn luôn chỉ có một mình.

Sau này có Đường Tuế.

Bây giờ lại có thêm hai đứa bé.

Hắn không còn cô đơn nữa, hắn đã có các nàng.

...

“Đường Tuế, cô đừng có mà không biết tốt xấu, Triệu tổng để ý cô, đấy là phúc phận của cô.”

“Nhanh đi qua mời Triệu tổng hai ly.”

Đầu óc Đường Tuế choáng váng một trận, đợi đến lúc tỉnh táo, bên tai cứ líu ra líu rít, ồn ào như 3000 con vịt đang kêu.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn cái bàn trước mặt, thấy một người đàn ông béo ú đang ngồi đấy.

Lúc này, ông ta đang dùng một ánh mắt rất buồn nôn, nhìn cô từ trên xuống dưới.

“Đường Tuế.”

Người bên cạnh cô lại hét lên một tiếng chói tai, còn dùng móng tay cấu một cái lên tay cô.

Đường Tuế cảm thấy hơi đau, lúc này Luân Hồi Kính cũng đã truyền nội dung cốt truyện đến.

Trong truyện, cô vẫn tên là Đường Tuế.