Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 163: Tiểu đà tinh của ảnh đế đỉnh lưu (2)



Đường Tuế cũng coi như là một ngôi sao hạng ba nho nhỏ, thân hình nóng bỏng, cơ thể quyến rũ không gì tả nổi, cũng vì vậy mà mấy mác ôm đùi, trà xanh, bị nghi bao nuôi, có kim chủ đều dán lên người cô.

Vốn dĩ con đường của Đường Tuế ban đầu khá suôn sẻ, mãi cho đến khi cô ấy nhận một bộ phim, cản đường bạn thân.

Bạn thân bắt đầu ra tay độc ác, muốn chỉnh chết cô, vì vậy cô ta đã cố ý khen Đường Tuế trước mặt Triệu tổng, còn đưa ảnh Đường Tuế cho Triệu tổng xem.

Triệu tổng đúng lúc là nhà đầu tư của bộ phim này, nhìn mỹ nhân xinh đẹp như vậy, sao có thể không nổi ý xấu.

Ông ta đã liên hệ với người môi giới của Đường Tuế.

Người môi giới vừa nghe còn có loại chuyện tốt này, lập tức kéo Đường Tuế đi dự tiệc.

Trên thực tế, những chuyện này đều là do cô bạn thân kia sắp xếp.

Con đường diễn xuất của cô ta và Đường Tuế vốn không hề giống nhau, Đường Tuế không cướp mất miếng bánh của cô ta thì sẽ chẳng làm sao.

Nhưng về sau, Đường Tuế lại chạm đến lợi ích của cô ta.

Vậy thì không thể nhịn nữa.

Cho nên, chờ người quản lí đi ra, nhân lúc Đường Tuế bị Triệu tổng ép buộc ở bên trong, bạn thân lại liên hệ với bên truyền thông để vào chụp ảnh.

Danh tiếng Đường Tuế vốn đã chẳng tốt đẹp gì, từ lúc đó lại càng xấu hơn.

Về sau, Đường Tuế bị phong sát, chẳng có ai coi trọng, một mình cô buồn bã trốn trong phòng, một ngày nọ, cô đang tắm thì bị té, đầu bị thương, vốn vẫn có thể cứu sống.

Sau khi tiếp thu cốt truyện, Đường Tuế liếm môi.



"Nhanh lên."

Người môi giới bên cạnh bóp mạnh lên cánh tay Đường Tuế.

"Không muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ sao?"

Người môi giới tung đòn sát thủ, uy hiếp Đường Tuế.

Đường Tuế hất tay người môi giới ra, cô nhìn mảng xanh tím trên cánh tay tuyết trắng của mình, đều do cô ta gây ra.

Tầm mắt sắc bén đảo qua.

"Nếu đây là một cơ hội tốt, vậy cô phải chăm sóc Triệu tổng cẩn thận đấy!"

Giọng Đường Tuế mềm mại như mây trên trời.

Người môi giới cũng là một đại mỹ nhân, cô ta nghe lời này của Đường Tuế, mày dựng ngược lên.

Thầm khinh bỉ, đùa cái gì thế?

Cô ta chỉ cần dẫn theo đám con hát này đi kiếm tiền là ngon rồi!

Cần gì phải tự mình ra trận chứ?

Cô ta đè thấp giọng, hung tợn nhìn Đường Tuế.

"Cô nói bậy bạ gì thế, mau cút qua đó cho tôi, nếu không tôi lập tức yêu cầu bệnh viện dừng việc chữa trị."



Đường Tuế nhìn thoáng qua ly rượu đã bị bỏ thuốc trên bàn, cánh tay trắng nõn cầm nó lên, sẵn tiện đổ vào mồm người môi giới luôn.

Ép ả uống.

"Ọe ọe ọe..."

Người môi giới không ngờ, Đường Tuế lại đột nhiên khỏe như vậy, cưỡng ép cô ta uống thứ rượu này.

Đường Tuế ép cô ta uống xong, lại ném mạnh cô ta ra đất, rồi đích thân đi tới trước mặt Triệu tổng.

"Để tôi đút ông uống hay ông tự uống?"

Đường Tuế đặt mạnh chai rượu đã bỏ thuốc xuống trước mặt Triệu tổng.

Triệu tổng hít một hơi, lại nhìn người môi giới đang quằn quại trên đất như dòi bọ.

Quyết đoán chọn tự mình uống.

Đùa à, cô gái nhỏ trước mặt này, nhìn thì yếu đuối mỏng manh, nhưng sức lại rất lớn.

Vừa rồi còn bẻ miệng người môi giới ra.

Mặc dù người môi giới của cô có hơi lớn tuổi, nhưng trông cũng rất xinh đẹp, ông ta chịu lỗ một chút vậy!

Triệu tổng cầm bình rượu lên, ùng ục, tu cạn bình rượu.

Đường Tuế thấy vậy, vừa lòng gật đầu, phủi tay, xoay người rời đi.